Nhìn thấy người nằm ở trong vũng máu là Tiểu Man, Vinh Minh đầu óc cảm thấy trống rỗng.

Tiểu Man đầu lĩnh của Pháp Á chết trong nhà hắn, với phong cách làm việc của Pháp Á, chỉ sợ hắn vô luận thế nào cũng trốn không thoát liên quan. Tỉnh táo lại một chút, hắn bước nhanh đi đến bên người Tiểu Man, cúi người xuống cẩn thận kiểm tra, tia hy vọng trong lòng cuối cùng đã bị phá nát.

Tiểu Man đã chết! Điều này có nghĩa, từ hôm nay về sau sẽ không ngừng phiền toái. Pháp Á xưa nay vốn giống như kẻ điên, không chết không ngừng, không ai nguyện trêu chọc. Không nghĩ tới, hắn chính mình không gây sự mà phiền toái này lại cứ đến.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện không khí xung quanh có chút khác lạ. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy nhiều người hai mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm vào nửa hộp gỗ lộ ra trên người Tiểu Man.

Vinh Minh tâm mạch nhảy dựng, cái hộp trông thì bình thường, nhưng bên trong là huyễn tạp sáu sao. Tim hắn đập thật mau, đập nhanh đến nỗi cơ hồ làm cho hắn có chút không thở nổi.

Lần đầu tiên, sáu sao tạp phiến cách hắn gần như thế, gần đến mức chỉ cần hắn với tay liền có thể thu về được..

Trong lòng thầm có tiếng kêu: Cầm lấy đi! Chỉ cần cầm lấy nó là của ngươi!

Bỗng dưng, Vinh Minh hung hăng cắn một ngụm đầu lưỡi, cơn đau nhức truyền đến từ đầu lưỡi làm cho đầu óc hắn khôi phục thanh tỉnh. Nhận thấy đám tạp tu xung quanh đang đỏ mắt, hắn lập tức ý thức được cục diện trước mắt thật sự nguy hiểm đến cực điểm. Hiện giờ không khí trong đại sảnh tựa như một thùng thuốc nổ, chỉ cần một chút đốm lửa liền có thể làm cho nó nổ tung. Lúc này chỉ cần có người có dị động, một hồi chém giết hỗn loạn sẽ lập tức xảy ra. Những người ở đây giờ chỉ một bước nữa là mất đi lý trí.

Không để ý miệng đầy máu, Vinh Minh trầm giọng quát: “Người đâu, gọi đồng bọn bên ngoài của vị tiểu thư này tới đây.” Vừa nghe được bên ngoài còn có người của Pháp Á, những người này trong mắt nhất thời lộ ra vài phần sợ hãi, tạp tu Pháp Á hung ác đã có tiếng.

Hai mươi gã tạp tu vẻ mặt âm lãnh tiến vào, khi bọn hắn nhìn thấy Tiểu Man trong vũng máu sắc mặt lập tức đại biến. Ngay lập tức, cả bọn vây quanh Tiểu Man cùng Vinh Minh.

Một tạp tu thân hình chợt lóe, xuất hiện ở ngay bên Tiểu Man kiểm tra, một lát sau đứng dậy, đầy mặt sát khí, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ai? Là ai làm?” Bọn họ ở bên ngoài đợi lệnh, tuy cũng cảm nhận được cảm giác của Tiểu Man chấn động, nhưng bọn họ đối Tiểu Man tuyệt đối tin tưởng. Thật không nghĩ tới, bọn họ tiến vào, cái nhìn thấy được lại là thi thể của Tiểu Man.

Vinh Minh hạ giọng nói: “Nàng cùng Bạch tổng quản đệ tử Tây Trạch thỏa thuận mười chiêu, không nghĩ tới..” Những lời còn lại hắn không cần nói.

”Sát thần Tây Trạch!”

Gã tạp tu Pháp Á này thần sắc đại biến, thất thanh kinh hô. Hắn không thể nghĩ tới, thế nào lại dây dưa cùng Tây Trạch. Nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lắc đầu: “Nếu đích thân Tây Trạch đến, trong mười chiêu giết chết đội trưởng, ta còn cảm thấy có thể. Đệ tử Tây Trạch, trong vòng mười chiêu giết chết đội trưởng, ta không tin!”

Vinh Minh trầm giọng nói: “Ta và những người này đều chính mắt thấy.”

Gã tạp tu Pháp Á thấy Vinh Minh vẻ mặt thản nhiên, lại nhìn những người khác, trong lòng minh bạch, sợ là thực tế đúng là như vậy. Trên mặt hắn càng thêm u ám:

“Xin hỏi Bạch tổng quản có còn ở đây, hay đã ly khai rồi?”

Vinh Minh tuy rằng đối Pháp Á tồn tâm kiêng kị, nhưng đối với hai mươi gã tạp tu Pháp Á bình thường này không chút sợ hãi. Hắn hiện tại chỉ lo lắng một chuyện, không khỏi lên tiếng nhắc nhở:

“Thỉnh quý vị kiểm tra một chút di vật của quý đội trưởng xem có còn hay không.”

Gã tạp tu nghe được sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhanh chóng cúi người xuống Tiểu Man tìm hộp gỗ. Khi mở ra xem, thấy tấm tạp phiến sáu sao vẫn còn ở trong, hắn mới thở phào một hơi. Thấy xung quanh toàn những ánh mắt tham lam nóng rực, hắn trong lòng nhất thời nghiêm nghị.

“Chúng ta đi!” Hắn đem hộp gỗ nhét vào trong lòng, hướng đồng bạn đánh mắt.

Một gã tạp tu đặt thi thể của Tiểu Man lên người, đám tạp tu còn lại vây quanh bảo hộ gã tạp tu đang giữ hộp gỗ tạp phiến sáu sao, cả đoàn chậm rãi thối lui ra phía cửa.

Vinh Minh thở phào một hơi, củ khoai lang bỏng tay này cuối cùng cũng đẩy đi được. Hắn kêu đám tạp tu Pháp Á kiểm tra hộp gỗ, chính là để hướng mọi người công khai, rằng hắn không có hộp gỗ kia, miễn cho ngày sau phong ba liên lụy đến hắn. Nhìn thoáng qua con gái đang ở trong đám đông, ánh mắt hắn trở nên ôn nhu rất nhiều.

Sau khi đám tạp tu Pháp Á rời đi một phút, đám khách nhân lên tiếp lên tiếng cáo từ.

Vinh Minh sắc mặt không đổi, trong lòng cười lạnh. Những tên ngu xuẩn, không biết có bao nhiêu người đêm nay chết. Bọn họ âm mưu chuyện gì, hắn trong lòng thật sự rõ. Hắn biết chỉ sau khi đám tạp tu Pháp Á rời đi một phút thôi, con đường đến chỗ bọn họ trú chân, đêm nay máu tươi sẽ rưới đỏ!

Nhưng đó là chuyện hắn không quan tâm, hắn hiện tại chỉ nghĩ chăm sót con gái cho tốt. Trong yến hội sinh nhật con gái lại xảy ra án mạng, hắn lo con gái sẽ bị sốc. Nhưng khi hắn gạt đám đông ra, thấy con gái đang ở bên Đàm Vũ Mân, được một đám tạp tu vây quanh hai người bảo hộ.

Vinh Minh trong lòng lập tức bình ổn, tới trước mặt Đàm Vũ Mân, cảm kích nói: “Đa tạ Vũ Mân tiểu thư!” Nói xong hướng nữ nhân cười xin lỗi: “Thật không nghĩ được tiệc sinh nhật đêm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!”

Con gái hắn níu tay, lắc đầu: “Ba, con không sợ!”

“Ha ha! Quả nhiên là con gái của Vinh Minh ta.” Vinh Minh cười to.

“Đêm nay, không biết còn bao nhiêu người chết nữa.” Đàm Vũ Mân trong mắt hiện lên một tia đau thương.

Vinh Minh vẻ mặt nghiêm túc, an ủi nói: “Vũ Mân tiểu thư không cần thay mấy kẻ tham lam mờ mắt đó mà sầu não làm gì, thật không đáng!”

“Ừm.” Nàng ứng thanh, rồi thong thả gật đầu: “Bạch tổng quản tựa hồ cũng bị thương, thương thế hắn không nặng.”

Vinh Minh gật gật đầu cảm khái: “ Không ngờ Bạch tổng quản thân thủ đến mức này! Bằng vào một tấm tạp phiến phổ thông, trong vòng mười chiêu kích sát Lam Băng Phù Dực. Thật sự là làm người ta mở rộng tầm mắt. Đến đệ tử còn như thế, phong thái của Tây Trạch tiền bối thật đáng cho người người kính ngưỡng.” Đàm Vũ Mân không nói gì, chỉ cúi đầu tựa hồ suy nghĩ gì đó.

Hai mươi tên Pháp Á vừa ra khỏi cổng đại sảnh nhà Vinh Minh liền khẩn trương căng thẳng.

“Mọi người cẩn thận, đoạn đường này không dễ vượt qua. Chúng ta phải trở lại nơi trú chân bằng tốc độ nhanh nhất.” Một tạp tu trầm giọng nói. “Được.” Bọn họ tất cả trong lòng đều nghiêm trọng.

Bọn họ tăng tốc tới cực hạn, không dám có một chút trì hoãn. Phía sau bọn họ rất nhanh hiện ra những bóng mơ hồ, trong lòng lo lắng, những người này đến vì cái gì, bọn họ trong lòng đều rõ. Một khi bị dây dưa, hôm nay tuyệt không thể sống.

Vù vù vù!

Vài đạo năng lượng bay sát da đầu bọn họ, thấy mấy tạp tu chuẩn bị đánh trả, gã tạp tu trưởng nhóm vội vàng hét: “ Không đánh trả, tốc độ cao nhất phi hành!” Công kích càng ngày càng nhiều, có ba gã tạp tu bị đánh trúng. Một người bị thương, hai người chết. Gã tạp tu lại cắn răng nói:

“Toàn thể chú ý, phi hành tầm thấp, chú ý tránh né!” Bọn họ nhanh chóng giảm độ cao phi hành, nương vào các vật kiến trúc để che chắn, áp lực lên bọn họ đột nhiên giảm nhẹ một chút.

“ Mọi người tăng cường cẩn trọng, thêm năm phút nữa chúng ta sẽ tới căn cứ!” Gã tạp tu lên giọng nói, các tạp tu khác nghe đượctinh thần đều đại chấn.

Nhưng đúng vào lúc này, một bóng đen đột nhiên từ bóng tối bay ra, giống một mũi tên xông thẳng vào đám tạp tu.

Gã tạp tu đội trưởng chỉ thấy hoa mắt, một quyền đập vào mặt hắn. Bịch bịch! Các tạp tu khác vừa nhìn thấy một màn cực kỳ khủng bố, mặt tên tạp tu vừa bị một quyền đánh vào, ngũ quan hoàn toàn méo mó.

Các tạp tu khác đều vừa sợ vừa giận, nhưng bóng người chợt lóe, kẻ đánh lén liền biến mất ở trong bóng của một tòa kiến trúc.

Hết thảy chuyện phát sinh trong thời gian điện quang hỏa thạch, nhanh đến mức bọn họ không một ai kịp phản ứng. Mà điều làm bọn hắn trong lòng hoảng sợ hơn nữa, là bọn họ không một ai thấy rõ người đánh lén thực sự có bộ dáng gì.

“Không ổn, không thấy hộp gỗ!” Một gã tạp tu tinh mắt thất thanh thét chói tai.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một trận ồn ào: “Xử lý bọn chúng. Tạp phiến sáu sao trên người bọn chúng. Đứng lại! Để lại tạp phiến!” Vô số năng lượng thể đổ ập xuống đám người đang chạy. Đám tạp tu Pháp Á trên dưới mặt trắng không còn giọt máu, bọn chúng biết lần này không thể may mắn thoát tội. Môn quy Pháp Á cực kỳ khắc nghiệt, bọn họ hôm nay cho dù có trở về thì kết cục cũng thập phần thê thảm, chẳng thà chết tại đây thân nhân còn được tổ chức bảo hộ nuôi nấng. Bọn chúng hướng đám tạp tu truy kích điên cuồng công kích.

Sau khi rời đi phát sinh sự tình gì, Trần Mộ hoàn toàn không biết. Hắn bộ dáng trông thê thảm đến cực điểm, cả người đầy máu tươi, nhìn qua tựa như một huyết nhân. Hắn không dám ở lại, ai biết kế tiếp lại phát sinh chuyện gì. Với tình trạng như bây giờ, chẳng may gặp nguy hiểm thì không có năng lực phản kháng.

Khi hắn đưa được cái thân thể nghiêng ngả sắp gục xuống trở lại đại lâu, tất cả đám tạp tu ở đó đều ngây dại. Tiếu Ba cùng Tang Hàn Thủy là hai người đầu tiên vọt lại, thật cẩn thận giúp đỡ Trần Mộ.

“Ông chủ, sao lại thế này?” Tiếu Ba hạ giọng hỏi, trong lời nói ẩn chưa một cỗ cường đại áp lực của sát khí, tràn ngập cảm giác áp bách. Tang Hàn Thủy không nói gì, nhưng hai con mắt tam giác hung quang bắn ra bốn phía, tựa như độc xà lăm le tìm người mà cắn.

Trần Mộ miễn cưỡng mở miệng, thanh âm khô khan: “Thịt một tạp tu Pháp Á.”

“Pháp Á!” Tiếu Ba ánh mắt phát lạnh.

Hai người cẩn thận đem Trần Mộ bỏ vào bồn trị liệu. Chỉ trong nháy mắt, dịch dinh dưỡng bên trong bồn trị liệu tất cả đều nhiễm hồng. Tiểu Bộ Mặc hai mắt sưng đỏ nhìn Trần Mộ, hai nắm đấm nhỏ rung động.

“Ngươi giết ai?” Cừu San Ngọc bỗng nhiên mở miệng hỏi nói. Nàng mở miệng lập tức rước lấy ánh mắt căm thù của ba người.

Trong bồn dịch dinh dưỡng đỏ máu, Trần Mộ bỗng nhiên nhếch miệng cười: “ Tiểu Man!”

Hắn vẻ mặt thích ý, hồn nhiên không để ý ánh mắt hoảng sợ của Cừu San Ngọc. Hắn bộ dáng nhìn thì thê thảm, nhưng là kỳ thật tất cả đều là vết thương ngoài da, ngâm mình trong bồn trị liệu nên đã thuyên giảm rất nhanh.

“Tiểu Man, ngươi cư nhiên giết tiểu Man!” Cừu San Ngọc thất hồn lạc phách thì thào: “ Ngươi làm thế nào có thể giết được tiểu Man?”

Trần Mộ không muốn cùng nàng dây dưa nói lời vô nghĩa, quay sang Tiếu Ba cùng Tang Hàn Thủy dặn: “Hai người các ngươi cẩn thận, Pháp Á phỏng chừng một hai ngày sẽ tìm tới đây.”

“Yên tâm đi, ông chủ!” Tang Hàn Thủy cũng học Tiếu Ba gọi Trần Mộ là ông chủ. Hắn hung hăng nói: “Có ai tới cửa gây chuyện, lão Tang ta nhất định đem hắn cho nổ thành trăm mảnh!”

Tiếu Ba vẻ mặt khôi phục bình thường, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười vô cùng mê người, mái tóc màu bạch kim không gió tự động bay bay: “Ừ, hy vọng thật nhiều người đến. Chiến đấu chính là nhân sinh lớn nhất ý nghĩa!”

Tiểu Bộ Mặc vù vù huy động tiểu nắm tay, vẻ mặt chăm chú: “Đánh chết bọn chúng!”

Đúng lúc này, Duy A đẩy cửa mà vào, đi tới trước mặt Trần Mộ: “Đầu Gỗ, tấm tạp phiến này hữu dụng sao?”

Hắn mở bàn tay, lộ ra tấm tạp phiến màu đen tinh khiết ở trên, ở góc dưới của tấm tạp phiến, sáu ngôi sao tựa như những vì sao lấp lánh trong đêm tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play