Thấy hai người công việc bề bộn, Trần Mộ liền suy tính biện pháp gia tăng doanh lợi. Hắn đột nhiên nhớ tới lời Bố Luân Đốn về quặng tử huỳnh, mặc dù còn chưa biết quặng tử huỳnh này đến tột cùng là cái gì dạng gì, nhưng nghe khẩu khí của Bố Luân Đốn, dường như nó rất có giá trị.
Nghĩ đến đây,tinh thần hắn nhất thời phấn chấn hẳn lên, hắn hiện tại sở hữu rất ít thứ có giá trị. Có vài vật mặc dù nhìn như tương đối có giá trị, nhưng chỉ nhằm vào cá nhân mà thôi. Nếu như cần cho đội ngũ, những vật ấy ấy giá trị quá ít.
Ví dụ như chiến đấu phục, một bộ chiến đấu khá tốt phải mất ba mươi vạn, thủ hạ Trần Mộ nhân viên chiến đấu hơn ba trăm người, cũng phải mất một triệu. Chiến đấu phục bọn họ mua sắm tại hoa khu, cũng chỉ là sản phẩm bình thường mà thôi.
Nhưng tại thị trường phổ cư khu, chiến đấu phục quy cách loại này căn bản mua không được, chỉ có tại chợ đêm mới có thể nhìn thấy một ít, giá cả cao tới sáu bảy mươi vạn.
Bởi vậy có thể thấy được hoa khu thật là tốt, nơi này đồ vật tốt nhiều không đếm xuể, chiến đấu phục, độ nghi, giày chiến đấu, tạp giới đủ loại chủng loại đa dạng. Thấy vậy Trần Mộ đám người đỏ mắt không thôi, nhưng giá cả cao đến mức không phải người bình thường có thể chịu được.
Trần Mộ hiện tại có điểm hiểu được ngày đó Tiêu Tư cảm khái hoa khu vật giá cao như trên trời. Một đội ngũ ba trăm người, chính là một cổ máy tiêu hao tiền bạc.
Chế tạo tạp phiến bán ra thì hắn không thể làm tiếp, vì ẩn nặc hình tích, bọn họ mới đến đến tuyết tia trùng cốc này. Nếu như dùng seri tạp phiến cố nhiên có thể thu vào rất cao, nhưng khả năng bại lộ tung tích cũng tăng cao. Nhưng cứ như thế này,nhu cầu kiếm tiền cũng càng gấp gáp.
- Bảo Bố Luân Đốn đến đây.
Trần Mộ ra lệnh.
Rất nhanh, Bố Luân Đốn liền bị kêu lại. Gã thiếu niên tóc đỏ kia đoạn thời gian này quá cũng không vui vẻ gì. Bởi vì không muốn lộ ra thông tin bên trong sơn cốc có quặng tử huỳnh, hắn gần như bị giam lỏng nơi đây.
Biết nhiều quả nhiên không phải chuyện tốt. Bất quá hắn rất may mắn chính mình bây giờ còn còn sống. Đối phương không giết người diệt khẩu, đã là khá tốt. Đổi lại là nhân vật tàn nhẫn, chỉ sợ hắn đã sớm đi đời nhà ma.
- Ông chủ, ngài tìm ta?
Bố Luân Đốn có chút kì quái. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Trần Mộ tìm hắn.
- Ừ, ngươi dẫn ta đi xem một chút quặng tử huỳnh, vừa lúc nói cho ta một chút. Trần Mộ nói.
- Như ngài mong muốn.
Bố Luân Đốn hết sức phối hợp.
Hai người ra khỏi cốc sào, đi tới chỗ sâu trong sơn cốc, nơi này có rất nhiều tầng nham thạch ở trên bị vụ nổ làm lộ ra. Hơn nữa Bố Luân Đốn có sở trường cảm giác khứu giác, cho nên rất nhanh liền tìm được một chỗ có quặng tử huỳnh.
Bố Luân Đốn nhặt lên một hòn đá màu tím cỡ nắm tay. Đưa tới Trần Mộ trước mặt:
- Ông chủ, cái này chính là quặng tử huỳnh. Kì thật ta cũng không chắc lắm. Nhưng tảng đá này bên trong độ hợp kim rất cao, hơn nữa đặc thù của nó cùng quặng tử huỳnh rất gần nhau.
Trần Mộ cầm hòn đá, có chút kì quái hỏi:
- Chẳng lẽ sở trường cảm giác khứu giác chỉ dùng để dò xét quặng mỏ không sao?
Bố Luân Đốn lắc đầu:
- Tạp tu dò xét quặng mỏ chuyên học tập một loại cảm giác, bọn họ có thể nhận thấy đượcquặng mỏ phân bố bên trong rất sâu tầng đất. Cảm giác khứu giác hoàn toàn không giống nhau, chúng ta nhận ra chính là khí thể của chủng loại hợp kim và mật độ.
Trần Mộ cái hiểu cái không gật gật đầu, hai người lại nhặt vài khối quặng tử huỳnh trở về.
…………..
Hề Bình lúc này thường trực tại Sắc Lặc thị, bọn họ gần đây cần mua sắm vật tư thật sự nhiều lắm, không có một người kinh nghiệm phong phú như hắn mà tọa trấn, tình hình sẽ rối tung lên.
Hề Bình rất nhanh thể hiện ra năng lực buôn bán lợi hại của hắn, trong một thời gian ngắn. Liền cùng giới thương buôn của sắc lặc thị kết thành một khối. Trong mắt những người khác, Hề Bình là một đại tài chủ. Vài tỉ tại hoa khu tự nhiên không tính nhiều lắm, nhưng là trong khoảng thời gian ngắn một hơi bỏ ra vài tỉ, tài chủ như vậy cũng không phải thường xuyên dễ gặp. Mà từ việc Hề Bình mua sắm hàng hóa xem ra, vật tư dính dáng rất nhiều đến một đoàn đội. Rất hiển nhiên, sau lưng hắn nhất định có một đoàn thể cầm cự.
Mà Ba Cách Nội Nhĩ, cũng mang theo hai trăm tạp tu đến sắc lặc thị đăng ký tạp tu đoàn. Tiếu Ba thì phụ trách bảo vệ Hề Bình. Về phần Duy A, ngoài Trần Mộ. Không ai có thể sai khiến, mà cũng không ai dám làm phiền.
Khương Lương phụ trách hơn trăm tạp tu trấn thủ sơn cốc.
Hề Bình nhận được yêu cầu của Ông chủ, muốn hắn mua một nhóm dụng cụ gia công kim loại. Nhìn danh sách thật dài, Hề Bình càm thấy mơ hồ bấn an, nhưng khi hắn nghe ngóng ra giá cả, vẫn không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
Tất cả giá năm triệu! Đây là Hề Bình đã trừ tám phần trăm chiết khấu!
Bất quá nếu Ông chủ yêu cầu. Hề Bình vẫn nhịn đau mua tất cả dụng cụ gia công theo yêu cầu. Hàng hóa mua xong lập tức được vận chuyển đến sơn cốc.
Vài ngày sau, Hề Bình cấp bách chạy về sơn cốc. Hắn muốn nhìn xem Ông chủ đến cùng cần những thứ này làm già, năm triệu a, không phải là một số tiền nhỏ, cho dù đổ nước vào bên trong, cũng có thể nghe được cả chuỗi tiếng vang.
Hề Bình vừa vào cốc sào, liền bị cảnh tượng trước mắt hù dọa.
Chỉ thấy trong đại sảnh. Khắp nơi tán lạc các loại linh kiện. Cơ hồ ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, trong không khí tràn ngập mùi dầu mỡ.
Nhìn thoáng qua. Hề Bình nhất thời cảm giác được trong số linh kiện này có vài thứ nhìn quen mắt, không nhịn được khom lưng nhìn kỹ. Khi hắn thấy rõ linh kiện, nhất thời cảm giác trong lồng ngực đau xót, hô hấp trở nên khó khăn.
Trời ạ! Đây là những dụng cụ hai ngày trước hắn vừa mới mua sao? Làm sao tất cả đều thành như vậy?
Đứng thẳng lại, đưa mắt nhìn lại, vô số linh kiện làm cho hắn choáng váng.
Toàn bộ năm triệu a! Toàn bộ năm triệu dụng cụ đều biến thành linh kiện rời!
Khả năng tài chính vốn là ngày càng eo hẹp, lại trơ mắt nhìn năm triệu âu địch trôi đi, bảo sao hắn không đau lòng nhức óc?
Phá gia, cũng không thể phá gia như vậy a!
Không đợi hắn mở miệng, chỉ nghe thanh âm ông chủ:
- Lão Hề về tới a.
Giương mắt chỉ thấy Ông chủ từ một đống linh kiện đứng lên, cả người vô cùng bẩn thỉu, trên mặt dầu mỡ tèm lem, thanh âm khá mệt mỏi.
Thấy Ông chủ bộ dáng như vậy, Hề Bình trong lòng trách cứ như thế nào cũng nói không nên lời.
Đúng lúc này, Trần Mộ đã hướng hắn vẫy tay:
- Lại đây nhìn một chút thành quả của ta.
Hề Bình lúc này mới chú ý tới trước mặt Ông chủ một cỗ máy hình thù cổ quái, cái máy này xấu xí đến cực điểm, tựa như do vô số miếng vá ráp lại như một đống rác. Nhưng “đống rác ” này lại phi thường khổng lồ, cao khoảng năm sáu thước, nghiễm nhiên giống như một gian phòng nhỏ, vô số ống dẫn rắc rối phức tạp cắm chi chít.
Trên mặt đất linh kiện nhiều lắm, Hề Bình căn bản không có cách nào khác đặt chân, vẫn canh giữ ở một bên Lô Tiểu Như thấy thế, liền bay qua bốc hắn đến bên Trần Mộ.
- Ông chủ, đây là đồ vật gì?
Hề Bình không nhịn được hỏi. Chu đáo suy nghĩ trước cái máy xấu xí vô cùng này, Hề Bình cảm thấy không hiểu ra sao. Vẻ mặt Lô Tiểu Như cũng tò mò, nàng đã canh giữ kế bên Trần Mộ vài ngày, thấy tận mắt ông chủ làm sao tạo ra cái máy này. Bất quá nàng cùng Hề Bình giống nhau, không rõ cái máy này đến tột cùng là tác dụng làm cái gì.
Trần Mộ vô tư không nghe câu hỏi của Hề Bình, thì thào tự nói:
- Hy vọng lần này vận hành tốt.
Hắn lấy ra một hòn đá màu tím đã chuẩn trước, bò lên trên đỉnh cỗ máy, thả hòn đá màu tím vào.
Hề Bình và Lô Tiểu Như mở lớn con mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác trên tay Trần Mộ.
Theo khối đá màu tím rơi vào cửa, cỗ máy lập tức vận hành.
Tư tư tư!
Một âm thanh nhẹ vang lên, ước chừng ba giây sau thì an tĩnh lại. sau đó liền không có bất cứ gì động tĩnh. Hơn nữa làm Hề Bình và Lô Tiểu Như cảm thấy không rõ là, cái máy này đem hòn đá nuốt vào, vang lên ba giây,rồi phản ứng gì cũng không có, bọn họ không có thấy bất cứ đồ vật gì đi ra.
Không phản ứng?
- Không được a. là không đúng chỗ nào đây chứ?
Trên đỉnh máy Trần Mộ thì thào tự nói.
Hắn đột nhiên vỗ đầu:
- Ta biết rồi, nhất định nguên liệu quá ít.
Nói xong, hắn một lần nữa nhảy xuống, ôm lấy một khối đá tím lớn cở nửa người, bay lên trên đỉnh máy.
Phía dưới Hề Bình và Lô Tiểu Như hoàn toàn trợn tròn mắt.
Nhìn thoáng qua cửa máy khá nhỏ, Trần Mộ tiện tay phóng xuất ra năng lượng, một hai đem hòn đá chẻ ra.
Toàn bộ tảng đá đều rơi vào trong máy, tiếng máy lại một lần nữa vang lên. Lần này gần một phút đồng hồ, mới một lần nữa lâm vào an tĩnh.
Mà hai người cũng rốt cuộc thấy được kết quả!
Một loạt mười ống nghiệm, đều xuất hiện rất ít chất lỏng có màu sắc khác nhau, có khi là màu tím phát sáng, màu xanh sậm, màu vàng kim, nhưng đều có một đặc điểm, chúng nó tất cả đều có màu sắc kim loại lộng lẫy, nhưng lại là những chất lỏng khá đặc biệt.
Trong mười ống nghiệm, nhiều nhất chính là chất lỏng phát sáng màu tím. Nói nó nhiều nhất, cũng chỉ bất quá hai ba giọt mà thôi, những ống khác màu sắc chất lỏng rất ít bất quá chỉ là óng ánh bạc.
- Rốt cuộc thành công!
Trần Mộ như trút được gánh nặng, trên mặt lộ ra tươi cười hiếm thấy.
- Ông chủ, đây là......
Hề Bình không nhịn được mở miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT