Tinh thần Mạc Bố Lý mấy ngày nay hết sức phấn khích. Hiệu quả của thuốc kích thích hết sức rõ ràng, hễ tạp tu nào sử dụng thì cảm giác đều tăng lên, không ít người còn đột phá cấp bậc. Điều duy nhất làm hắn bận tâm là dung dịch tử huỳnh tinh chế thiếu hụt nghiêm trọng. Sản xuất thuốc kích thích tiêu hao một lượng rất lớn dung dịch tử huỳnh tinh chế. Mặc dù tạp tu đoàn Tuyết ti trùng đã cố sản xuất với năng suất cao nhất nhưng vẫn không có cách nào thỏa mãn nổi nhu cầu của bọn hắn.

Hắn cũng chỉ còn cách cố gắng kiềm chế sự lo lắng. Tạp tu đoàn Tuyết ti trùng quả thực là sản xuất dung dịch tử huỳnh tinh chế đã nhanh hơn các tập đoàn khác rất nhiều rồi, Mạc Bố Lý thực sự cảm thấy mình không có lý do nào đưa ra đòi hỏi cao hơn nữa. Hắn cũng đã cùng rất nhiều thương nhân đánh tiếng, hy vọng có thể thu mua dung dịch tử huỳnh tinh chế từ các nguồn khác để bổ sung.

Mạc Bố Lý xuất thân từ doanh trại huấn luyện của Tuyết Hoa tạp tu đoàn. Đối với Tuyết Hoa tạp tu đoàn cực kỳ trung thành, bởi vậy nên chức Đoàn trưởng được giao cho hắn. Tại vị trí này hắn làm việc hết sức xuất sắc. Hiện tại chứng kiến thực lực của Tuyết Hoa tạp tu đoàn tăng lên nhanh chóng làm cho lòng hắn tràn ngập tự hào cùng cảm giác thành tựu.

“Mạc đoàn trưởng” Âm thanh nhẹ nhàng của Thanh Thanh truyền đến, chẳng biết từ khi nào nàng đã đi đến sau lưng Mạc Bố Lý.

Trong lòng Mạc Bố Lý đầu tiên là cả kinh, sau chợt trầm tĩnh lại. Tâm trạng không tự chủ kinh dị thầm hỏi, Thanh Thanh không chỉ khí chất tuyệt hảo, mà một thân tu vi cũng sâu không lường được a.

“Thanh Thanh tiểu thư” Mạc Bố Lý thần sắc tự nhiên bắt chuyện.

“Hiệu quả của thuốc kích thích có đem tới sự hài lòng cho Mạc đoàn trưởng không?” Thanh thanh hời hợt hỏi.

Ánh mắt Mạc Bố Lý thoáng hiện nét kích động, không kiềm hãm nổi trả lời: “Hài lòng!” Như thế nào mà không hài lòng? Mạc mỗ cũng không nghĩ tới trên đời này còn có điều thần kỳ như thế!

Thanh Thanh nghe vậy mỉm cười nói: “Nếu Mạc đoàn trưởng hài lòng, Thanh Thanh cũng an tâm. Lần này tìm Mạc đoàn trưởng là có chuyện muốn cùng hiệp nghị với quý đoàn.”

Mạc Bố Lý thần sắc nghiêm túc, cảm khái nói: “Thanh Thanh tiểu thư an tâm, toàn thể đoàn ta trên dưới đều một lòng dốc toàn lực. Ở đây ồn ào hỗn tạp, chúng ta vào trong bàn tiếp”.

Hai người tiến vào một gian phòng hội nghị nhỏ, đều tự ngồi xuống chỗ của mình.

Mạc Bố Lý nửa người trên nghiêng về phía trước, nghiêm mặt hỏi: “Thanh Thanh tiểu thư muốn chúng ta làm cái gì, cứ nói đừng ngại.”

“Ta muốn quý đoàn giúp ta tìm một người” Thanh Thanh nhẹ nhàng nói.

“Tìm người?” Thần sắc Mạc Bố Lý sửng sốt, hắn không nghĩ đến việc Thanh Thanh muốn nhờ lại là việc này. Thanh Thanh nguyện ý xuất ra thuốc kích thích trân quý vô cùng làm thù lao, hắn đinh ninh rằng nàng sẽ đưa ra yêu cầu gì đó khó khăn cực cao.

Bất quá Mạc Bố Lý thân làm trưởng đoàn đã lâu, kiến thức bất phàm. Biết rõ nếu đối phương đã xuất ra giá cao như thế chỉ để tìm một người, như vậy chỉ sợ chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì. Hắn trầm ngâm nói: “Không biết Thanh Thanh tiểu thư muốn tìm ai? Có thể nói rõ tư liệu chi tiết? Có đầu mối gì không?”

Thanh Thanh đưa cho Mạc Bố Lý một huyễn tạp một sao: “Tư liệu về hắn ở trong này, Mạc đoàn trưởng có thể xem qua một chút. Về phần đầu mối, ta chỉ biết bọn họ tiến vào khu Thiên Đông Lý, các chuyện khác đều có rất ít tin tức”.

Mạc Bố Lý có chút đau đầu đứng lên, Thanh Thanh đưa ra yêu cầu so với việc nàng hỗ trợ thật sự không chút nào tương xứng. Nhưng mà nghe ngữ khí của Thanh Thanh hắn cũng hiểu rõ. Sự hiểu biết của Thanh Thanh về người này cũng không rõ ràng, không có đầu mối cụ thể. Như vậy mà tìm người chẳng phải là mò kim đáy biển hay sao?

Bất quá hắn vẫn nói: “Để ta xem qua cái đã.”

Đem huyễn tạp một sao cắm vào tạp ảnh chiếu hình giữa phòng, lập tức trên màn hình hiện ra hình ảnh. Một thiếu niên trẻ tuổi xuất hiện trên màn hình. Mặt Mạc Bố Lý bỗng dưng ngẩn ngơ.

“Hắn gọi là Trần Mộ, có khả năng đã đổi lại danh tính, am hiểu chế tạo tạp phiến. Tuổi ước chừng 20. Bên cạnh hắn có hai người, một người tên là Ba Cách Nội Nhĩ, một người tên là Hề Bình, hẳn là còn có một số ít tạp tu nữa. Về các phương diện khác thì không có tư liệu.” Âm thanh nhàn nhạt của Thanh Thanh phiêu lãng nhẹ nhàng tựa như làn khói mảnh.

Mạc Bố Lý ngơ ngác nhìn hình ảnh vị thiếu niên kia, vẻ mặt ngạc nhiên.

Chú ý tới ánh mắt của Mạc Bố Lý, Thanh Thanh có chút khó hiểu hỏi: “Mạc đoàn trưởng chẳng lẽ đã gặp qua Trần Mộ?”

Lúc này Mạc Bố Lý mới hồi phục lại tinh thần, có chút cười khổ nói: “Thế giới này quả thật là nhỏ a! Nếu như không sai, người này hẳn là ta đã gặp qua.”

“A, hắn ở đâu?” Thanh Thanh không kiềm chế được, rèm mi thanh tú khẽ lay động

Nhìn vẻ hơi kích động của Thanh Thanh, trong lòng Mạc Bố Lý dường như có trăm vị hỗn loạn. Trần Mộ cùng Thanh Thanh chẳng lẽ có quan hệ gì rất thân mật ư? Nếu không phải, tại sao đôi mắt Thanh Thanh lại lộ vẻ trông mong tìm kiếm hắn. Ngay khi nghe được tin tức của hắn liền kích động như thế. Hơn nữa hắn xem ra hai người cũng đồng lứa tuổi, hết sức xứng đôi.

Mạc Bố Lý cười một tiếng giấu cảm xúc, nói: “Nói tiếp nhé, người này Thanh Thanh tiểu thư cũng có thể đã nghe qua.”

“Ta cũng nghe qua?” Thanh Thanh lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ bình đạm hờ hững như thường ngày.

“Trần Mộ này chính là đoàn trưởng Tuyết Ti trùng tạp tu đoàn, cũng là nơi cung cấp dung dịch tử huỳnh tinh chế lớn nhất cho chúng ta hiện nay.” Mạc bố Lý không nhanh không chậm nói.

Đáp án của Mạc Bố Lý khiến cho Thanh Thanh ngẩn ra. Nàng không bao giờ nghĩ đến, nguyên lai người mình muốn tìm lại có thể ở gần mình như vậy. Thật là ‘ngàn dặm truy cầu tìm không được, không phí công phu vẫn đến tay!’ (1)

Vừa nghĩ đến sớm một ngày hoàn thành nhiệm vụ, bản thân mình có sớm một ngày trở lại Tinh Viện. Vẻ mặt trước nay hiếm khi dao động của Thanh Thanh lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Trong lòng Mạc Bố Lý bỗng dưng chua xót, càng thêm khẳng định quan hệ giữa Trần Mộ và Thanh Thanh có gì đó thân mật. Vừa nghĩ đến điều này, Mạc Bố Lý cảm thấy tựa như có ngàn vạn con kiến cắn xé trái tim hắn, đau nhức như có ai thít nó lại.

“Vậy làm phiền Mạc đoàn trưởng dẫn Thanh Thanh đi gặp Trần Mộ một lần.” Trong lời nói của Thanh Thanh lộ ra niềm vui sướng, đến kẻ ngốc cũng có thể nghe ra điều đó.

Mạc Bố Lý trong lòng rớm máu, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói: “Chuyện nhỏ, Thanh Thanh tiểu thư không cần khách khí.”

Mạc Bố Lý kích hoạt độ nghi của mình, gọi vào thông tin tạp của Trần Mộ.

Oh, lặp đi lặp lại mấy lần đều không thể kết nối được.

“Kỳ quái, như thế nào lại không kết nối?” Mạc Bố Lý có chút khó hiểu, thấy ánh mắt của Thanh Thanh bên cạnh lộ vẻ khẩn trương liền nói: “Thanh Thanh tiểu thư không cần lo lắng, để ta gọi chủ quản của bọn họ là Hề Bình xem sao”.

Thanh thanh gật đầu, không nói gì.

Hề Bình rất nhanh chóng kết nối cuộc gọi, lúc này sắc mặt Thanh Thanh mới buông lỏng ra chút ít.

“Mạc đoàn trưởng, xin chào.” Hề Bình vừa nhìn thấy Mạc Bố Lý mặt liền tươi cười nói. Tuy hay đùa nhưng Mạc đoàn trưởng hiện tại đang là quý khách lớn nhất của sơn cốc, nên tuyệt đối phải đãi ngộ như khách quý.

“Xin chào Hề chủ quản.” Mạc Bố Lý cười nói, hắn đối với thương nhân khôn khéo này có vài phần hảo cảm, nói tiếp: “Nói ra thật xấu hổ, gần đây dung dịch tử huỳnh tinh chế tiêu hao quá nhanh. Dạo này thiếu rất mau. Không biết quý đoàn có thể đẩy nhanh tốc độ sản xuất hơn không, chúng ta nguyện ý chịu thêm mười phần trăm so với giá giao dịch.”

Hề Bình lộ ra ánh mắt khó xử: “Mạc đoàn trưởng, lượng sản xuất của chúng ta đã đến mức cực hạn. Máy móc chạy hai mươi bốn giờ, không phân biệt ngày đêm liên tục sản xuất. Thật không có cách nào nâng cao sản lượng. Mạc đoàn trưởng hiện tại là núi vàng trước mặt lão Hề, nhưng lão Hề cũng chỉ đành đỏ mắt thèm chứ chẳng còn biện pháp nào khác.”

“Ài” Trên mặt Mạc Bố Lý hiện ra vẻ thất vọng “Ta hận nhất là không được lui tới quý đoàn một ngày mấy lần.”

Hề Bình cười nói: “Ha ha chúng ta nằm mơ cũng hy vọng điều đó, như vậy có thể giúp cho túi tiền của Mạc đoàn trưởng mau chóng biến mất.”

Mạc Bố Lý nghe vậy cười: “Ha ha hiện tại so về tiền bạc thì cũng chẳng nhiều hơn Tuyết ti trùng tạp tu đoàn các ngài là bao đâu. A, được rồi, ta vừa mới gọi Trần Mộ đoàn trưởng, nhưng không cách nào liên lạc được. Trần Mộ đoàn trưởng không có ở đây sao?”

Hề Bình giải thích: Đoàn trưởng của chúng ta ra ngoài một thời gian, không có trong núi.”

“Ra ngoài? Chẳng lẽ lúc này Trần mộ đoàn trưởng còn có hứng thú đi du ngoạn sao?” Mạc Bố Lý vẻ mặt kinh ngạc, chợt tiếc nuối nói: “Ta còn định đi bái phỏng Trần Mộ đoàn trưởng, đàm phám thêm chuyện hợp tác sâu hơn. Hiện tại xem ra..”

Hề Bình cười khổ, lộ ra nét mặt bất đắc dĩ “Thật không dám dấu giếm, đoàn trưởng chúng ta dạo này cảm giác có chướng ngại, liền muốn đi ra ngoài du lịch. Không chỉ có Mạc đoàn trưởng không cách nào tìm được, mà ngay cả chúng ta cũng không có biện pháp liên lạc với hắn”

“Chướng ngại? Du lịch” Mạc Bố Lý ngẩn ra. Hắn tuyệt đối không nghi ngờ lý do này, không khỏi nói: “Quý đoàn trưởng không phải chế tạp sư sao? Chẳng lẽ chế tạp sư gặp phải chướng ngại là đi ra ngoài du lịch?”

Hề Bình cười ha ha: “Đoàn trưởng nghĩ như thế nào, không phải cấp dưới như chúng ta có thể biết được.”

Mạc Bố Lý thấy thế, nhìn thoáng qua Thanh thanh. Thanh thanh nhìn hắn khẽ lắc đầu.

Mạc Bố Lý lập tức hiểu ý, quay qua Hề Bình nói: “Nếu như quý đoàn trưởng trở về, thỉnh Hề chủ quản thông tri cho Mạc mỗ một tiếng, Mạc mỗ muốn đến bái phỏng”

“Nhất định nhất định!” Hề Bình vội vàng nói.

Hai người tắt máy, Mạc Bố Lý bất đắc dĩ hướng về phía Thanh Thanh giơ tay, trong lòng không khỏi có chút mừng thầm.

Thanh Thanh nghi hoặc thì thào: “Du lịch? Hắn đi du lịch vào lúc này?”

“Ta cũng hiểu được có chút vấn đề” Mạc Bố Lý trầm ngân nói: “Bất quá hẳn là Hề Bình sẽ không gạt ta, mặc dù không biết vì lý do gì nhưng hẳn là Trần Mộ đích xác không có ở trong Tuyết Ti trùng tạp tu đoàn.”

Thanh Thanh vẫn cau mày, tựa hồ như suy tư cái gì đó. Mạc Bố Lý cũng không quấy rầy. Một lát sau, Thanh Thanh than nhẹ: “Chúng ta đành chờ một thời gian xem sao.”

“Ừm, chỉ có thể như thế.” Mạc Bố Lý nói.

Hai người cùng ra khỏi phòng hội nghị. Tại cửa phòng hội nghị, trong tích tắc Mạc Bố Lý chợt nghĩ ra một việc.

Kim ban nhuyễn dịch khuẩn! Lần trước không phải là Tuyết ti trùng tạp tu đoàn có hỏi thăm mình về tin tức của Kim ban nhuyễn dịch khuẩn sao? Mạc Bố Lý đột nhiên nhìn thoáng qua bóng lưng Thanh Thanh ở phía trước, tâm trạng do dự xem có muốn hay không đem tin tức này nói cho Thanh Thanh.

Mắt thấy bóng lưng Thanh Thanh càng lúc càng xa, Mạc Bố Lý mấy lần há mồm muốn nói nhưng kết quả lại không phát ra âm thanh.

Hề Bình đóng lại truyền tin tạp, sau một hồi suy tư liền lập tức đi tìm Ba Cách Nội Nhĩ.

Ba Cách Nội Nhĩ kinh ngạc nhìn thoáng ra Hề Bình, lão tặc này hiếm khi chịu cực tới sân huấn luyện tìm hắn, chẳng lẽ lão có chuyện gì cần bàn bạc sao?

Hề Bình nhìn thấy Ba Cách Nội Nhĩ liền nói: “Mới vừa rồi Mạc đoàn trưởng Tuyết hoa tạp tu đoàn có gọi cho ta.”

“A, chuyện gì vậy?” Ba Cách Nội Nhĩ cả kinh, lập tức lộ ra vẻ ngưng trọng. Đoạn thời gian này, nhu cầu bất bình thường của Tuyết Hoa tạp tu đoàn đối với dung dịch tử huỳnh tinh chế khiến cho hai người sinh ra cảnh giác.

Tựa hồ biết Ba Cách Nội Nhĩ đang suy nghĩ cái gì, Hề Bình lắc đầu: “Không phải chuyện về dung dịch tử huỳnh tinh chế. Hắn hỏi hành tung của ông chủ.”

“Hành tung của ông chủ?” Ba Cách Nội Nhĩ càng thêm cảnh giác: “Hắn nói như thế nào?”

“Hắn chưa nói cái gì, chỉ nói là muốn bái phỏng ông chủ, nói chuyện hợp tác làm ăn. Nhưng ta cảm giác chắc chắn không phải về chuyện này”. Hề Bình tiếp tục nói: “Hơn nữa hắn mới vừa rồi nói một câu..”

“Nói cái gì?”

“Hắn nói ông chủ là chế tạp sư, tại sao phải đi du lịch đột phá bình cảnh?” Ánh mắt Hề Bình nghiêm trọng: “Hắn từ đâu mà biết ông chủ là chế tạp sư? Chuyện ông chủ là chế tạp sư căn bản không có mấy người biết. Mà ngay cả trong căn cứ, người biết chuyện này cũng cực kỳ ít. Hơn nữa còn đều là những người theo chúng ta đã lâu, khó có khả năng tiết lộ tin tức ra bên ngoài”.

“Ý của ngươi là hắn thông qua cách khác tra ra ông chủ?” Ba Cách Nội Nhĩ đứng lên, ánh mắt cũng lộ vẻ nghiêm túc

“Không biết.” Hề bình lắc đầu: “Nhưng là ta cảm giác được chuyện có gì không đúng.”

“Nếu như ngươi vừa nói, ta cũng có cảm giác này.”

Ba Cách Nội Nhĩ đột nhiên nhớ tới một việc: “Chuyện Kim ban nhuyễn dịch khuẩn, chúng ta không phải thỉnh Mạc Bố Lý đi thăm dò sao? Chẳng lẽ là chuyện này khiến cho hắn nảy sinh chú ý?”

Hề Bình bỗng nhiên cả kinh: “Có khả năng! Cứ như vậy, bọn họ rất có thể đoán được ông chủ muốn đi đâu.”

Ba Cách Nội Nhĩ cũng không kinh hoảng, trầm ngâm nói:“ Mục đích của bọn họ bây giờ chúng ta còn không rõ ràng lắm. Bất quá chuyện ông chủ đi kiếm Kim ban nhuyễn dịch khuẩn nhất định không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không ông chủ sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại chúng ta cần tìm biện pháp dẫn dắt sự chú ý của Tuyết hoa tạp tu đoàn”

Hề Bình đột nhiên cười gian xảo, nét mặt già nua tươi như hoa: “Nếu chúng ta đã nhờ Tuyết Hoa tạp tu đoàn tra xét tin tức về Kim ban nhuyễn dịch khuẩn, vậy cũng có thể nhờ bọn họ tra tìm thông tin về các bảo bối khác nữa mà.”

“Ha.” Ba Cách Nội Nhĩ hưng phấn vỗ tay: “Chủ ý này không tồi. Chúng ta đi tìm Tô Lưu tiểu thư, tìm một danh sách các dược phẩm trân quý hạng nhất tựa như Kim Ban nhuyễn dịch khuẩn, sau đó để ta cầm sang Tuyết hoa tạp tu đoàn thăm dò. Được, cứ như vậy đi, phân tán sự chú ý khiến cho bọn họ có muốn tra ra ông chủ ở đâu cũng không dễ.”

“Ừ, chúng ta cũng có thể tuyên bố với bên ngoài rằng chúng ta nhận thu mua dược phẩm quý hiếm. A, có thể từ thị trấn Sắc Lặc bắt đầu thu mua, như vậy Tuyết hoa tạp tu đoàn sẽ nghĩ rằng chúng ta muốn tiến vào lĩnh vực dược vật tìm sinh ý, cảm giác này so với tìm dược phẩm càng cảm thấy hứng thú…”

Hai cái đầu ghé vào nhau thấp giọng thảo luận, thỉnh thoảng lại cười hô hố âm hiểm, ánh mắt liên tục chớp động khiến cho từng đội viên đi ngang qua đều mang tâm trạng phát rét, hận không thể có đường vòng mà đi.

(1) Nguyên văn: đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu – không ngờ ta biến nó thành thơ được

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play