Một trăm viên quang đạn đồng thời rời khỏi tay, động tác của Thanh niên vệ đều nhịp, đạn tựa như một trăm vầng thái dương!

Ầm!

Một trăm vầng thái dương tập hợp trong phạm vi đường kính năm mét.

Luồng sáng màu đỏ rực chói mắt chợt khuếch trương, bởi vì nhiệt độ quá cao, không khí bị gãy khúc, tất cả trong tầm nhìn bị biến hình nghiêm trọng. Nhiệt độ nóng hầm hập, khí lưu giống như dòng nước lũ tàn phá bừa bãi, tuyết đọng trong chớp mắt liền bị bay hơi, rừng cây lá kim to lớn trong tích tắc vàng úa, cháy bùng lên, rồi nhanh chóng than hóa, cuối cùng tan thành tro bụi, bị luồng không khí thổi biến mất.

Tất cả tạp tu ngơ ngác nhìn, bọn họ bị một màn trước mắt này làm kinh ngạc đến ngây người.

“Đây thật là tam tinh tạp phiến?” Một nữ tạp tu trong số các tạp tu thất cấp thì thào.

Trong mười lăm tạp tu thất cấp có bảy nữ, tỉ lệ này tại các địa phương khác của liên bang thì cực kỳ không thể tin nổi. Nhưng đây là khu Thiên Đông Lý, là nơi có truyền thống âm thịnh dương suy. Sương Nguyệt Hàn Châu tồn tại lâu đời đến nay đã hình thành nên trào lưu này, dẫn tới địa vị của nữ nhân tại khu Thiên Đông Lý phổ biến tương đối cao. Khu Thiên Đông Lý cũng là khu có số lượng nữ tạp tu nhiều nhất trong năm Đại Hoa khu.

Vị nữ tạp tu này tên là Bối Linh, xuất thân từ một học viện nhỏ. Lúc còn đi học, nàng là đệ tử kiệt xuất nhất của học viện này, tốc độ tiến bộ của nàng sau khi tốt nghiệp vẫn hết sức nhanh chóng, năm ngoái đã nhất cử đột phá cánh cửa thất cấp, chính thức tiến vào hàng ngũ cao thủ thất cấp.

Dạng học viện nhỏ như thế có thể đào tạo được một vị tạp tu thất cấp cực kỳ khó khăn. Truyền thừa mà nàng học tập hết sức bình thường, phương pháp rèn luyện cảm giác cũng bình thường, tạp phiến tự nhiên khỏi cần nói, như vậy vẫn có thể bước vào hàng ngũ tạp tu thất cấp, không thể không nói, thiên phú cực kỳ kinh người. Tướng mạo nàng cũng không tính là xinh đẹp, nhưng lại khá đáng yêu, rất được mọi người quý mến.

“Tạp phiến tam tinh thật mạnh! Uy lực này hẳn có thể so sánh với chiến tranh tạp giới.” Ngữ khí ngưng trọng, nói chuyện là Phục Đông, là người lớn tuổi nhất trong tất cả các tạp tu, năm nay đã bốn mươi bảy tuổi. Hắn biết nhiều hiểu rộng, trong đoàn rất có uy tín.

“Chiến tranh tạp giới? Ông chủ muốn làm cái gì?”

Câu này cũng là sự nghi hoặc trong lòng mỗi người. Nhưng không ai nói ra. Có thể đạt đến thất cấp, ai không phải là người đầy rẫy kinh nghiệm giang hồ?

“Kỹ thuật chế tạp của ông chủ quả nhiên xuất thần nhập hóa. Một tấm tam tinh tạp phiến nho nhỏ cũng có thể phát ra uy lực kinh người như thế, đủ khiến cho các chế tạp sư khác xấu hổ.” Văn Nhân Hồng cười nói. Hắn sinh ra đã có đôi con ngươi màu lam, có vài phần yêu dị tà khí. Trong mười lăm người, có mấy người thực lực mà người khác khó có thể nhìn ra nông sâu, Văn Nhân Hồng này chính là một trong số đó.

Lời này của hắn lại làm cho tinh thần mọi người rung động. Bọn họ đều vì tạp phiến của ông chủ mà đến. Kỹ thuật chế tạp của ông chủ càng cao, bọn họ càng có nhiều chỗ tốt.

“Không sai.” Thanh âm mềm mại biến ảo phiêu đãng trong không trung. Một nữ nhân ôn nhu như nước chậm rãi lên tiếng: “Kỹ thuật của ông chủ không hề thua kém so với chế tạp sư của Lục Đại.”

Huống Thi, lai lịch không rõ, một thân tu vi nông sâu khó dò. Có điều nàng rất có sức hút, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ. Trong lúc vô tình thường có thể kéo gần khoảng cách giữa song phương. Tất cả nữ tạp tu đối với cô gái ôn nhu như nước này đều hết sức khách khí.

Phục Đông thán phục nói: “Cũng không biết ông chủ là quái vật gì, vừa biết chế tạp, thân thủ lại lợi hại như vậy, mà ngay cả tạp giới cũng biết. So sánh thì đám thủ hạ chúng ta thật sự xấu hổ, ài!”

“Hì hì.” Bối Linh lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu: “Lời của Phục đại ca ỉu xìu quá. Đó là ông chủ, sao có thể không lợi hại được chứ?”

Lúc này dư âm của vụ bạo tạc rốt cuộc tiêu tan, mọi người cuối cùng có thể thấy rõ ràng cảnh tượng phạm vi của vụ nổ.

Một trăm viên đạn năng lượng, khi phát nổ trong phạm vi đường kính năm mét đã bao phủ khu vực có đường kính đạt tới mức kinh người: một nghìn hai trăm mét!

Trong phạm vi này, không có cây cối, không có tuyết, chỉ có đất cháy sém. Cả vùng đất cháy đen, không còn một tấc nào nghiêm chỉnh. Mà ở trung tâm của vụ bạo tạc, một cái hố to sâu tới mười lăm mét làm mọi người lần nữa hít vào một hơi.

Các thiếu niên của Thanh niên vệ lúc này mỗi người sắc mặt trắng bệch, bọn họ không ngờ đạn năng lượng lúc huấn luyện thì bình thường, khi ngưng tụ lại có uy lực khủng bố như vậy!

Thế nhưng rất nhanh, bọn họ hưng phấn hẳn lên!

“Oa! Tạp phiến lợi hại như vậy! Ta thấy so với đạn năng lượng của Đả Thủ đại nhân còn lợi hại hơn!”

“Nói gì vậy, chúng ta bắn ra một viên, Đả Thủ đại nhân cũng có thể giết sạch nhóm chúng ta. Nhưng mà Nhất Ba Đạn này thật đúng là rất kinh người ha!”

“Rất tráng lệ! Xem dã thú nào dám đến chọc bọn ta!”

Trần Mộ đối với hiệu quả của Nhất Ba Đạn khá hài lòng.

“Đi thôi.” Trần Mộ ra lệnh cho Tang Hàn Thủy. Trong rừng, không nên dừng lại một chỗ quá lâu, hơn nữa vụ bạo tạc vừa rồi vạn nhất kinh động dã thú lợi hại gì đó, vậy thật phiền toái.

Tang Hàn Thủy vội vàng hạ lệnh: “Toàn thể tập hợp, xuất phát!”

Lạp Phỉ Nhĩ máy móc bắt chước theo sát phía sau Tang Hàn Thủy, lần chọn người này Trần Mộ cũng đem hắn theo. Thực lực Lạp Phỉ Nhĩ trong đám tạp tu này chỉ có thể xếp vào hàng chót, nhưng tính phục tùng nghiêm cẩn, cộng thêm cá tính không sợ gian khổ của hắn, Trần Mộ hết sức tán thưởng.

Trần Mộ thậm chí vì hắn lập ra một bộ kế hoạch huấn luyện riêng, làm cho những tạp tu khác đỏ mắt không thôi.

Nhưng khi bọn họ chứng kiến phần kế hoạch huấn luyện này, đều bị dọa cho kinh hãi. Bọn họ cảm thấy mình nghĩ sai lầm rồi, ông chủ căn bản không phải quý trọng tiểu tử này, mà là nhìn hắn không vừa mắt.

Bộ kế hoạch này trong mắt bọn họ căn bản chính là kế hoạch không thể hoàn thành!

Song, khiến cho bọn họ giật mình là, Lạp Phỉ Nhĩ vậy mà từng bước một hoàn thành bộ kế hoạch huấn luyện! Mỗi thời điểm nghỉ ngơi, Lạp Phỉ Nhĩ đều dùng thời gian để huấn luyện, mỗi ngày đều mệt mỏi đến hôn mê! Y vụ tạp tu cũng không chỉ một lần khuyên hắn không nên huấn luyện tiếp như vậy. Nhưng ngày thứ hai sau khi kết thúc hành quân, hắn lại bắt đầu huấn luyện.

Dần dần, những tạp tu khác đối với vị tạp tu trẻ tuổi thực lực cũng không xuất chúng nhưng tính tình vô cùng cứng cỏi này đều thực tâm kính phục. Bối Linh cứ ba ngày lại chạy đến chỗ hắn hai lần, thấy vậy mọi người hâm mộ vô cùng.

Qua vài ngày, Lạp Phỉ Nhĩ gầy cả một vòng, người vừa đen vừa gầy, nhưng cặp mắt kia lại cực kỳ có thần.

Hiện giờ hắn đã trở thành đội trưởng đội số một.

Thanh niên vệ về sau hơi có chút thất vọng, ngoại trừ lần công kích đó, sau này bọn họ lại không công kích thêm lần nào!

Lúc đóng quân, Trần Mộ như ngồi trên đống lửa, hắn đang suy nghĩ. Hắn hiện tại mới biết được, hóa ra kiến thiết một đội ngũ không phải dễ dàng như thế, sự tình phải dính dáng đến quá nhiều. Trước kia có Ba Cách Nội Nhĩ và Khương Lương trợ giúp đánh giá tất cả, mà hiện giờ mọi thứ đều cần hắn suy xét, xử lý.

Tiếng bước chân cắt đứt suy nghĩ của hắn, ngẩng đầu lên, thấy Duy A và tiểu Bộ Mặc trở về.

Hắn bất giác lộ ra nụ cười, nhưng có mặt nạ che, không ai có thể thấy được. Đến khi ánh mắt hắn rơi vào con dã thú mà Duy A kéo sau người, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ồ, gấu Tuyết Thứ?”

Sự kinh ngạc của Trần Mộ đã thu hút ánh mắt của các tạp tu rải rác xung quanh, trong ấn tượng của bọn họ, ông chủ cho tới bây giờ luôn bình tĩnh thong dong, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy hắn kinh ngạc. Mục quang của tất cả bất giác thuận theo ánh mắt của Trần Mộ, dừng lại trên con dã thú mà Duy A kéo về.

Đồng tử mọi người trong nháy mắt co rút lại!

Gấu Tuyết Thứ!

Bọn họ tịnh không hiểu rõ Duy A, chỉ biết mỗi ngày nam nhân đeo mặt nạ gỗ này đều dẫn thằng bé kia rời khỏi đội ngũ, thường thường đến tối mới trở về. Bọn họ trước cũng rất tò mò, hai người này ở trong rừng cây mênh mông mù mịt làm sao tìm được đội ngũ.

Nhưng lần này bọn họ bị con gấu Tuyết Thứ kia hù dọa rồi! Gấu Tuyết Thứ là một loại dã thú cường đại chỉ sinh trưởng tại khu Thiên Đông Lý, hình thể của nó so với gấu bình thường còn lớn hơn gấp ba. Một con gấu Tuyết Thứ trưởng thành tựa như một tòa núi nhỏ. Nhưng hình thể khổng lồ cũng không làm cho động tác của nó chậm chạp, ngược lại mau lẹ như gió, tính tình hung mãnh! Chúng nó còn có thể bắn ra mũi năng lượng hình kim châm, màu trắng như tuyết, có thể dễ dàng phá vỡ lồng phòng hộ cấp bốn.

Tạp tu trước mặt nó mỏng manh như tờ giấy.

“À, trên đường gặp phải. Chưa ăn cơm chiều nên ta đánh nó bất tỉnh.” Duy A tả qua loa, tay phải rung nhẹ, con gấu Tuyết Thứ to như ngọn núi nhỏ lập tức bay đến trước mặt Trần Mộ như cái bao cát.

“Rình”, con gấu nện trên mặt đất khiến cho mặt đất run rẩy. Việc này dường như cũng nện vào lòng mọi người, ai nấy tâm thần nhất tề run lên!

Còn chưa ăn cơm chiều...... liền đánh nó bất tỉnh......

Ánh mắt đám tạp tu thất cấp mắt cao hơn trán nhìn về phía Duy A tràn ngập kinh hãi, dường như đang nhìn một cự thú thuở hồng hoang vậy.

Trần Mộ đi tới trước mặt gấu Tuyết Thứ, kiểm tra một phen, rồi hài lòng nói: “Thứ này tốt a! Máu loại gấu này là tài liệu chế tạp khó có được, phẩm chất so với máu Song Câu thú phải cao hơn nhiều. Thế nhưng phải là máu tươi, máu mà ngưng kết thành keo thì hiệu quả kém đi nhiều. Ta đã xem xét tại thành phố Đông Thụy, quá quý nên không mua. Răng và vuốt của nó cũng là thứ tốt, nhưng mà tốt nhất vẫn là hàn nang trong cơ thể nó, thứ này dùng để chế tạo tạp phiến có tính băng hàn rất tốt.”

Hắn đột nhiên nghiêng đầu, hỏi Huống Thi: “Tạp phiến mà Huống hộ vệ cần là thuộc tính băng hàn phải không?”

Huống Thi mặt lộ vẻ vui mừng, thanh âm ôn nhu: “Đúng vậy, ông chủ phải phí tâm nhiều rồi.”

Những tạp tu khác đều lộ vẻ hâm mộ, bọn họ đều là tạp tu lão luyện, hàn nang của gấu Tuyết Thứ là dạng tài liệu cực phẩm có thể gặp nhưng không thể cầu.

Nhưng ngoài hâm mộ, ánh mắt của bọn họ càng dán lên người Duy A! Độ khó săn giết gấu Tuyết Thứ quá cao, thường thường phải cần bốn năm tạp tu thất cấp liên thủ mới có thể đắc thủ, mà nếu như muốn bắt sống, vậy độ khó càng cao, còn cần một số tạp phiến tính chất đặc biệt mới có khả năng thành công.

Duy A trong mắt bọn họ chợt trở nên cao thâm khó lường!

Trần Mộ lấy từ một toa xe ra một cái rương thu thập mẫu chuyên dụng, loại rương thu thập này bên trong có đặt tạp phiến giữ nhiệt và đông lạnh, đặc biệt áp dụng cho việc thu thập loại tài liệu cần giữ tươi này.

“Duy A, ta muốn lấy máu nó, nó có thể sẽ giãy dụa, ngươi tới chế trụ nó.” Trần Mộ lấy từ trong rương ra một cái ống hút, phía trước ống hút là giác hút.

“Được.” Duy A đi tới bên cạnh con gấu Tuyết Thứ.

Mọi người lập tức khẩn trương hẳn, mà như Phục Đông còn sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, bọn họ biết rõ sự lợi hại của gấu Tuyết Thứ! Một khi nó điên lên, cả nơi đóng quân sẽ gặp tai ương. Da lông gấu Tuyết Thứ cứng rắn như băng, năng lực phòng hộ hết sức xuất sắc, năng lượng thể bình thường căn bản không thể tạo thành thương tổn hữu hiệu với nó.

Việc thu thập từ trước tới giờ đều là làm bạn cùng nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play