Ánh mắt của Thái Thúc Dong bỗng chốc trở nên sâu xa thâm thúy, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Thế đạo biến hóa rất nhanh, thật sự có chút ngoài dự đoán của mọi người. Liên bang trước mắt chia năm xẻ bảy, Lục Đại mỗi nhà chấp chưởng một phương, Pháp Á âm thầm rình mò, hỗn loạn không chịu nổi. Thái Thúc gia chúng ta mặc dù có tâm khôi phục vinh quang gia tộc ngày xưa, nhưng vẫn còn biết cân lượng của mình. Dã tâm thôn tính thiên hạ đối với Thái Thúc gia chúng ta mà nói, chỉ là trò cười. Chỉ là trong loạn thế này, muốn bảo toàn cũng không phải việc dễ.” Trần Mộ kiên nhẫn nghe Thái Thúc Dong nói mấy chuyện không đâu vào đâu, nhưng mà trong lòng hắn cũng hiểu được Thái Thúc Dong tịnh không nói sai. Thời đại bất đồng, thời đại trước mắt này thuộc về Lục Đại, thuộc về Pháp Á, mà không thuộc về mấy thế gia suy tàn bọn họ.
Lão đầu tử bỗng nhiên ngừng lại, quay sang với Thái Thúc Hành nói: “Đi gọi Anh nhi tới.”
Thái Thúc Thành sững sờ, sau khi tỉnh lại vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng.”
“Kiều tiên sinh nếu không vội, chúng ta uống chút trà.” Lão nhân cười nói.
Nếu kế bên là một người khác, Trần Mộ đã sớm dùng biện pháp mạnh rồi. Nhưng đối mặt lại là một lão nhân tóc đã đổi màu, hắn lại có chút bó buộc. Hơn nữa lão hồ ly này thủy chung cho hắn cảm giác cao thâm khó dò, khiến hắn phi thường kiêng kị. Vẻ mặt bình tĩnh của lão khiến hắn tin rằng, trong tay lão nhất định nắm át chủ bài gì đó, nếu không lão tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tự thân tới gặp mình. Khang Nạp Lợi tịnh không đáng sợ, nhưng lão nhân trong tay tuyệt đối sẽ không chỉ có chút sức mạnh này, cho dù bên ngoài đồn đại Thái Thúc gia đã không còn gượng nổi nữa.
Một người tiêu diệt một thế gia, đến cả Đường Hàm Phái cũng không thể làm được, một tạp tu dù cường đại cũng vô pháp đồng thời cùng hàng ngàn hàng vạn tạp tu hành động. Nhưng sự kiêng kị của thế gia đối với cao thủ tịnh sẽ không vì vậy mà có chút giảm bớt. Nếu thực sự đắc tội một vị tạp tu lợi hại, đối phương chỉ cần liên tục đánh lén quấy rối, điều này ai cũng chịu không thấu. Càng là nhà lớn nghiệp lớn thì càng kỵ chiêu này.
Một lát sau, Thái Thúc Anh được Thái Thúc Thành đưa đến trước mặt lão nhân. “Gia gia!” Thái Thúc Anh thanh âm trong trẻo, nàng đối với lão nhân hiển nhiên không hề sợ hãi như Thái Thúc Thành.
Vẻ mặt Thái Thúc Dong càng trở nên hòa ái: “Tiểu Anh cao hơn không ít a, có nhớ gia gia hay không?”
“Có!” Thái Thúc Anh nghiêm túc nói, bộ dạng quỷ tinh linh quái bình thường đã không cánh mà bay. Nàng nghiêng đầu, buồn bực nói: “Thật quái lạ ha, gia gia, người hôm nay sao lại tới đây?”
Thái Thúc Dong không trả lời, mà là cười nói: “Tiểu Anh tử, đi giúp gia gia lấy một món đồ được không?“
“Vật gì vậy a, gia gia?” Vẻ mặt kỳ quái của Thái Thúc Anh càng tăng, tuổi tác nàng tuy nhỏ, nhưng thông minh lanh lợi, chung quy cảm thấy hôm nay là lạ.
“Còn nhớ rõ gian phòng nhỏ trước kia gia gia mang ngươi đi chứ?” Thái Thúc Dong thong thả nói.
“Còn nhớ.” Nàng lén lén nhìn phụ thân một cái, trả lời nhỏ như con muỗi. Chuyện này nàng tịnh không có nói với cha, nàng hơi sợ cha giáo huấn. Nhưng nàng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, nàng nhớ được là gia gia không cho nàng nói với cha.
“Ừm, tiểu Anh tử đi vào trong đó lấy giúp gia gia một thứ, chính là cái hộp gỗ màu tím, còn nhớ chứ?”
“Còn nhớ!” Thái Thúc Anh vui vẻ nói, căn phòng nhỏ kia gia gia chỉ mang nàng đi một lần, nhưng lại không cho nàng loạn động, lần này mình một người vào, có thể tìm thật kỹ xem bên trong rốt cuộc có thứ gì tốt chứ?
Khang Nạp Lợi do dự một chút, đáp: “Vâng!” Nói xong liền cùng ra ngoài với Thái Thúc Anh đang nhảy nhót.
Thái Thúc Thành trên mặt vừa mới trắng bệch, giờ lại đỏ hồng, trong mắt khó nén sự cuồng hỉ. Hắn không nghĩ đến, nguyên lai phụ thân vậy mà đã mang Anh nhi đến đó. Sự tồn tại của gian phòng nhỏ mấy huynh đệ bọn họ đều biết, nhưng phụ thân chưa từng đưa bọn họ tới. Chẳng lẽ phụ thân sớm tinh toán để cho một chi nhà hắn kế thừa?
Trần Mộ trong lòng đại khái đoán được Thái Thúc Dong bảo Thái Thúc Anh đi lấy là cái gì, tim đập đột nhiên tăng tốc.
Hắn mặc dù tận lực nhắc mình bình tĩnh một chút, nhưng mà vẫn bị lão cáo già Thái Thúc Dong phát hiện ra: “Ha ha, xem ra, Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn đối với Kiều tiên sinh rất trọng yếu a!” Ngữ khí của lão bỗng nhiên nghiêm túc: “Vốn lần này lão nhân ta thật sự không nên lại đề ra yêu cầu, chỉ là tình huống đặc thù, Thái Thúc gia ta đã tới ranh giới sinh tử, lão đầu ta không còn phương pháp khác có thể nghĩ, mới phải ra hạ sách này. Lần này lão đầu làm việc không ra gì, không dám có hy vọng xa vời nào khác, chỉ thỉnh Kiều tiên sinh giúp Thái Thúc gia ra vượt qua cửa này. Với Thái Thúc gia ta, chỉ cần Kiều tiên sinh thấy có gì hợp mắt, xin đừng ngại khai khẩu.”
Nói tới mức này, Trần Mộ cũng biết, trừ phi hắn không muốn Kim Ban Nhuyến Dịch Khuẩn nếu không chỉ còn có nước đáp ứng. Hắn hít sâu một hơi nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, xin lão tiên sinh nói rõ.”
Thái Thúc Dong cười khổ, nếp nhăn trên mặt chồng lên, càng hiện lên sự già nua, hắn chậm rãi nói: “Không biết Kiều tiên sinh có nghe Sương Nguỵêt Hàn Châu đang tính toán chuyện kết minh chứ?”
“Đã nghe nói.” Trần Mộ gật đầu. Sương Nguyệt Hàn Châu tính toán kết minh lúc đầu giấu diếm, sau lại gióng trống khua chiêng, hiện tại Liên Bang không ai không biết.
“Sương Nguyệt Hàn Châu xuất đầu, Gia Anh Hạ tự thân chủ trì tại khu Đông Thiên Lý này, không ai có thể cự tuyệt!” Thái Thúc Dong ngữ khí chắc chắn dị thường: “Thái Thúc gia ta là một trong những gia tộc cổ xưa nhất, cùng các gia tộc khác ở khu Thiên Đông Lý này quan hệ nhằng nhịt. Thật không dám dấu diếm, trong buổi hội nghị trù bị hoàn thành liên minh, Thái Thúc gia ta đáng ra đã có được một phiếu biểu quyết trong ba mươi hai phiếu của hội nghị liên minh. Ngoài ba mươi hai phiếu này, còn có bảy nhà được xếp làm dự bị. Nhưng bởi Thái Thúc gia ta suy tàn quá lâu, phiếu biểu quyết này bị rất nhiều người chất vấn, mà những người này đều là bắt lấy nhược điểm chiến lực không mạnh của Thái Thúc gia chúng ta.”
“Hừ, bọn họ đối với tấm phiếu đó đúng là thèm đỏ mắt.” Ánh mắt đục của Thái Thúc Dong trở nên lạnh lẽo: “Kỳ thật không riêng gì Thái Thúc gia chúng ta, còn có bốn nhà cũng cùng bị chất vấn. Cuối cùng hội nghị trù bị quyết định, đến lúc đó tại thành Thiên Hồ cử hành thi đấu tinh anh tạp tu toàn khu Thiên Đông Lý. Năm nhà chúng ta cùng bảy nhà dự bị kia đồng thời phái tạp tu xuất chiến, năm gia tộc có thứ vị cao nhất sẽ được quyền biểu quyết.”
Trần Mộ cuối cùng giật mình. Chính lúc mọi người đều chú ý đoán xem Thiên Đông Liên Minh khi nào hình thành, thì bọn họ đã hoàn thành kết minh. Hiện tại việc bọn họ đang làm chẳng qua chỉ là phân chia quyền lực nội bộ liên minh mà thôi. Nhưng mà, Thái Thúc gia có thể kiếm được một phiếu biểu quyết, tuyệt không chỉ là dựa vào lịch sử lâu đời của họ.
Thái Thúc Dong quả nhiên thâm tàng bất lộ, vô thanh vô tức liền kiếm được một phiếu mà vô số gia tộc khu Thiên Đông Lý tha thiết mơ ước. Ngay cả Pháp Á đối với một phiếu này của bọn họ đều không tiếc sức dùng vũ lực, cũng có thể thấy sự trọng yếu của một phiếu quyền biểu quyết này. Khó trách Thái Thúc Dong thậm chí bất chấp nguy hiểm cùng đắc tội làm ra cử động như vậy. Hắn lúc trước vẫn rất kỳ quái, Thái Thúc Dong làm như vậy thật không tính là cao minh. Hiện tại xem ra, cạnh tranh trong liên minh cũng rất tàn khốc, bức cho kẻ lão luyện như Thái Thúc Dong tới tình dạng này.
Nhưng một vấn đề khác hắn vẫn luôn nghi hoặc không giải đựơc: “Ta rất kỳ quái, lão tiên sinh như thế nào biết thân phận của ta?”
“Ha ha!” Thái Thúc Dong cười lớn, mang theo vài phần đắc ý: “Kiều tiên sinh đại khái còn chưa biết, tin tức ngài đánh lén trú địa của Pháp Á đã truyền khắp thành Đông Thụy, ai cũng đều biết ngài, Kiều Nguyên, đứng thứ năm mươi trên Hắc Tuyến Tinh bảng hiện đang ở trong thành Đông Thụy. Thành Đông Thụy nho nhỏ, có thể có bao nhiêu cao thủ? Lão nhân trước tiên liền nghĩ tới Kiều tiên sinh, về sau điều tra, quả nhiên Kiều tiên sinh tại thời điểm đó có một khoảng thời gian ly khai tòa nhà, lão nhân liền xác định Bạch tổng quản chính là Kiều tiên sinh!”
“Sự tình Pháp Á bị tập kích sao lại truyền ra?” Trần Mộ vẻ mặt ngưng trọng, Thái Thúc Dong có thể tra được, chỉ sợ thành Đông Thụy rất nhiều người đã bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn. Điều này đối với hắn mà nói là một tin xấu, đặc biệt là nếu như Pháp Á biết được thì sự tình lập tức trở nên phiền phức.
“Pháp Á mặc dù vẫn muốn giữ bí mật, nhưng mà động tĩnh lớn như vậy, mấy địa đầu xà thành Đông Thụy chúng ta như thế nào có thể không biết? Nhưng Kiều tiên sinh yên tâm, ta đã thả ra tin tức, Kiều tiên sinh đoạn thời gian kia đang cùng ta dùng bữa, chứng cớ cực kỳ chính xác, tin tưởng không có ai đổ hoài nghi lên đầu Kiều tiên sinh.” Thái Thúc Dong cười nói.
Trần Mộ thở dài một hơi, cảm thấy càng cẩn trọng, lão hồ ly này làm việc một giọt nước cũng không lọt qua được, thủ đoạn tâm cơ đều lão luyện dị thường, chính mình tuyệt không phải đối thủ. Hắn cũng hiểu được, đây cũng là một trong những con bài kín của Thái Thúc Dong. một khi lật ra, Thái Thúc gia tuy không có chỗ tốt, nhưng phiền toái của hắn còn lớn hơn nhiều.
Suy nghĩ một lúc lâu, Trần Mộ rốt cục gật đầu: “Ta có thể đáp ứng ngài. Nhưng có một điểm ta phải nói trước, ta chỉ có thể hết sức, không đảm bảo nhất định có thể đạt được danh thứ gì.”
Thái Thúc Dong thở nhẹ một hơi, thần thái cuối cùng trầm tĩnh lại, cười nói: “Lão đầu tử ta mong muốn chính là những lời này của Kiều tiên sinh. Nếu Kiều tiên sinh nói đảm bảo điều gì, lão đầu tử ta ngược lại không dám tin tưởng.”
Lão lại trầm ngâm nói: “Mặc dù nói việc khẩn nên phải tùy cơ, nhưng chung cuộc Kiều tiên sinh có chút tổn hại, Kiều tiên sinh cần bồi thường cái gì, đừng ngại lên tiếng.” Trong lời của lão lộ ra vài phần khí phách: “Thái Thúc gia chúng ta vẫn còn có chút gia sản. Đến nay vẫn còn vài món nho nhỏ tổ tiên lưu lại, sau này lấy một món đồ cho Kiều tiên sinh, tính là một điểm tâm ý của lão già ta!”
Song phương cuối cùng đạt thành hiệp nghị, tâm tình của Trần Mộ cũng buông lỏng rất nhiều, nghe vậy cười nói: “Vậy lão tiên sinh há chẳng phải là đã phụ lòng tổ tiên sao?”
Lão nhân nghe vậy lơ đễnh cười nói: “Mấy thứ này dù tốt, cũng chỉ là vật chết. Chỉ cần Thái Thúc gia quật khởi, mấy thứ như vậy không lo không có người đưa tới.” Thái Thúc Thành bên cạnh thần sắc lộ ra vài phần đau xót.
Thái Thúc Anh cùng Khang Nạp Lợi cuối cùng trở về, Thái Thúc Anh trong lòng ôm một hạp gỗ màu tím, hộp gỗ thoạt nhìn có chút cũ kỹ, có chút lâu năm.
“Gia gia, là cái này sao?” Thái Thúc Anh tựa như tranh công tiến đến bên người Thái Thúc Dong.
Thái Thúc Dong hiền từ khen ngợi: “Tiểu Anh tử thật thông minh.” Nói xong cầm hộp gỗ màu tím lên đưa cho Trần Mộ: “Trong này là Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, Bạch tổng quản nhìn xem.” Lão khôi phục xưng hô như cũ với Trần Mộ, sau đó giới thiệu: “Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn cần dùng hộp gỗ Tử Phong trăm năm trở nên chứa đựng, nếu không sẽ biến chất. Gỗ Tử Phong chế cái hộp này năm xưa lúc chế tạo đã có năm trăm năm tuổi.”
Trần Mộ cố gắng tự kiềm chế kích động trong lòng, chậm rãi mở hộp gỗ ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT