Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời ngầm hiểu. Đi ước chừng một phút đồng hồ, mới nghe được phía trước mơ hồ có tiếng người truyền đến. Mặc dù trong lòng đã sớm xác định, nhưng Trần Mộ vẫn không nhịn được bội phục liếc nhìn Duy A. Người này cảm giác thật sự linh mẫn, cũng không biết là làm như thế nào hắn lại kết bạn với cao thủ này, đại khái chỉ có ma quỷ nữ mới có thể cùng Duy A phân cao thấp.
Khác Lý Áo tựa hồ có điều phát hiện trong khi bảo tiêu phía trước vẩn hồn nhiên vô giác.
Hơn mười giây sau, bảo tiêu mới phát hiện phía trước có động tĩnh. Hắn run lên, la lớn:
- Thiếu gia, là bọn hắn tới!
Khác Lý Áo buông lỏng toàn thân ánh mắt chợt lóe rồi biến mất, không có lộ ra nhiều vui sướng, ánh mắt lạnh nhạt kêu lên “uh”.
Soạt; Rừng cây phía trước lao ra một đám đông người, nhìn thấy Khắc Lý Áo, mỗi người vẻ mặt đều kích động.
- Thiếu gia!
- Khác Lý Áo thiếu gia!
- Ngài không có việc gì, thật sự thật tốt quá!
Tràng diện nhất thời hỗn loạn.
- Lý Tư Bổn đâu?
Khác Lý Áo bình tĩnh hỏi.
- Thiếu gia......
Trong đám người chui ra một người vóc dáng thấp bé, hai mắt nhỏ bé như hạt đậu không ngừng chuyển động, vẻ hoảng sợ chợt lóe, chỉ thấy hắn vỗ vỗ ngực, ánh mắt tựa hồ phi thường kích động:
- Thật tốt quá! Thật tốt quá! Thiếu gia, ngài không có việc gì, dọa chết Lý Tư Bổn này rồi!
Khác Lý Áo cười nhẹ nhìn Lý Tư Bổn:
- Không tồi, không tồi, thật sự là kịp thời. Lý Tư Bổn ngươi đích công lao không nhỏ a.
Người chung quanh lập tức an tĩnh lại, có chút vẻ mặt ngơ ngác, có người lộ vẻ đăm chiêu.
Mồ hôi như hạt đậu không ngừng tuôn ra, Lý Tư Bổn thần sắc có chút bối rối. Hắn không ngừng lau trán đầm đià mồ hôi, sợ hãi nói:
- Thiếu gia bớt giận, thiếu gia bớt giận, tiểu nhân tại trên đường gặp phải......
- Không cần phải nói.
Khác Lý Áo thần sắc bình ổn phất tay, cắt đứt giải thích của Lý Tư Bổn cũng không nhìn Lý Tư Bổn một lần:
- Đi thôi, về nhà rồi hẵy nói.
Lôi Văn gia tộc cũng không hẳn giàu có nhất, điểm ấy từ đình viện có thể nhìn ra. So với cơ ngơi Trữ gia, nơi này có lẽ phải dùng từ thấp kém để hình dung. Nhưng phụ thân Khắc Lạc Phất. Lôi Căn của Khác Lý Áo lại là người bất phàm.
Khắc Lạc Phất an ủi con trai một phen, trách hắn không nên chạy vào rừng cây. Ở một bên Trần Mộ chứng kiến Khác Lý Áo vẻ mặt kính cẩn nghe phụ thân hắn giáo huấn, không khỏi cảm khái vạn phần. đám đệ tử phú gia tâm cơ thật thâm trầm.Nhưng có như vậy, bọn họ mới có thể tồn tại trong gia tộc. Lại nhìn kẻ ở một bên mặt không chút thay đổi là Mạc Tắc Lôi Văn, Trần Mộ trong lòng nhủ thầm may mắn mình không làm đối mặt với tên này.
Mạc Tắc nhìn qua so với Khác Lý Áo thuần thục hơn, thân thể cũng cường tráng hơn. Một thân chính trang. Khí chất nhã nhặn, thành thục,
- Phụ thân, lần này nhờ hai vị bằng hữu này. Nếu không có bọn họ, con chỉ sợ đã không thấy được phụ thân rồi.
Khác Lý Áo nói tới đây hai mắt ửng hồng, ngữ thanh nghẹn ngào.
Khắc Lạc Phất vốn thương yêu nhất tiểu tử này. Nghe vậy vội vàng hướng Trần Mộ cùng Duy A hành lễ nói:
- Đa tạ hai vị. Ta thật sự cảm kích vô cùng. Hai vị như có cần gì đến ta, xin cứ nói.
Tiếp theo rất có tự tin nói:
- Thói xấu khó bỏ. Khắc Lạc Phất nói chuyện vẫn là tự tác xin thứ lỗi.
- Phụ thân, con nghĩ đem A Bái hoa viên tặng cho hai vị tiên sinh này.
Khác Lý Áo kéo phụ thân đến một căn phòng, nói nhỏ, Mạc Tắc cũng đi theo sau.
Khắc Lạc Phất thoáng chần chừ, A Bái hoa viên là một lâm viên được xây dựng hơn trăm năm trước, một thời gian dài nó là biểu tượng của Lôi Văn gia. Vài thập niên trước đây, bọn họ mới dời vào nội thành, tòa nhà vì thế xuống cấp. Khắc Lạc Phất dù không nguyện ý, nhưng đối phương dù sao cũng cứu mạng con mình.
- Điều này chỉ sợ không ổn, A Bái hoa viên là tổ tiên ta lưu truyền tới nay, chúng ta làm hậu nhân phải giữ gìn, sao có thể tặng cho người chứ?
Mạc Tắc lúc này đứng dậy.
Khắc Lạc Phất vội vàng nói:
- Mạc Tắc ngươi có đề nghị gì?
Mạc tắc trong mắt hiện lên một đạo quang mang, nhưng mặt lại ôn hòa cười nói:
- Chúng ta trên tay sản nghiệp có rất nhiều, không bằng đưa cho họ một sản nghiệp tốt nào đó, cho người khác khỏi nói Lôi Văn gia ta không biết tri ân báo đáp. Họ là tạp tu có khả năng xâm nhập sâm lâm thực lực xuất chúng, cũng đáng để chúng ta phí chút tâm tư nhờ đỡ.
- Có đạo lý.
Khắc Lạc Phất đồng ý:
- Nhưng chúng ta cho họ sản nghiệp nào đây?
- Giá trị thấp không hay. Quá cao chúng ta cũng không thể tặng. Con nhớ chúng ta có một tiểu công ty Thiên Cánh, không bằng tặng cho bọn họ.
Mạc tắc từ từ nói.
Khắc Lạc Phất nhíu mày:
- Thiên Cánh một mực lỗ lã, trừ chúng ta biết nghiệp vụ, bọn họ sợ không có tìm được doanh lợi đâu.
Mạc Tắc khẽ cười một tiếng:
- Không lo bọn họ không xong. Chúng ta lâu lâu bổ sung một chút tài chính cho họ, cũng không quá mất mát. Càng huống chi, Thiên Cánh căn bản không có bộ phận nghiệp vụ bên ngoài, bọn họ ỷ lại vào chúng ta càng lớn, chúng ta càng dễ dàng khống chế họ. một khi quen tay nhận tiền, muốn rút lui chẳng phải dễ dàng.
Khắc Lạc Phất giãn lông mày, cười nói:
- Mạc Tắc mấy năm nay tiến bộ không nhỏ, không tồi, không tồi.
Hắn quay sang Khác Lý Áo trách mắng:
- Khắc Lý Áo, nên hướng ca ca ngươi học tập, không nên cả ngày chỉ biết lêu lõng.
“Dạ.” Khác Lý Áo nhỏ giọng đáp.
- Vậy chuyện này cứ làm như vậy đi.
Khắc Lạc Phất cuối cùng quyết định.
Khác Lý Áo đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Phụ thân, để cho con phụ trách cùng Thiên Cánh liên lạc đi. Khác Lý Áo đã hiểu mình sai, con muốn học làm việc, sau này cũng có thể cùng ca ca vì gia tộc mà cống hiến.
Khắc Lạc Phất lộ ra thần thái vui mừng:
- Tiểu Khác Lý Áo của ta cuối cùng cũng trưởng thành.
Hắn suy nghĩ một chút, gật đầu:
- Được rồi, chuyện này giao ngươi phụ trách, cái gì không biết có thể hỏi ca ca ngươi, hoặc là tới hỏi ta cũng được.
Mạc Tắc vẫn như cũ, tựa hồ chứng kiến đệ đệ phát triển cũng có chút vui mừng, nhưng trong nụ cười có chút vị lành lạnh.
La Dữu thành là một thành thị rất lớn, còn lớn hơn so với Động Thương vệ thành, nơi này kinh tế phát đạt trình độ cũng cao hơn Động Thương vệ thành. Trên đường phố, khắp nơi là người đi đường, mà trên bầu trời, thỉnh thoảng có toa xe ầm ĩ bay qua. Khắp nơi nhà cao tầng mọc như rừng, là một thành thị mang đậm nét hiện đại. Đâu đâu cũng có thể thấy được huyễn tạp quảng cáo làm cho Trần Mộ cảm giác như đã từng quen biết.
Lôi Tử, Hoa Thúc......
Đã phong trần lưu lãng lâu ngày, trong lòng sôi trào tư vị, hắn dững dưng nghe Khác Lý Áo huyên thuyên. Chuyện cũ như cuốn phim chiếu lại trong đầu, thở nhẹ một tiếng, Trần Mộ rốt cuộc từ hồi ức trở lại sự thật, thật là một tư vị khó tả.
- Nơi này là Thiên Cánh.
Khác Lý Áo chỉ vào tòa nhà lớn màu nâu trước mặt. Tòa nhà ở hướng tây bắc thành thị, từ những kiến trúc chung quanh có thể thấy được nơi này chỉ có thể tính là bình thường. Tòa nhà này cũ kỹ, Nhưng mười một tòa nhà chung quanh lại phi thường thu hút.
Trần Mộ vốn không trông cậy từ những người này hồi báo gì, mà cái gọi là Thiên Cánh, hắn cũng chỉ bất quá chỉ đến xem. Hắn cùng Duy A thân không cần lo mặc cho thiên cánh có giá trị gì, nên hắn cũng vui vẻ đồng ý đến đây. Hắn chỉ không rõ là La Dữu thành thuộc hành khu nào, nhưng mặc kệ, có tiền sống ở đâu cũng tốt.
Về phần Thiên Cánh là cái gì? Kinh doanh loại gì? Hắn cũng không hứng thú. Hắn chưa bao giờ cho rằng chính mình có năng khiếu buôn bán, kẻ đó là Lôi Tử, không phải chính mình.
Bản thân hắn không sợ thất nghiệp, lấy trình độ hắn hiện tại vô luận là chế tạo huyễn tạp hay tạp phiến, hắn tài giỏi có thừa. Mà Duy A, cho dù đi khiêng bao cát, Trần Mộ tin tưởng, nói không chừng cũng có thể phát tài.
Vấn đề chính là trước mắt cần có tiền. Nếu như không mà nói, Trần Mộ có lẽ sẽ mang theo Duy A đi đánh cướp đám tiểu lưu manh, dọc theo đường hắn đều đã chấm một vài nơi. Đánh cướp tự nhiên là Duy A càng chuyên nghiệp, nhưng nơi nào có lưu manh, tất nhiên là nơi tụ tập thế lực ngầm, phương diện này, Trần Mộ được quyền lên tiếng.
Với Lôi Văn gia tộc, Trần Mộ vẫn rất cảnh giác. Gặp phải vấn đề lớn, hắn cũng sẽ không cần trợ giúp từ Khác Lý Áo bọn họ.
Cũng không có thể trách Trần Mộ, trước giờ các đại gia tộc không có một người nào để lại ấn tượng tốt với hắn. trong lòng hắn, những người này đều bị bi xem là “Người xấu”. Ký ức về Bá Vấn càng làm cho Trần Mộ thấy được những người này tâm kế thật sự đáng sợ, tự nhiên không nguyện ý cùng bọn họ quan hệ.
- Vốn ta nghĩ sẽ bảo phụ thân đem A Bái hoa viên tặng cho hai người, chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt sự cảm kích của ta.
Khác Lý Áo đột nhiên lộ ra vẻ tức giận:
- Không nghĩ tới ca ca ta không đáp ứng, ta còn nhỏ nên vô lực, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất hai vị. Cũng may Thiên Cánh tuy nhỏ, nhưng về mặt tài chính cũng không quá tệ. Hơn nữa ta cũng sẽ tận lực hỗ trợ hai vị nghiệp vụ kinh doanh.
Khác Lý Áo vẻ mặt chân thành, song thấy hai người vẫn không nóng không lạnh, tâm trạng không khỏi hơi hơi thất vọng, bất quá hắn rất nhanh chỉnh lại ánh mắt, mang theo hai người đi vào tòa nhà.
Trong phòng Mạc Tắc, hắn nhàn nhã ngồi trên sa lon, một ngọn đèn ngủ nhu hòa ấm áp tỏa sáng. Mạc Tắc thích thú nhấm nháp một ly rượu màu hồng, ngồi đối diện hắn là một trung niên gầy ốm.
- Đại thiếu gia, Lý Tư Bổn cả nhà đều mất tích. Phân Ny vừa mới bị đưa vào bệnh viện, nghe nói trúng độc, nhà nàng hai giờ trước phát sinh hỏa tai, cả nhà không ai may mắn thoát khỏi. Xem ra nhị thiếu gia phát hiện chuyện hương bao.
Mạc tắc uống một hớp rượu, lim dim mắt:
- Đệ đệ thân ái của ta rốt cuộc bắt đầu trưởng thành, thủ đoạn cũng bắt đầu có chút cao minh
- Có cần phải nhanh hơn không?
Trung niên nhân do dự một chút, mới nói.
Mạc tắc lơ đễnh lắc đầu:
- Như vậy mới thú vị. Nếu không, chẳng phải chán nản lắm sao?”
- Hai người nọ thân phận không điều tra ra. Bất quá người của chúng ta tìm được một điểm, tám đầu Tây Tư ni á lang tất cả đều bi một kích mất mạng, sọ bị xuyên thủng. Nghe nói, động thủ chính là vị tạp tu Tào Đông. Người còn lại không có ra tay, thực lực không rõ. Xem ra, nhị thiếu gia tựa hồ muốn mượn sự trợ giúp của hai người này.
Trung niên nhân phân tích rất chính xác.
“Aa.” Mạc Tắc lắc nhẹ, ly rượu trên tay lộ ra ánh sáng long lanh đỏ sẫm, một lúc lâu, nhẹ nhàng nói:
- Ai, quả nhiên tuổi còn trẻ a, không biết ẩn nhẫn.
- Hắn chẳng lẽ không biết, với thực lực như vậy, mọi cố gắng đều phí công sao?