Trần Mộ và Bá Vấn vội vã chạy về phía kêu cứu. Nhìn Trần Mộ, trong mắt Bá Vấn không khỏi hiện lên một tia miệt thị.
Hai người cùng xuất phát nhưng Trần Mộ lại tụt sau hắn một thân người.
Thực lực không tệ nhưng cũng thường thôi, Bá Vấn thầm bình phẩm. Cũng khó trách Bá Vấn nghĩ như thế, phải biết là cùng xuất phát mà trong cự li ngắn như thế liền tụt lại một thân người, nói rõ thực lực hai bên không cùng đẳng cấp. Vốn trong mắt Bá Vấn thực lực của Trần Mộ mặc dù chưa chắc đã mạnh như mình, nhưng cũng tuyệt không kém bao nhiêu. Trần Mộ hoàn toàn tụt lại sau nhiều như vậy chẳng phải là làm bộ cho có sao?
Trần Mộ không nhận ra, hắn đã tăng tốc tới mức cao nhất, không hề phát hiện ánh mắt khinh miệt của Bá Vấn.
Hắn biết rõ khi mình không tiến hành trạng thái liễm tức, thì chẳng qua là tên tạp tu nghiệp dư mà thôi, chuyện chém giết cứu người này tự nhiên chẳng tới lượt mình làm chủ. Người ta có thể dùng được huyễn tạp cấp bốn thì tên lính mới như mình rõ ra là chẳng thể bì nổi rồi.
Thoáng chốc hai người đã thấy Trình Anh.
Trình Anh che chắn trước một đứa bé da ngăm đen, đang cùng một con Bạo Thiết đối đầu. Con Bạo Thiết này cao chừng một mét, trong như con thằn lằn, da toàn thân đen bóng phát ra ánh sáng vàng, nhưng cái đều bèn bẹt, cái lưỡi đỏ thò ra thụt vào liên tục, từ rất xa đã ngửi thấy mùi hôi thối.
Trần Mộ cuối cùng cũng được chứng kiến thủ đoạn của Trình Anh. Trước mặt nàng lơ lửng đủ mọi đốm sáng rực rỡ, Trinh Anh sắc mặt chăm chú khẽ vung tay lên, nhìn thì thong thả, nhưng Trần Mộ cảm thấy Trình Anh phải dốc hết sức để làm động tác này.
Chỉ thấy những đốm sáng rực rỡ đó hóa thành chùm sáng bắn nhanh về phía con Bạo Thiết.
Tạch tạch đùng đùng, một loạt tiếng động liên tiếp vang lên.
Cái thứ ánh sáng rực rỡ nhìn tựa như chẳng có chút sức mạnh nào lại hết sức mạnh mẽ. Bạo Thiết co lại trong trận mưa màu, thân thể bị đánh cho rung loạn lên, nhưng lớp vảy của nó dày và cứng, mặc dù trận mưa ánh sáng này để lại trên người nó rất nhiều hố nhỏ, nhưng không mang đến thương tổn trí mạng.
Hơn nữa, trận mưa màu này còn chọc giận con Bạo Thiết, nó bừng bừng lao về phía Trình Anh, mặc kệ làn mưa bụi, tựa hồ nó biết thứ đó chẳng thể mang tới thương tổn chí mạng cho nó.
Bá Vấn chẳng hề có ý ra tay, hắn muốn xem thủ đoạn tấn công của Trần Mộ, một kỹ năng khác thành danh của Thập Tự Dạ là {Thập Tự}! Trần Mộ thần bí mà quỷ dị, khó dò nông sâu, lần trước trong quá trình hai người giao thủ, y thủy chung không thấy Trần Mộ dùng {Thập Tự}. Ở cự ly này mà phát động {Thập Tự} thì mười phần chắc ăn đến chín.
Tốc độ của Bạo Thiết cực nhanh, hơn nữa nó cũng không tiến về phía trước theo đường thẳng, mà theo cách thức phức tạp quỷ dị, làm người ta khó đoán trước được.
Trần Mộ vẫn không có hành động gì, nói chính xác, ngay cả đầu ngón tay hắn cũng không nhúc nhích.
Tốc độ của hắn kém Trình Anh quá xa, {Song Cực Lôi Cầu} tạp không cách nào đánh tới được đối phương, trên tay hắn chỉ có {Thoát Vĩ Toa} mới đủ thương hại tới Bạo Thiết. Với tốc độ chậm chạp của hắn, đợi tới khi hắn bắn {Thoát Vĩ Toa} ra thì Trình Anh đã bị Bạo Thiết xé thành từng mảnh, hắn dứt khoát đứng chơi, huống chi bên người còn có cao thủ như Bá Vấn, đâu cần tới hắn động thủ.
Sắc mặt Bá Vấn rất tệ, y không ngờ rằng Trần Mộ hoàn toàn làm thinh.
Tạp tu của Thập Tự Dạ, quả nhiên đều là lũ khôn máu lạnh! Chẳng lẽ hắn không biết Trình Anh mà chết hắn cũng không sống được sao? Hay là hắn nắm chắc mình nhất định sẽ ra tay?
Bá Vấn mặc dù lòng phẫn hận, nhưng không dám chậm tay. Trần Mộ căn bản không có dấu hiệu muốn động thủ, thần tình hắn như đang nhìn một chuyện chẳng chút liên quan tới bản thân.
Bá Vấn rốt cuộc không dằn được, ra tay! Ba sóng đao đỏ tươi lớn bằng bàn tay, đầu cuối kế sát nhau thành một hàng, nhất tề đâm vào trong cơ thể Bạo Thiết!
Cơ thể Bạo Thiết cứng lại, đồng tử tan rã, theo quán tính phóng về Trình Anh. Trình Anh nhanh chóng nhìn rõ tình thế, ôm lấy đứa bé, nhẹ nhàng nhảy qua bên. Bạo Thiết vẫn lao thẳng tới, đên khi nó dừng lại thì không còn nhúc nhích nữa.
Lợi hại! Trần Mộ thầm líu lưỡi, thực lực của Bá Vấn quả nhiên cường hãn, {Huyết Duệ} tạp không thể giết được con Bạo Thiết này, không ngờ Bá Vấn có thể phóng ra ba sóng đao. Điều này đã thể hiện lực cảm ứng không chế kinh người, mà quan trọng nhất là chỗ mà ba sóng đao đánh chúng hoàn toàn trùng khít nhau, như vậy lực sát thương mới có thể tới được giá trị cao nhất, mới có thể phá vỡ lớp vỏ dày của Bạo Thiết.
Trên mặt Bá Vấn không có nửa phần đắc ý. Nhấc tay giết một con Bạo Thiết chẳng thể mang lại cho hắn bao nhiêu khoái cảm, ngược lại hắn cảm thấy mình bị Trần Mộ “chơi”, không ai bị người khác “chơi” mà còn cảm thấy khoái cảm.
Trong lòng cực kỳ khó chịu, Bá Vấn hừ lạnh một tiếng, liền một mình trở về chỗ cắm trại.
Trình Anh nhìn Bá Vấn có chút khó hiểu, thấp giọng hỏi Trần Mộ:
- Hắn làm sao vậy?
Trần Mộ lắc đầu:
- Không biết.
Đúng là hắn không biết thật.
Trở về chố cắm trại, Trần Mộ mới chú ý tới đứa bé trong lòng Trình Anh. Đứa bé này chừng bảy tám tuổi, làn da ngăm đen, thân hình gày yếu, đôi mắt lại sáng bóng như mã não đen.
Sao nơi này lại có người?
Đột nhiên, Trần Mộ và Bá Vấn tinh thần nhất thề rung động. Chẳng lẽ bọn sắp rời khỏi rừng cây rồi?
Ngồi xuống rồi, Trình Anh theo tuần tự hỏi:
- Em tên là gì?
Đại khái là vì vừa rồi Trình Anh vừa cứu nó, nên nó thân thiết với Trình Anh hơn một chút. Thò cái đầu nhỏ từ trong lòng Trình Anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ rất hiếu kỳ, nhìn không ra chút sợ hãi gì.
- Em tên Lý Độ Hồng.
Cho dù đứa bé này hết sức làm ra vẻ người lớn, nhưng âm thanh trẻ con làm hành động này của nó nhìn có chút hoạt kê đáng yêu.
- Lý Độ Hồng, nhà em ở đâu? Sao em lại một mình chạy đến đây?
Trình Anh dịu dàng hỏi:
- Nhà em ở trong núi.
Trong con mắt sáng long lanh của Lý Độ Hồng lóe lên một tia giảo hoạt, nói nói tiếp:
- Đại tỷ tỷ, em bị lạc đường.
Trong núi? Kiểu này này thật quá bằng không, cả khu rừng này đâu mà chẳng ở trong núi?
Trần Mộ chú ý tới ánh mắt của Lý Độ Hồng, lòng hiểu ra, thằng oắt này đang giở trò. Kinh nghiệm từ thời thơ ấu nói cho hắn, nếu như ngươi cho rằng thằng bé này rất ngây thơ, vậy thì ngươi nhầm rồi. Liếc nhìn Bá Vấn và Trình Anh, hai người có vẻ chăm chú nghe Lý Độ Hồng nói, hiển nhiên bọn họ không chú ý sự lập lờ trong lời nói của Lý Độ Hồng. Hoặc già trong mắt bọn họ, đứa bé nhỏ như thế, nói không rõ ràng cũng là chuyện bình thường.
- Nhà em cách nơi này bao xa!
- Xa lắm, xa lắm.
Lý Độ Hồng quơ quơ đôi tay nhỏ, làm một động tác và vẻ mặt cường điệu. Trình Anh thấy thế liền nở nụ cười, không nhin được xoa cái đầu nhỏ của Lý Độ Hồng.
Trần Mộ lạnh lùng quan sát, hắn chú ý thấy ánh mắt Lý Độ Hồng nhìn về phía bọn họ không phải toàn thiện ý, mặc dù nó cứ cười suốt, nhưng lại là nụ cười mang theo sự đề phòng cảnh giác, còn có một tia địch ý.
Hắn quá quen với loại ánh mắt này rồi. Khi hắn còn lang thang, mỗi lần hắn đến khu vực của những đứa trẻ lang thang khác, hắn liền được nghênh đón bằng loại ánh mắt này.
Hắn cũng không bóc trần ra, hắn biết có làm thế cũng vô dụng, lúc này nói ra Bá Vấn và Trình Anh đều sẽ không tin hắn. Hơn nữa, thằng nhóc con Lý Độ Hồng này, vừa nhìn là biết là tinh quái. Nó đã đề phòng rồi, không chừng sẽ ngầm giờ trò gì đó, đã thế không bằng ở bên quan sát, xem nó làm gì.
Ở nơi nguy cơ bốn phía này, xuất hiện một đứa bé bảy tám tuổi, là rất vô lý.
Hắn đoán nhà thằng bé này nhất định không cách nơi này xa lắm. Lạc đường? Muốn lạc đường ở trong rừng cây cũng phải có thực lực, nếu không chưa đi được bao xa đưa thành bữa trưa trong bụng dã thú rồi. Rất xa? Nếu như là rất xa, thằng bé này sao có thể bình yêu vô sự? Nếu như thực sự là rất xa, vậy thực lực của thằng bé này còn lợi hại hơn bọn họ, thế còn cần bọn họ cứu sao?
Đã có chủ ý trong đầu, Trần Mộ không lộ biểu tình gì ngồi ở bên, như một khúc gỗ.
- Nhà của em ở trong núi sao?
Trình Anh hiếu kỳ hỏi.
- Vâng ạ, thôn của bọn em đều ở trong nói.
Lý Độ Hồng ngoan ngoãn nói.
Bá Vấn đột nhiên hỏi:
- Thôn? Trong thôn của các ngươi có bao nhiêu người.
Lý Độ Hồng đảo tròng mắt:
- Nhiều lắm, nhiều lắm, em đếm không được.
Nói xong còn làm bộ xấu hộ, như thấy mình rất mắt mặt.
Trình Anh thấy thế, vội đổi đề tài:
- Người trong thôn vẫn luôn ở trong núi?
- Đúng thế, bọn em vẫn luôn ở trong núi. Đại tỷ tỷ, tỷ từ đâu đến thế.
Lý Độ Hồng hiếu kỳ hỏi.
Trình Anh mỉm cười:
- Chúng ta từ thành A Mỹ tới.
- Thành A Mỹ? Đó là nơi nào?
Lý Độ Hồng càng thêm hiếu ký. Trần Mộ ở bên đang ngâm quan sát, phát hiện vẻ mặt này của nó không phải là giả vờ.
- Đó là một nơi rất lớn, có rất nhiều người ở.
Nói rồi Trình Anh cũng bật cười, nàng đang bắt chước ngữ khí vừa rồi của Lý Độ Hồng.
- Tỷ tỷ, mọi người đưa em về nhà được không?
Lý Độ Hồng ngẩng đầu lên, đáng thương nói:
Ánh mắt Trình Anh chuyển tới Bá Vấn và Trần Mộ. Bá Vấn gật đầu:
- Chúng ta đưa nó về đi. Gặp được người lớn cũng dễ hỏi đường.
Trình Anh xoay mặt nhìn về phía Trần Mộ.
- Ta không có ý kiến.
Trần Mộ hờ hững nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT