“Mẹ kiếp, rốt cuộc cũng đến Trát Nhĩ Kiền! Nếu kéo dài thêm chút nữa chắc lão tử cũng phát điên lên mất thôi!” Kiệt Lạp Mỗ nhìn về phía Trát Nhĩ Kiền cách đó không xa, bọn họ đã tới rồi rừng cây phía ngoài thành. Bọn họ cũng biết, hành vi của mình tuyệt đối sẽ không được Văn tha thứ, cho nên dọc đường đi đều cẩn thận từng li từng tí, lo sợ bị đuổi theo phía sau.
Hành trình của bọn họ cực kì gian khổ, bởi vì dã thú rất nhiều, hơn nữa tinh thần của đội ngũ sa sút, số lượng người trong đội hao tổn cực kì nghiêm trọng. Hiện tại bọn họ chỉ còn lại bảy người, những người khác đều chết ở trong rừng cây. Bất quá Kiệt Lạp Mỗ và Bảo Lặc lúc này giống như chó nhà đang có tang, hoảng sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, không có tâm tình để quan tâm chuyện sống chết của những người này.
Thần sắc của Bảo Lặc hơi hòa hoãn, đắc ý nói: “Chỉ cần chúng ta đi tới Trát Nhĩ Kiền, tìm được Nhan Hạo và người của Sương Nguyệt Hàn Châu, đem âm mưu của Văn nói cho bọn họ biết thì bọn họ nhất định sẽ bảo đảm sự an toàn cho chúng ta. Dưới bóng cây đại thụ chỗ nào cũng mát, đến lúc đó Văn có thể làm được gì chúng ta cơ chứ?”
Tinh thần của Kiệt Lạp Mỗ phấn chấn hẳn lên: “Nghe nói đãi ngộ của Sương Nguyệt Hàn Châu cũng không tồi, ta sau này cũng có thể thoái mái nhậu nhẹt, so với trước kia suốt ngày chỉ biết chém giết, chẳng phải là vui sướng gấp trăm lần hay sao?”
Hai người nhìn nhau cười.
Đột nhiên một âm thanh vang lên: “Chỉ sợ các ngươi không có diễm phúc đó.”
Sắc mặt hai người trở nên trắng bệch không còn một chút máu, Kiệt Lạp Mỗ hoảng sợ kêu lên: “Úy Trì đội trưởng!”
Một người trung niên từ phía sau rừng cây đi tới, hắn liếc mắt nhìn Kiệt Lạp Mỗ một cái, thở dài nói: “Kiệt Lạp Mỗ, không ngờ là người cũng sẽ phản bội thủ lĩnh.”
Kiệt Lạp Mỗ lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Úy Trì đội trưởng, lần này chúng ta thất thủ, nếu như trở về thì cũng chỉ có chết mà thôi. Thủ lĩnh có thể bỏ qua cho chúng ta hay sao?”
Úy Trì Bách lắc đầu nói: “Thủ lĩnh chưa chắc đã muốn giết các ngươi.”
“Chưa chắc?”Kiệt Lạp Mỗ cười thảm, nhưng hắn cũng không nói gì.
Úy Trì Bách quay sang nhìn về phía Bảo Lặc, trong ánh mắt hiện lên hàn khí, giọng nói lành lạnh: “Bảo Lặc, ta biết ngươi từ lâu không phục thủ lĩnh! Nếu như ta đoán không sai, người đề xướng hành động lần này chính là ngươi!”
Sắc mặt của Bảo Lặc trắng bệch, nhưng không chút nào tránh né ánh mắt của Úy Trì Bách: “Úy Trì, không cần nhiều lời, chúng ta bất quá là những con cờ trên tay của Văn mà thôi, ngươi cũng không ngoại lệ. Hừ! Lần này chúng ta xảy ra chuyện không hay, Văn nhất định sẽ không bỏ qua, chúng ta có lẽ chỉ có đường chết mà thôi. Mọi người liều mạng thôi!”
Câu nói sau cùng là nói với những người đứng ở xung quanh. Mấy người đi theo Bảo Lặc đều hiện ra vẻ mặt tuyệt vọng. Những lời này của Bảo Lặc càng khiến cho một tia hi vọng trong lòng bọn họ đều tan biến.
Không có người nào mở miệng, trong yên lặng bọn họ chậm rãi xích lại gần nhau. Sợ hãi trong ánh mắt dần tan đi, thay thế vào đó là sự dứt khoát và điên cuồng.
“Thủ lĩnh thật sự rất coi trọng chúng ta, dĩ nhiên phái Úy Trì đội trưởng đích thân tới. Bất quá, Úy Trì đội trưởng vì đuổi theo chúng ta, những người khác hẳn là bị ngươi bỏ lại ở phía sau phải không nào!” Kiệt Lạp Mỗ đột nhiên mở miệng.
Ánh mắt của mọi người đột nhiên sáng lên, tinh thần không khỏi phấn chấn. Úy Trì đội trưởng rất lợi hại, người nào cũng biết, nhưng lợi hại đến mức nào thì bọn họ chưa từng nhìn thấy. Nếu như lời của Kiệt Lạp Mỗ là sự thật, như vậy bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt số lượng.
Hai vị đội trưởng, còn có năm tên hảo thủ, hẳn là có đủ thực lực để đánh một trận với Úy Trì Bách!
Mọi người không hẹn mà gặp, cùng hiện ra ý nghĩ này trong đầu.
Úy Trì Bách thoáng nhìn Kiệt Lạp Mỗ với ánh mắt tán thưởng: “Ngươi không cần phải dò xét, ta đúng là chỉ có một người đến đây. Kiệt Lạp Mỗ, kì thật ta vẫn cảm giác được ngươi là người thông minh, không giống như người dễ dàng bị những lời nói của Bảo Lặc lay chuyển. Ta rất muốn biết tại sao ngươi lại phản bội thủ lĩnh!”
Kiệt Lạp Mỗ trầm mặc trong chốc lát rồi mới mở miệng, trên mặt hắn mang theo vẻ trào phúng: “Văn một thân bản lĩnh cao cường hiếm thấy, Thiên Vân cũng rất có thực lực. Nhưng là ta không ngờ tới hắn lại dám có ý đồ tấn công Sương Nguyệt Hàn Châu! Từ lúc đó ta biết là hắn điên rồi!”
Úy Trì Bách vẫn như cũ không đưa ra ý kiến của mình: “Thủ lĩnh đương nhiên là có sự chuẩn bị cả rồi.”
“Ha ha ha ha!” Kiệt Lạp Mỗ đột nhiên cười lớn, dường như đang nghe được một điều gì đó cực kì nực cười, thậm chí cười đến nỗi phải gập cả người lại. Úy Trì Bách thờ ơ lạnh nhạt, không nói lời nào.
Kiệt Lạp Mỗ ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt của hắn không còn nửa phần cười cợt, sắc mặt không một chút thay đổi, hắn nói: “Văn tự nhiên là có sự chuẩn bị của hắn, ta thậm chí còn cho rằng liệu sau lưng của Văn có thể có thế lực khác hay không?”
Lời nói của hắn vừa dứt thì ánh mắt của Úy Trì Bách chợt sáng lên, bất quá hắn vẫn như cũ không nói gì.
Kiệt Lạp Mỗ dường như không có chứng kiến vẻ mặt của Úy Trì, vẫn tiếp tục nói: “Văn có tính toán gì hay không cũng không có quan trọng. Quy củ của chúng ta hẳn Úy Trì đội trưởng cũng biết, không có người nào lại đi trêu chọc Sương Nguyệt Hàn Châu. Làm Sương Nguyệt Hàn Châu tức giận, chúng ta chỉ có một con đường chết! Có lẽ Úy Trì đội trưởng không cảm thấy e ngại, nhưng chúng ta thì sao cơ chứ? Mấy người đội trưởng chúng ta thì sao? Trừ bỏ phải chết, ta không nghĩ được kết quả nào khác. Bảo Lặc nói không sai, chúng ta chẳng qua là cây đao trên tay hắn mà thôi, không có đao thì có thể mua. Nếu đã như thế thì không bằng đánh liều một phen!”
Nói đến đây, Kiệt Lạp Mỗ lắc đầu than khẽ: “Ta lại không nghĩ tới, tại thời điểm mấu chốt như vậy, Văn không ngờ lại phái Úy Trì đội trưởng tới. Hiện tại hẳn là thời điểm mấu chốt của kế hoạch, Cận Âm trọng thương, Mặc Tháp đã chết, hắn có thể điều động cũng chỉ có Úy Trì đội trưởng, Ân Tát và Cam Lâm. Trước đó ta cho rằng Văn sẽ phái Ân Tát và Cam Lâm tới đây, tại thời điểm mấu chốt Úy Trì đội trưởng nhiều khả năng sẽ ở lại bên cạnh Văn, không ngờ rằng ta tính toán sai.”
Úy Trì Bách không nhịn được thở dài một cái, nhìn Kiệt Lạp Mỗ với ánh mắt thương xót: “Kiệt Lạp Mỗ, ngươi rất thông minh, nhưng là ngươi không nên phản bội thủ lĩnh. Nếu như lúc đó ngươi trở về thì ngươi sẽ không bị trừng phạt, thủ lĩnh chỉ là dò xét các ngươi. Đáng tiếc! Vốn hắn chỉ hoài nghi Bảo Lặc có ý phản bội, không nghĩ tới ngươi cũng lựa chọn phản bội.”
Khuôn mặt của Úy Trì Bách chợt trở nên lạnh lùng: “Trước kia thủ lĩnh còn đang do dự không biết nên cất nhắc ai, hiện tại hắn không cần phải đau đầu về vấn đề này nữa. Kẻ nào phản bội thủ lĩnh đều đáng chết!”
“Kiệt Lạp Mỗ, hiện tại nói cái gì cũng đều đã chậm, chúng ta không có đường lui.”Giọng nói của Bảo Lặc vang lên: “Chúng ta hôm nay xin được lãnh giáo bản lĩnh cao cường của Úy trì đội trưởng! Ra tay đi!”
Bảo Lặc và Kiệt Lạp Mỗ dẫn đầu mọi người tiến hành động thủ. Phía bên ngoài thân thể Bảo Lặc đột nhiên xuất hiện các khối năng lượng màu xanh dương, mỗi một khối năng lượng có kích thước khoảng cỡ đầu ngón tay út, dày đặc bao lấy thân thể của Bảo Lặc, chỉ còn lộ ra đôi mắt mà thôi. Tầng năng lượng màu xanh dương giống như những con sóng, chậm rãi chuyển động.
Ánh sáng lấp lánh hiện ra trên mười ngón tay của Kiệt Lạp Mỗ, trên mỗi đầu ngón tay đều có một vòng ánh sáng màu sắc rực rỡ như cầu vồng.
Úy Trì Bách than nhẹ một tiếng: “Cố gắng thì có ích gì chứ?”
Hơi cúi đầu, hai tay khẽ dịch chuyển, một chùm tia năng lượng màu trắng từ trong hai tay hắn thoát ra. Những tia năng lượng này trông giống như một bộ lông trắng mềm mại, những tia năng lượng từ trên tay Úy Trì Bách bay ra, nhẹ nhàng chuyển động trên không trung.
Giống như một làn gió, một chùm năng lượng màu trắng nhẹ nhàng bay lượn.
Bảo Lặc và Kiệt Lạp Mỗ đều lộ ra vẻ ngưng trọng, năm người khác cũng lần lượt kích hoạt tạp phiến, thả ra năng lượng thể, nhưng những người này không có một người dám tấn công trước. Bọn họ biết là Úy Trì rất lợi hại, nhưng là không rõ lắm là lợi hại đến mức nào. Những năm gần đây, Thiên Vân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trong sáu vị đội trưởng thì Mặc Tháp và Cận Âm có thể tiến vào danh sách một trăm cao thủ trên hắc tinh tuyến bảng, cho nên Úy Trì đội trưởng không phải ra tay bao giờ.
Mà ngay cả tạp phiến mà Úy Trì đội trưởng hiện đang sử dụng, bọn họ cũng chỉ biết tên là ‘Tia’, còn như công năng của nó như thế nào thì lại hoàn toàn không biết gì cả.
Kiệt Lạp Mỗ và Bảo Lặc liếc nhìn lần nhau ngầm ra hiệu, hai người đồng thời phát động! Bảo Lặc quát lên một tiếng thật lớn, một đôi năng lượng thể hình thành nên hai cánh bằng cát xuất hiện trên lưng, thân hình chuyển động, hướng về phía Úy Trì Bách đánh tới! Đôi cánh năng lượng phát ra một đoàn tia lửa màu xanh, tốc độ xoay mình của Bảo Lặc tăng lên nhanh chóng, thân hình chợt trở nên mơ hồ!
Trong đám tàn ảnh mơ hồ có thể nhìn thấy được có một..
Đồng thời lúc đó trong không trung xẹt qua mười đạo cầu vồng. Kiệt Lạp Mỗ vừa ra tay đã vận dụng hết toàn lực! Mười vòng sáng đồng thời rời khỏi tay, mặc dù tốc độ của vòng sáng nhanh như chớp, nhưng lại không hề phát ra một tiếng xé gió nào, yên tĩnh mà xinh đẹp, cơ hồ làm cho người khác ngạt thở.
Năm người khác cũng đồng thời phát động, năng lượng thể trên tay giống như mưa hướng về phía Úy Trì Bách bắn tới.
Bảy người này vừa ra tay, ai cũng không lưu thủ! Bọn họ biết, trước mặt cao thủ như Úy Trì Bách, bọn họ chỉ có cơ hội tấn công một lần duy nhất mà thôi.
Phô thiên cái địa công kích tiến đến, trên khuôn mặt chất phác của Úy Trì Bách hiện lên vẻ tiếc nuối. Nhưng làm cho người khác cảm thấy quỷ dị hơn là, hắn dĩ nhiên không có làm ra bất cứ phản ứng nào.
Chuyện gì xảy ra?
Trong lòng bảy người đều không sao giải thích được, chẳng lẽ Úy Trì Bách muốn tử tự hay sao?
Kiệt Lạp Mỗ so với Bảo Lặc thì tâm cơ sâu sắc hơn một chút, ánh mắt của hắn đột nhiên thoáng nhìn thấy những tia năng lượng màu trắng đang bay lơ lửng trong rừng cây, sắc mặt hắn chợt đại biến.
“Cẩn thận những tia năng lượng màu trắng!”
Thanh âm của Kiệt Lạp Mỗ rất lớn, nhưng là lời nhắc nhở của hắn hiển nhiên đã có chút chậm trễ. Nhưng tia năng lượnng màu trắng vốn đang bay lơ lửng trong rừng cây dường như là những con cá mập đánh hơi thấy mùi máu. Những năng lượng thể đang điên cuồng bắn tới chỉ cần bị tia năng lượng màu trắng dính phải thì lập tức lâm vào trạng thái yên lặng quỉ dị. Chỉ cần bị tia năng lượng màu trắng dính phải thì năng lượng thể sẽ mất đi khống chế, hoàn toàn không tuân theo sai khiến của người điều khiển.
Còn lại bốn khối năng lượng màu sắc rực rỡ không bị tia năng lượng màu trắng dính phải đột nhiên chuyển động hỗn loạn.
Không hề có một âm thanh nào, một đám lửa màu sắc rực rỡ bao phủ lấy tất cả mọi thứ trong phạm vi hai mươi mét. Những dòng khí lưu nhiệt độ cao xuất hiện, cây cối xung quanh trở nên một mảnh hoang tàn. Ngọn lửa với màu sắc rực rỡ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, những cành cây to ở trong đám lửa này trở nên yếu ớt như những tờ giấy.
Điều khiến người khác cảm thấy sợ hãi chính là cả quá trình diễn ra mà không có bất cứ âm thanh nào.
Bảo Lặc tro bụi đầy mặt, vụ nổ mạnh vừa rồi thiếu chút nữa lan đến gần hắn, nếu như không phải hắn phản ứng nhanh thì đã bị ngọn lửa màu sắc rực rỡ cuốn vào trong đó. Bất quá lúc này hắn cũng không có thời gian để mắng Kiệt Lạp Mỗ, mà là mở to hai con mắt chăm chú nhìn vào ngọn lửa màu sắc rực rỡ kia.
Quan hệ giữa hắn và Kiệt Lạp Mỗ rất tốt, hắn biết rõ uy lực của ngọn lửa màu sắc rực rỡ kia, chỉ cần dính phải một chút thì hậu quả đều hết sức nghiêm trọng.
Mà nổ mạnh như vừa rồi hắn vẫn chưa từng thấy Kiệt Lạp Mỗ dùng qua. Nếu như bị cuốn vào trong ngọn lửa màu sắc rực rỡ kia, hắn không tin còn có người có thể sống sót.
Nhưng chẳng lẽ Úy Trì đội trưởng lại dễ dàng bị giết chết như thế hay sao? Hắn cảm giác khó mà tin được.
Đột nhiên hắn chỉ cảm thấy cả người cứng đờ. Đây là chuyện gì xảy ra? Hắn hoảng sợ mở to hai mắt, tầng năng lượng bao phủ phía ngoài và hắn đã mất đi liên lạc. Một chút cử động hắn cũng không dám là, vòng năng lượng cát không phải là một cái gì dễ thương, một khi nổ mạnh thì ngay cả xương cũng không còn.
Thoáng nhìn thấy Kiệt Lạp Mỗ, hắn liền hồn phi phách tán. Kiệt Lạp Mỗ hiện tại cũng giống như tượng gỗ, một cử động nhỏ cũng không dám làm, một chùm tia năng lường màu trắng đang nhẹ nhàng vây quanh thân thể hắn.
Oành!
Trước mắt Bảo Lặc trở nên tối sầm, mất đi ý thức. Cùng lúc đó, năm cao thủ khác đồng thời bị nổ tung, những tạp tu này có chung một đặc điểm, trên tay hoặc thân thể bọn họ đều có năng lượng thể.
Kiệt Lạp Mỗ một cử động nhỏ cũng không dám, mồ hôi tuôn ra như mưa, vẻ mặt hắn tràn ngập hoảng sợ và tuyệt vọng. Cách đó không xa, nơi Bảo Lặc vừa đứng hiện chỉ còn lại một cái hố to cháy đen, khói đen lượn lờ phía trên cái hố. Thịt vụn và vết máu phát tán ra bốn phía. Cái chết của năm người khác cũng cực kì thê thảm.
Một bóng người từ trong ngọn lửa màu sắc rực rỡ chậm rãi đi tới.
Úy Trì Bách thoáng liếc mắt nhìn qua Kiệt Lạp Mỗ một cái.
“Kiệt Lạp Mỗ, hẹn gặp lại.”
Kiệt Lạp Mỗ đột nhiên phát hiện tia năng lượng màu trắng tiến vào độ nghi trên tay hắn, rất nhanh, năng lượng trong độ nghi mất đi khống chế, điên cuồng tàn phá bừa bãi, ngay sau đó một tiếng nổ thật lớn vang lến, trước mắt hắn trở nên tối sầm, mất đi ý thức.
Sương Nguyệt Hàn Châu nằm ở khu vực khắc nghiệt nhất của khu Thiên Đông Lý, nơi này cực kì giá lạnh so với những địa phương khác. Tất cả các đệ tử khi vừa mới vào học trước tiên đều phải học cách thích ứng với cảm giác giá lạnh như băng đâm vào xương tủy tồn tại quanh năm suốt tháng.
Gia Anh Hạ năm nay khoảng hơn 50 tuổi, nhưng nhìn qua lại phảng phất như mộ thiếu phục xinh đẹp khoảng 30 tuổi, trừ bỏ những nếp nhăn nơi khóe mắt tiết lộ ra một chút dấu vết của năm tháng. Trước mặt của nàng là một ông lão tóc bạc trắng.
“Sư đệ, Vũ Sơn vừa mới truyền đến tin tức, tập kích toa thuyền tuyết chính là Thiên Vân.”
Đôi mắt xinh đẹp của Gia Anh Hạ khẽ chớp. Đối với vị sư đệ này nàng cực kì nể trọng, nếu không một việc nhỏ như vậy lại khiến nàng chú ý?
Hứa Bá Luân mặc dù là sư đệ của Gia Anh Hạ, nhưng lại lớn hơn nàng đến mười tuổi.
“Thiên Vân?” Hứa Bá Luân hơi hơi nhíu mày, tổ chức này hắn cũng có nghe nói qua, hắn rất rõ phong cách làm việc của nhà thông gia, bọn họ tuyệt đối không khi nào lại trêu chọc những tổ chức như vậy.
Gia Anh Hạ nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng cười: “Dựa theo tin tức Vũ Sơn đưa tới thì sự kiện này không phải phát sinh một cách ngẫu nhiên mà hẳn là Thiên Vân đã có âm mưu từ lâu, xem ra là muốn nhằm vào chúng ta mà tới.”
“Vũ Sơn những năm gần đây cũng càng thêm trầm ổn, A Nguyệt sau này lại nhiều thêm một trợ thủ.” Hứa Bá Luân cười nói, hắn mặc dù tóc bạc trắng, nhưng khi cười lại nho nhã mười phần, có thể tưởng tưởng khi còn trẻ hắn anh tuấn đến mức nào.
Sư tỷ vẫn xinh đẹp như cũ nhưng mình thì đã già rồi. Trong lòng Hứa Bá Luân nổi lên vài phần chua xót, bất quá suy nghĩ này chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất. Nụ cười ôn hòa nho nhã trên khuôn mặt từ lúc đầu đến bây giờ vẫn không hề thay đổi.
Gia Anh Hạ trầm ngâm nói:
“Có người đang ngầm mưu tính chúng ta. Theo tin tức mà ta vừa nhận được, có mấy tổ chức đang tiến tới Trát Nhĩ Kiền, đây không phải là trùng hợp.”
Nói xong nàng buồn rầu khẽ nhăn đôi mi thanh tú giống như một cô gái nhỏ bình thường:
“Những người nàu thật sự là đáng ghét, không khác gì những con ruồi! Nếu như chúng ta không phải vì sự kiện kia, ta nhất định lập tức phái người tiêu diệt bọn chúng! Hừ, Thiên Vân thì sao, nếu chọc giận ta….”
Chứng kiến bộ dạng tức giận của Gia Anh Hạ, Hứa Bá Luân không khỏi mỉm cười.
“Ta sẽ phái thêm một số người qua đó. Dù sao con bé Thiến Thần còn đang ở đó.”
Nói đến đây, tựa hồ chạm đến một nỗi đau nào đó trong lòng, nàng đột nhiên trở nên im lặng.
Hứa Bá Luân cũng không nói gì, cả hai người lâm vào trầm mặc.
Qua một hồi lâu, Hứa Bá Luân đột nhiên mở miệng:
”Nếu người của trường học không đủ thì ta cũng nên đi một chuyến, cũng đã lâu rồi ta không có thấy Thiến Thần.”
Sắc mặt của Gia Anh Hạ hơi hòa hoãn lại, liếc nhìn Hứa Bá Luân một cái:
“Chúng ta lần này còn phải chuẩn bị đại sự, sư đệ cần phải ở lại giúp ta một tay. Về chuyện của Thiến Thần, ta tự nhiên sẽ phái người qua đó! Sư đệ cứ yên tâm đi, nếu như Thiến Thần xảy ra chuyện gì, cùng lắm thì ta đền mạng.”
Hứa Bá Luân cũng đành cười khổ.
Trong phòng huấn luyện, chỉ có Trần Mộ và Duy A hai người. Đây là căn phòng mà Trần Mộ đã ngây người ở trong đó bảy ngày, mỗi ngày chỉ có một mình hắn huấn luyện, không người nào dám đến quấy rầy hắn. Thậm chí những phòng huấn luyện chung quanh đều bị A Tinh nghiêm cấm tới gần.
Hai người tùy tiện ngồi dưới đất.
“Mấy ngày nay ngươi đi đâu?” Trần Mộ vừa uống trà xanh vừa tò mò hỏi.
“Đánh nhau với người ta.” Duy A trả lời cụt ngủn.
‘Phụt!’ Trần Mộ liền phun toàn bộ nước trà trong miệng ra ngoài. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng, với thực lực cường hãn như Duy A lại đi đánh nhau với người khác, chỉ sợ hắn dùng một ngón tay là có thể lấy mạng người rồi.
“Ai có thể đánh nhau với người?” Trên mặt Trần Mộ hiện ra vẻ không tin.
“Là một đứa nhỏ, tố chất thân thể không hề thua kém ngươi.”
Duy A giải đáp nghi vấn: “Ta muốn thu hắn làm đồ đệ.”
“Thu đồ đệ? Ngươi nghĩ như thế nào mà lại muốn thu đồ đệ?” Trần Mộ cảm giác được Duy A tựa hồ có chút là lạ. Hơn nữa hắn hiểu rất rõ Duy A, Duy A tuyệt đối không phải là người thích làm sư phụ của kẻ khác.
Vẻ mặt của Duy A lộ vẻ phức tạp, tựa hồ hắn đang cố gắng suy nghĩ điều gì: “Ta nhớ lại được một số thứ, nhưng không nhiều lắm. Ta muốn nhận một đồ đệ, sau đó dẫn hắn trở về nhà.”
Trần Mộ hoàn toàn ngây người: “Về nhà? Quay về nơi nào?”
“Không biết.” Duy A trả lời rất dứt khoát, ánh mắt của hắn có chút mơ hồ.
Trần Mộ thở phào nhẹ nhõm, nếu như hiện tại phải chia lìa với Duy A thì hắn thật không nỡ. Từ khi Duy A đi theo hắn từ Vạn Sĩ tộc đi ra, hai người tựa như hình với bóng. Hơn nữa hắn đã cứu Trần Mộ nhiều lần, tình cảm giữa hai người ngày càng khăng khít.
“Chờ ta nhớ lại rồi ta sẽ nói cho ngươi, ngươi phải giúp ta.” Duy A nói chuyện rất thẳng thắn, không có một chút ngại ngùng.
Trần Mộ trịnh trọng đáp ứng: “Ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Dường như cảm thấy đề tài này có chút nghiêm túc, Trần Mộ chuyển sang chuyện khác: “Ngoài điều này, ngươi còn muốn gì nữa không?”
“Một số thứ này khác.” Duy A đột nhiên đứng lên: “Ta dạy cho ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT