Duy A đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn Tiêu Tư.

Một cỗ sát khí cường đại vô cùng thốt nhiên dựng lên, tràn ngập sân huấn luyện. Nặng như thực. Ép tới khiến mọi người thở không nổi, vừa như đao phong phóng ra khí thế mạnh mẽ, mọi người giống như đột nhiên bị một cây đao gác trên cần cổ, thân thể cứng đờ.

Mọi người đều biến sắc!

Đồng tử Tiêu Tư chợt co rút lại. Gắt gao nhìn chằm chằm Duy A. Các đệ tử quen thuộc ánh mắt này đều biết, trong ánh mắt này mênh mông chiến ý!

Người này, lại có khả năng khơi mào chiến ý của hiệu trưởng! Tư Nguyên học phủ các đệ tử thất kinh. Từ trình độ nào đó, việc này cũng có nghĩa là thực lực của đối phương chiếm được khẳng định của hiệu trưởng.

Trời ạ! Địa phương này, chẳng lẽ là căn cứ của quái vật sao?

- Các hạ có hứng thú hay không luận bàn một phen?

Tiêu Tư trịnh trọng đưa ra lời mời. Trong mắt chiến ý càng thêm cường thịnh.

-Không có.

Duy A dường như vô sự thu liễm sát khí. Không nhìn Tiêu Tư. Mà chuyển qua nhìn Lô Tiểu Như.

Lô Tiểu Như cảm thấy thanh âm mình run rẩy:

- Ta...... Ta có thể biết, nhưng...... Nhưng không chắc lắm.

- Ngươi dẫn ta đi tìm.

Duy A bình tĩnh nói. Sau đó ánh mắt đảo qua mọi người trên sân, người nào khi bị ánh mắt hắn chạm đến đều vội nhìn tránh sang chỗ khác. Rất nhiều người thậm chí cảm giác được trong lòng căng thẳng.

Ánh mắt Duy A nhìn Nhất Tự Mi đứng trong góc:

- Ngươi. Đi theo ta.

Nhất Tự Mi run lên. Không lên tiếng, đàng hoàng đi tới trước người Duy A.

Nói xong. Liền dẫn hai người này. Rời khỏi sân huấn luyện. Cả quá trình. Không có một tiếng động, mà ngay cả Tiêu Tư cũng bảo trì trầm mặc.

Chờ ba người rời đi, trong sân huấn luyện mọi người mới đột nhiên buông lỏng tâm trí. Rất nhiều người thậm chí phát hiện chân mình hơi run, lúc này trong lòng càng hoảng sợ. đủ hiểu mới vừa rồi Duy A gây ra áp lực kinh khủng cở nào.

Bị trận nhốn nháo này. Đám thủ hạ làm gì còn có tâm tư thỉnh giáo Tư Nguyên học phủ đệ tử. Mỗi người không hé môi, tiếp tục vùi đầu khổ luyện.

Tiêu Tư nhìn theo ba người rời đi. Thật lâu vẫn không thu hồi ánh mắt.

….

Thế cục Liên bang biến hóa kinh người, phảng phất dục vọng chiến đấu dồn nén mấy trăm năm thoáng cái bộc phát ra, Tây Thắng khu cùng Bạch Đông khu chiến đấu vẫn sôi sục.

Đêm đen kịt. Bầu trời không một ánh sao.

Khuôn mặt anh tuấn của Tổ Trữ trong bóng đêm trở nên âm trầm dữ tợn.

- Học trưởng, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong.

Một đệ tử Liên bang tổnghợp học phủ trầm giọng nói.

Toàn bộ lực lượng của Liên bang tổnghợp học phủ tại La Dữu thành tất cả lực lượng đều ở trước mặt hắn. Mấy ngày nay, nương lý do chèn ép Pháp Á. Hắn đã lặng yên đem tất cả lực lượng đều tập trung lại.

Nhìn đám bạn học đều là tinh anh bồi dưỡng có hệ thống. Tổ Trữ tràn ngập hào khí.

Trứơc lúc hắn đến La Dữu thành, chưa từng nghĩ tới chính mình lại sử dụng thủ đoạn kịch liệt như thế.

Khi Giải Yến Bạch và hắn đồng thời bị tập kích. Hắn cực kì phẫn nộ. Mà sau khi Mạc doanh cùng Sương Nguyệt Hàn Châu bộc phát chiến đấu, hắn phút chốc tỉnh táo lại – thế cục rối loạn của liên bang đã bắt đầu rồi.

Nếu vẫn trông cậy như trước đây không ngừng mà gia tăng nhân mã. Một trận chiến thắng để nắm được Trung Châu tập đoàn, ý tưởng này đã không còn phù hợp, vì bọn họ không có thời gian, thật sự nếu không nắm được Trung Châu tập đoàn lúc này, càng về sau sẽ càng khó. La Dữu thành đã dần dần hình thành cục diện rối loạn. Đến lúc đó vô luận là ai, trong thế cục này nếu muốn toàn mạng trở ra cũng không dễ dàng gì.

Kỹ thuật trên tay Do Văn Châu đối với Liên bang tổnghợp học phủ thật sự quá trọng yếu! Mệnh lệnh của Hiệu trưởng đã truyền tới trên tay hắn, vô luận như thế nào, bằng mọi giá phải có được kỹ thuật này.

Hắn không phải không nghĩ tới việc dùng sức mạnh, nhưng là bởi vì Giải yến Bạch kè kè bên sườn. Hắn khá kiêng kị nên không thể làm gì khác hơn là sử dụng thủ đoạn bên ngoài.

Nhưng khi Giải Yến Bạch bị trọng thương, tạo cho hắn một cơ hội thật tốt. Lúc này. Là lúc lực lượng của Trung Đạt Thư Phủ tại La Dữu suy yếu nhất. Lúc này động thủ, thành công có thể lớn nhất, cơ hồ không có bất cứ gì trở ngại, nên đề nghị tấn công của hắn được những người khác nhất trí đồng ý.

Thời gian liền lựa chọn tại đêm nay.

- Đi!

Đã sớm chuẩn bị mọi người bay lên trời. Hóa thành từng đạo lưu tinh, hướng Trung Châu tập đoàn bay đi.

Vì hành động hôm nay. Tổ Trữ đã chuẩn bị công việc rất nổ lực, đặc biệt là vị trí cụ thể của Do Văn Châu cùng tâm phúc của hắn là Tiền Minh Nhất. Hai người này là trung tâm của Trung Châu tập đoàn.

Hành động tiến hành thuận lợi. Sức chống cự tại nơi ẩn náu của Do Văn Châu yếu ớt giống như tờ giấy. Đám liên bang đệ tử, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, buổi tối hôm nay hành động thuận lợi, bọn họ lập được công lao đủ để cho bọn họ tại trong trường học đạt được kinh người tưởng thưởng.

Thực lực hai bên thật sự khác biệt quá xa, đặc biệt vì tiết kiệm thời gian. Tổ Trữ cũng ngang nhiên ra tay, hai tên bên cạnh hắn khai hỏa toàn bộ hỏa lực, cả quá trình chiến đấu rất ngắn.

Do Văn Châu mặt trắng bệch nhưng lập tức khôi phục trấn tĩnh. Bên cạnh hắn Tiền Minh Nhất nhìn Tổ Trữ ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.

- Tổ thiếu gia. Ngươi có ý tứ gì?

Do Văn Châu trầm giọng hỏi.

Tổ Trữ thỏa mãn cười ôn hòa:

- Hiệu trưởng đối với tiên sinh rất là ngưỡng mộ, hy vọng có thể sớm cùng tiên sinh tao ngộ, ta đây làm đệ tử, sao lại có thể xem hiệu trưởng lo lắng như thế, không thể làm gì khác hơn là đến thúc giục tiên sinh.

- Vậy sao.

Do Văn Châu thần sắc không thay đổi, từ từ nói:

- Nói như vậy, Tổ thiếu gia chuẩn bị dùng sức mạnh?

- Aa. Tiên sinh nói đùa, bất quá tiểu đệ chỉ hơi nhắc nhở.

Tổ Trữ vẫn tươi cười, ý vị nói một câu:

- Tiên sinh do dự lâu qua. Đợi giá cả là chuyện thường tình. Nhưng lòng ham muốn của con người không cho phép kéo dài.

Do Văn Châu khẽ biến sắc. Hắn vẫn muốn xem cuối cùng ai có thể trả giá cao nhất, không ngờ Liên bang tổnghợp học phủ đã chờ không được, hắn chợt nhớ tới một chuyện khác thầm giật mình.

Hắn nhìn chằm chằm Tổ Trữ. Vẻ mặt dần dần trở nên có chút dữ tợn. Nghiến răng nói:

- Chẳng lẽ Tổ thiếu gia không sợ ngọc vỡ người chết sao?

Tổ Trữ thần sắc như thường, từ từ nói:

- Tiên sinh cần gì phải vòng vo? Những nhân vật trọng yếu của Trung Châu đều đã bị người của ta khống chế, Tiên sinh càng vòng vo. Chỉ sợ cấp dưới chưa chắc cùng nhâm tiên sinh một lòng đâu. Tại hạ chẳng qua là tốn một phen công phu thôi, lại nói, Tiên sinh sẽ không vì đứa con Tần nhi cân nhắc một phen sao chứ?

Do Văn Châu không thay đổi, vẫn như cũ hung ác vô cùng nhìn chằm chằm Tổ Trữ.

Tổ Trữ cười cười, nụ cười này làm cho Do Văn Châu cảm nhận được hơi lạnh thấu xương:

- Tiên sinh còn chưa rõ tình cảnh của mình sao. Đối với chúng ta mà nói. Không chiếm được kỹ thuật trên tay ngài cũng không phải kết quả xấu nhất, xấu nhất là kỹ thuật này lọt vào tay người khác, nếu như không chiếm được, a a. Trách nhiệm của ta chính là không cho tình huống xấu nhất phát sinh.

Liếc nhìn Do Văn Châu một cái, hắn nhẹ nhàng phun ra một câu:

- Không chiếm được, hủy diệt là được.

Do Văn Châu sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

- Nghe nói, Do gia cũng tồn tại đã rất nhiều năm. Lịch sử cũng không ngắn, ai. Lịch sử luôn luôn vô tình a. Hủy diệt bao nhiêu gia tộc a.

Tổ Trữ cảm khái nói.

Do Văn Châu sắc mặt như tro tàn, hắn không ngờ tới. Lục đại là đại tập đoàn như vậy, lại cũng dùng thủ đoạn như vậy. Nếu như mình không hợp tác, chỉ sợ gia tộc trong chớp mắt sẽ bị xóa đi. Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của vợ con, Do Văn Châu trong lòng chợt đau đớn.

Thôi thôi.

Hắn vừa định mở miệng, đột nhiên một thanh âm nhàn nhạt thản nhiên truyền đến.

- Tổ thiếu gia làm như vậy là phá hủy quy củ.

Tổ Trữ sắc mặt khẽ biến.

Chỉ thấy Giải Yến Bạch mang theo một nhóm tạp tu. Khí thế hung hăng vọt lại đây. Giải Yến Bạch sắc mặt tái nhợt, có thể nhìn ra mới vừa bị thương nặng. Nhưng bên người hắn đám tạp tu mỗi người như hổ rình mồi nhìn bọn họ.

Độ nghi hai bên đều kích hoạt, tùy thời có thể ra tay.

- Không ngờ làm kinh động Giải huynh, tội quá tội quá, trong đêm gió lớn. Giải huynh cẩn thận coi chừng thương thế nặng thêm a.

Tổ Trữ vẻ mặt ân cần.

Giải Yến Bạch lạnh nhạt:

- Đa tạ Tổ thiếu gia quan tâm, ta đã đáp ứng phủ chủ, tự nhiên sẽ hết sức, dù có chết cũng không màng. Yến Bạch ta dù bản lãnh kém cõi. Ít nhất cũng có thể tận lực với nhiệm vụ được giao, không thẹn với lương tâm.

Sắc mặt Tổ Trữ âm trầm:

- Giải huynh quyết định cùng tiểu đệ là địch?

- Trách nhiệm trong người. Không dám quên.

Ánh mắt Giải Yến Bạch kiên nghị. Bọn tạp tu đều kính nể nhìn hắn.

- Nga. Vậy chi bằng chúng ta đánh nhau một trận, ai thắng thì được.

Tổ Trữ chỉ vào Do Văn Châu phía dưới.

Do Văn Châu trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ.

Chung quanh Giải Yến Bạch đám tạp tu nhất thời xao động hẳn lên. Nhìn về phía Tổ Trữ ánh mắt muốn phun lửa. Rất nhiều người đã thấp giọng mắng:

- Mẹ nó đồ không biết xấu hổ!

Giải Yến Bạch châm chọc nói:

- Tổ thiếu gia thật đúng là không sợ chiếm tiện nghi a. Biết rõ tiểu đệ bị thương, nhưng lại làm như thế làm, chẳng phải làm cho người ta đánh giá thấp?

Chợt ngạo nghễ nói:

- Sau khi Yến bạch khỏi hẳn. Sẽ hướng Tổ thiếu gia lãnh giáo!

Tổ Trữ ra vẻ bất đắc dĩ xòe tay:

- Chẳng lẽ ngoài Giải huynh. Không có ai có thể cùng ta đánh một trận sao?

Đám tạp tu phẫn nộ.

- Giải học trưởng, để cho ta xử hắn!

- Con mẹ nó, lão tử đánh bạo ngươi!

- Họ Tổ tiểu súc sinh. Xem gia gia như thế nào thay cha ngươi giáo huấn ngươi!

Tổ Trữ bất động. Khóe miệng cười lạnh, bất quá bên cạnh hắn các tạp tu đã không thể kiềm chế được mở mồm mắng to.

Giải Yến Bạch khoát tay. Đám tạp tu bên người nhất thời an tĩnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play