Trần Mộ ngay cái nhìn đầu tiên liền bị hấp dẫn bởi cặp mắt trong như hồ thu tràn ngập hiền hòa, vừa chạm vào ánh mắt ấy, tâm cảnh hắn đột nhiên trở nên bình lặng.

- Chào công tử.

Đối phương lễ phép làm hắn bừng tỉnh, nàng mỉm cười:

- Vừa thấy công tử biểu hiện thật xuất sắc, khí lực của người ghê gớm thật, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự là làm cho người ta rất khó tin.

Không biết có phải bị lây bởi vẻ dịu dàng này không, Trần Mộ cũng lộ ra tươi cười, chỉ là hắn tươi cười nhìn qua cứng ngắc vô cùng. Cũng may hắn nói chuyện lưu loát và bình tĩnh có khá hơn:

- Cám ơn Tiểu thư quá khen.

Hắn lúc này mới chú ý gương mặt đối phương. Đây không phải gương mặt đẹp nhất mà Trần Mộ từng thấy, nhưng nếu cho hắn biểu quyết, hắn sẽ không chút do dự bỏ phiếu cho nàng.

Nhưng nếu bảo hắn giải thích, đối phương xinh đẹp chỗ nào, hắn lại không nói ra được. Đối mặt nàng, Trần Mộ cảm thấy rất thoải mái, khí chất nàng ôn hòa, không có chút nào thù nghịch. Hơn nữa có vẻ rất quí báu vì trong mắt hắn vốn đã quen thấy đám tạp tu hiếu chiến.

- Ngài là cao cấp y vụ tạp tu!

Lô Tiểu Như đột nhiên kinh hô, nàng nhìn chằm chằm trước ngực đối phương.

Trần Mộ cũng nhìn theo thí thấy trước ngực nàng mang một miếng thẻ bài, trên viết:

“Cao cấp y vụ tạp tu Tô Lưu Triệt Nhu.”

Tô Lưu Triệt Nhu, cái tên này có vẻ kì lạ, nhưng việc nàng là cao cấp y vụ tạp tu thì ngoài sự tưởng tượng của hắn. Cao cấp y vụ tạp địa vị rất cao. Bọn họ thường thường là đại biểu cao nhất cho một bệnh viện. Y vụ tạp tu càng cao cấp càng ít thấy trong bệnh viện.

Xem ra tuổi của Tô Lưu Triệt Nhu chừng hai mươi mà đã là cao cấp y vụ tạp tu, việc này thật đáng kinh ngạc. Không nói đến tạp tu bình thường mà so với y vụ tạp tu sơ trung cấp nó cao hơn nhiều. Bởi vì nó đòi hỏi cảm giác thiên phú một yêu cầu rất cao trong hệ thống y học. Nói chung, phần lớn người đến ba mươi tuổi cũng chỉ đạt được trung cấp y vụ tạp tu, còn cao cấp y vụ tạp tu, cả đời không thể mơ tới.

Hai mươi tuổi đã là cao cấp y vụ tạp tu. Mặc dù không thể nói là độc nhất, nhưng cũng rất hiếm hoi.

Tô Lưu Triệt Nhu cười nhẹ, lơ đễnh nói:

- Đúng vậy, sau này các ngươi có bị bệnh. Có thể tới tìm ta a. Người lương thiện như hai vị, ta rất nguyện ý phục vụ.

Ngay lúc này, Duy A đột nhiên ôm một chú nhóc xuất hiện. Cậu bé cũng hôn mê bất tỉnh, mặt không có chút máu, nhưng dáng vẻ bi thảm hơn bé gái vừa rồi rất nhiều, cánh tay trái bị cắt đứt, đang chảy máu nhỏ giọt.

Mọi người giật mình, Tô Lưu Triệt Nhu vội vàng tiến tới, trên mặt của nàng cũng hiện ra vẻ ngưng trọng.

- Đặt hắn trên mặt đất.

Duy A không nhúc nhích, mà ánh mắt hướng nhìn Trần Mộ. Thấy Trần Mộ gật đầu, mới đem chú nhóc đặt trên mặt đất.

- Sao lại thế này?

Trần Mộ thấp giọng hỏi.

Duy A nói:

- Phát hiện phía trước,bị hai bước tường kẹp. Cánh tay trái tệ lắm, ta phải cắt rời.

Duy A nói rất tự nhiên, Lô Tiểu Như một bên khó khăn nuốt nước miếng, tên điên này thật sự là tàn nhẫn đến dị thường.

Tô Lưu Triệt Nhu tập trung khống chế các loại tạp phiến, động tác so với mới vừa rồi nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa tạp phiến sử dụng cũng càng nhiều. Trần Mộ được dịp mở rộng tầm mắt.

Duy A lần đầu tiên nhìn thấy y vụ tạp tu, trong hắn mắt y vụ tạp tu thủ pháp vô cùng thần kỳ. Từ cách hắn nhìn không chớp mắt dễ hiểu được, hắn rất hứng thú với loại thủ pháp này.

Tô Lưu Triệt Nhu thỉnh thoảng lại lấy ra một ít dược vật từ trong hòm thuốc mang theo, Một phần bôi vào vết thương, một vài thứ thì cho uống còn lại thì tiêm vào cơ thể chú bé.

- Vết thương rất nghiêm trọng, ta muốn lập tức đưa về bệnh viện.

Tô Lưu Triệt Nhu dứt khoát nói. Trên mặt vẻ ôn hòa tươi cười đã biến mất, mà thay vào là sự trịnh trọng và nghiêm túc.

Nói xong nàng kích hoạt thông tin tạp, gọi đồng bạn trợ giúp. Qua ước chừng nửa phút, một toa xe từ trên trời hạ xuống trước mặt mọi người, liền có mấy nhân viên y vụ mang theo cáng vọt xuống. Tô Lưu Triệt Nhu rất mực thước chỉ huy bọn họ, đưa người bệnh vào trong xe.

Toa xe này rất lớn, có thể chứa được khá nhiều người bệnh. Trân thân toa xe có in dấu hiệu y vụ rất bắt mắt.

Tô Lưu Triệt Nhu cầm một huyễn tạp giao cho một y vụ nhân viên:

- Trong này là phân tích sơ bộ bệnh trạng, các ngươi mang về bệnh viện xem xét.

Nhân viên nọ kính cẩn tiếp nhận huyễn tạp, sau đó trở lại toa xe, toa xe chậm rãi bay lên không, hướng bệnh viện bay đi.

- Nếu như các ngươi muốn biết tình hình các bệnh nhân này, xin đăng ký tên họ và phương thức liên lạc. Khi nào bọn họ khỏe hơn, chúng ta sẽ báo cho các ngươi.

Đại khái là vừa làm xong chuyện khẩn cấp, Tô Lưu Triệt Nhu trở lại nét ôn hòa bình thường gương mặt có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười.

Lô Tiểu Như định mở miệng, nhưng là nàng lập tức ý thức được, chuyện này mình không có thể nói. Ánh mắt liền rơi vào Trần Mộ.

Trần Mộ lắc đầu:“Không cần.” Hiện tại hắn rất thận trọng, không muốn tiết lộ bất kỳ tin tức nào.

- Thật sự không cần sao?

Tô Lưu Triệt Nhu tựa hồ thấy được mong muốn trong mắt Lô Tiểu Như. Tâm trạng có chút kinh ngạc, tập thể này làm nàng cảm thấy rất kỳ quái ngoài ý muốn. Cầm đầu lại là một thiếu niên,.

- Cám ơn, không cần.

Trần Mộ trả lời rất dứt khoát, Lô Tiểu Như thoáng thất vọng.

Nghe Trần Mộ khẳng định, Tô Lưu Triệt Nhu cũng không hỏi nhiều, mỉm cười:

- Thôi, như vậy cũng tốt. Dù sao cũng phải đa tạ ba vị đã cứu được rất nhiều tính mạng! Cám ơn rất nhiều!

Trong thanh âm của nàng tràn ngập chân thành.

Nàng đột nhiên đổi giọng:

- Không biết có thể lây tư cách cá nhân xin mã số thông tin tạp của các ngươi không?.

Trần Mộ vừa định cự tuyệt, đột nhiên thấy vẻ mong đợi trong mắt nàng, nên miệng khó có thể từ chối. Lại chợt nghĩ, trong cơ thể mình còn có nọ sợi tóc xanh kia, nàng nếu là cao cấp y vụ tạp tu, nói không chừng có thể có biện pháp. Nghĩ tới đây, Trần Mộ và Lô Tiểu Như liền cùng Tô Lưu Triệt Nhu trao đổi mã số thông tin tạp, phần Duy A thì do hắn không sử dụng nên thôi.

Khắp nơi dân chúng và tạp tu liên tục đổ đến, nên làm xong việc này ba người liền cáo từ Tô Lưu Triệt Nhu. Tô Lưu Triệt Nhu còn phải tiếp tục làm việc, nên cũng không có giữ lại.

Ba người vừa rời đi, Tô Lưu Triệt Nhu liền quay trở lại công việc.

Ba người ra khỏi tầm mắt Tô Lưu Triệt Nhu, liền lập tức đề cao tốc độ, bọn họ không muốn gặp phải ai khác, tỉ như người của Trung Châu tập đoàn.

- Chúng ta đi đâu bây giờ?

Duy A hỏi.

Vấn đề này đang làm Trần Mộ khó nghĩ, tòa nhà Thiên Cánh cơ hồ bị hư gần một nửa, mấy tầng phía dưới mặc dù còn khá tốt, nhưng đi vào lúc này, cũng không phải là một lựa chọn tốt.

Do dự một chút, Lô Tiểu Như mở miệng:

- Ở phía tây thành ta có một căn nhà, không người nào biết, trước mắt có thể tạm ngụ tại đó.

Trần Mộ hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa có Duy A “Siêu hộ vệ”, cũng không sợ Lô Tiểu Như giỡ trò. Hai người liền theo Lô Tiểu Như dẫn đường, hướng tây thành đi tới.

Đây là một căn nhà bình thường, có ba tầng, diện tích vừa phải, nhìn bên ngoài không thu hút. Nhưng bên trong tiện nghi và các thiết bị rất tốt. Nếu là người hiểu biết sẽ thấy nội thất được lắp đặt rất mắc tiền, gấp ba một căn phòng tương đương. Mỗi một vật dụng trong nhà, dù nhỏ như chén trà, đều được lựa chọn kỹ lưỡng và tinh tế, chứng tỏ chủ nhân rất biết thưởng thức cuộc sống.

Đáng tiếc, Trần Mộ và Duy A căn bản không biết thưởng thức kiểu này. Hai người nhìn qua một chút, liền lập tức hành động. Duy A bắt đầu bố trí bẫy rập cùng báo động tại tất cả cửa ra vào, mà Trần Mộ cũng đem một ít đồ vật, bố trí lên những lối vào nhà, sau đó nhắc nhở Lô Tiểu Như không nên chạm vào.

Hai người biểu hiện ra phong cách như sát thủ chuyên nghiệp, làm Lô Tiểu Như sợ hải không ít. Nàng cảm giác, mình đột nhiên trở nên nhát gan khi đứng trước hai kẻ này, rất dễ dàng bị hù dọa. Không biết là mình bị nhát gan, hay hai vị này quá sức dị thường.

Trần Mộ bố trí là một ít tạp giới nhỏ, mấy thứ này phần lớn vẫn ảnh hưởng bởi A Phương Tác. Uy lực chúng nó cũng không quá lớn, nhưng năng lượng ba động cực kì nhỏ bé, ngoại trừ cao thủ chân chính, còn tạp tu khác căn bản không thể phát hiện. Những tạp giới này rất nhiều loại, hình thù đa dạng, thậm chí còn kết hợp công kích. Trần Mộ trước kia học được tác dụng mấu chốt của kết cấu song song từ mẫu cờ lê. Việc này làm cho số tạp giới có thể phóng thích nhiều loại công kích phong phú.

Nói đến làm bẫy rập, trong thôn một đứa bé còn sáng ý và thuần thục hơn hắn nhiều.điển hình là tiểu qủi Lý Độ Hồng, hắn rất có thiên phú ở phương diện này. Những bẩy rập tạp giới này phần lớn là học từ hắn, dù hắn là đệ tử của Trần Mộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play