Gia Gia giật mình nhìn Bá Vấn, nàng không ngờ ca ca lại nạt mình như vậy, nước mắt như muốn trào ra.

Bá Vấn cố sức giữ giọng bình tĩnh: “Gia Gia ngoan, đi nhanh đi.” Vừa nói xong liền gấp giọng: “Bản nhật kí màu nâu, nằm đầu tiên bên trái, hàng dưới cùng trên giá sách sâu nhất trong phòng sách, đi mau!”

Nhận thấy sự nóng vội trong lời nói của ca ca, Gia Gia mím môi, cố nén nước mắt rồi dạ một tiếng chạy ra ngoài phòng ngủ. Nàng biết chuyện này rất quan trọng, nếu không thì ca ca chẳng gắt gỏng với mình như vậy. Từ nhỏ đến giờ, ca ca chưa từng có thái độ giống vậy với mình.

“Gia Gia, đã trễ rồi mà sao con còn chưa đi ngủ?” Mẫu thân của Trữ Gia nghe tiếng cửa mở liền giật mình tỉnh giấc.

“Ca ca bảo con tìm giúp một món đồ.” Trữ Gia đáp lại nhưng vẫn cắm đầu chạy ra ngoài, tiếng oán trách của mẫu thân từ đằng sau truyền tới: “Bá Vấn cũng thật là, trễ thế này rồi còn bắt Gia Gia đi tìm đồ, khi nào về phải la nó một trận mới được.”

Đường dẫn đến phòng sách là một hành lang rất dài và vắng vẻ. Đây là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất ở Đông Hành Trữ gia, bên ngoài thì cẩn mật nhưng bên trong thì buông lỏng, không hề thấy một bóng người. Tiếng bước chân dồn dập vang lên, chỉ thấy Trữ Gia mặc váy ngủ chạy vội vã trên hành lang.

Vẻ uất ức vừa rồi trên mặt nàng đã biến mất, thay vào đó là sự lo lắng, đôi mi thanh tú cau lại. Bây giờ nàng rất lo cho ca ca, thường ngày ca ca là người dù trời sập trước mặt cũng không chút kinh hoảng, trong mắt nàng thì ca ca là người tài giỏi nhất. Nàng chưa từng thấy ca ca thất thố như thế, rốt cuộc là chuyện gì khiến ca ca nóng vội đến vậy chứ? Bỗng một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng nàng, chẳng lẽ là ca ca gặp chuyện không hay? Bây giờ nàng chỉ muốn chạy ngay đến cạnh ca ca, dù nàng biết sức lực của bản thân rất nhỏ bé.

Mở cánh cửa nặng nề của phòng sách ra, bên trong tối đen, tĩnh lặng âm trầm đến đáng sợ, một mùi ẩm ướt xông vào mũi. Đã lâu Trữ Gia không tới đây, lúc nhỏ nàng và ca ca thường đến đây chơi. Giờ đây chỉ có một mình nàng giữa bóng tối im lìm trong phòng sách, nàng cảm thấy sợ hãi.

Người nàng hơi run rẩy, nhưng vẫn cố nén nỗi sợ hãi mò mẫm trong phòng, cuối cùng cũng tìm thấy công tắc đèn. Ánh sáng trắng như tuyết xua đi bóng tối, chiếu sáng cả phòng sách.

Nàng cảm thấy an tâm hơn, không hề do dự đi xuyên qua cả phòng sách, bước đến giá sách nằm trong cùng.

Đúng là chỗ này!

Một bản nhật kí màu nâu nằm ở hàng dưới cùng, đúng là nó rồi! Nàng khom lưng cầm lấy bản nhật kí.

Nàng vội mở thông tin tạp, một màn hình sáng bắn ra ngay trước mặt. Khuôn mặt của Bá Vấn hiện lên trên, hắn lo lắng hỏi: “Tìm được chưa Gia Gia?”

“Tìm ra rồi! Có phải là bản này không?” Gia Gia giơ bản nhật kí lên, nàng hơi bực tức trong lòng, đã khuya mà ca ca còn kêu mình tìm bản nhật kí vừa cũ vừa rách này làm gì?

Ánh mắt của Bá Vấn liền sáng lên, giục: “Gia Gia lật đến những trang cuối, tìm phần ghi chép có liên quan đến Thập Tự Dạ.”

“Dạ.” Gia Gia trả lời rồi bắt đầu lật bản nhật kí, không lâu sau liền nghe tiếng kêu của nàng: “Tìm ra rồi! Ca Ca, là Thập Tự Dạ sao?”

“Đúng rồi.” Vẻ mặt cùng giọng nói của Bá Vấn liền trở nên nghiêm túc: “Gia Gia đọc qua nó một lần, không được bỏ sót một từ nào.”

“Dạ.” Gia Gia gật đầu, im lặng một lúc rồi bắt đầu đọc: “Hắn giống như u linh trong bóng đêm, không hề tạo ra tiếng động nào. Khi ta bắt gặp hắn thì có cảm giác hắn đang đi dạo trong sân, ta tận mắt thấy hắn đi qua cách người Trữ Hồng năm mét, nhưng Trữ Hồng hoàn toàn không hay biết. Ta sợ hãi muốn la lên nhưng đúng lúc này thì hắn quay mặt qua, hắn nhìn thấy ta!”

Giọng đọc của Gia Gia dường như cũng bị ảnh hưởng, mang theo vẻ sợ hãi và căng thẳng.

“Hắn không đeo mặt nạ, sắc mặt tái nhợt, đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ hình dáng của hắn. Đáng sợ nhất chính là ánh mắt của hắn! Trời ạ! Đó là dạng ánh mắt gì a! Không hề có sức sống, không hề giống con người, ta rất sợ! Con ngươi của hắn được bao phủ bởi một lớp sương màu đen dày đặc, giống như ma quỷ chui lên từ địa ngục, chỉ trong mắt ma quỷ mới có lớp sương đen tối đó… Nếu như ta tin rằng có thần, thì ta nghĩ ánh mắt này chắc chắn là khí u minh đến từ địa ngục.”

Nghe xong đoạn này, con mắt của Bá Vấn liền co lại, ánh mắt lạnh lẽo như đao phong.

“Hừ!” Hắn gằn một tiếng, sắc mặt xanh mét, miệng thì thào: “Đúng là…”.

“Ca ca, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?” Cuối cùng thì Gia Gia cũng không nhịn được, run rẩy hỏi.

Bá Vấn thản nhiên nói: “Gia Gia cứ đọc tiếp đi.”

“Lúc này ta giống như bị nhét vào hầm băng, rất lạnh, cả người ta giống như bị đông cứng, không thể cử động được. Ta muốn thét to lên, nhưng dù cho ta có cố sức đến đâu cũng không thể phát ra được bất cứ thanh âm gì, ta không còn khống chế được cơ thể của mình. Mỗi lần nhớ tới chuyện này, ta luôn áy náy và tự trách bản thân. Nếu…Nếu lúc đó ta dũng cảm hơn thì cha sẽ không chết! Có lúc ta lại nghĩ rằng tên đó không phải là loài người. Động tác của hắn vô cùng chính xác, từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn vô hồn, không có chút sức sống. Hắn để lại một vết thương hình chữ thập sau lưng cha, sau này ta mới biết vết thương hình chữ thập này đã đâm xuyên qua trái tim của cha…”

Đọc đến đây thì Gia Gia im bặt, nàng hoảng sợ lấy tay che miệng mình.

Hầu như mỗi đời con cháu của Trữ gia đều nghe nói qua vết thương hình chữ thập.

Gia chủ Trữ Hiên được ca ngợi là người tài hoa, mạnh mẽ nhất trong lịch sử Trữ gia bị giết bởi vết thương hình chữ thập trí mạng. Lúc ấy Trữ gia đang ở trong thời kì phát triển mạnh mẽ, vừa gầy dựng được địa vị ở khu Đông Hành, vết thương chữ thập trí mạng giết chết Trữ Hiên còn đang trong độ tuổi sung mãn của đời người. Khoảng thời gian năm năm sau là thời kì nguy hiểm nhất, không ổn định nhất của Trữ Gia, các nhánh khác của Trữ gia như A Mỹ… cũng phân chia từ đây. Nếu như không có Trữ Dịch, con của Trữ Hiên thì rất có thể Trữ gia đã biến mất trong lịch sử.

Trữ Dịch càng lớn thì càng lộ ra tài hoa của bản thân, nhờ có sự cố gắng không ngừng của Trữ Dịch mới giữ cho Trữ gia đứng vững trong cơn sóng gió.

Từ đó về sau, Trữ Dịch giống như một vị thần, một người anh hùng trong lòng của mỗi đời con cháu Trữ gia. Mỗi một đời gia chủ khi truyền lại cho con cháu, đều cố gắng có được thành tựu như Trữ Dịch.

Trữ Hiên chỉ có một đời hậu nhân là gia chủ Trữ Dịch.

“Vậy đây chính là nhật kí của gia chủ Trữ Dịch?” Gia Gia hoảng sợ, lắp bắp hỏi.

“Đúng.” Giọng của Bá Vấn trầm xuống, xen lẫn bi thương: “Lúc xảy ra chuyện thì gia chủ Trữ Dịch chỉ mới chín tuổi, chuyện này là do gia chủ ghi lại trước khi chết. Lúc trước khi ta xem nhật kí của gia chủ đời trước mới vô tình phát hiện ra nó.” Giọng nói của Bá Vấn chợt trở nên lạnh lẽo: “Gia chủ Trữ Dịch dành cả đời mình để truy tìm Thập Tự Dạ, các đời gia chủ sau đều dốc hết khả năng tìm kiếm truyền nhân của Thập Tự Dạ khắp nơi. Nếu như ta nhớ không lầm thì tất cả tài liệu về Thập Tự Dạ đều được chứa trong ngăn tủ ở giá sách số 13, muội muội có thể tìm đọc ở đó.

“A a, nói đến đây thì ta quả là rất may mắn.” Bá Vấn thản nhiên nói nhưng trong mắt không hề có chút vui vẻ nào. Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn Gia Gia cười, ân cần: “Muội muội mau đi ngủ đi, đã muộn như vậy còn gọi muội dậy, khi nào trở về thì ca ca sẽ bồi thường.”

“Ca ca phải cẩn thận a!” Trong mắt Gia Gia toát ra vẻ lo lắng, khuya như vậy mà ca ca còn gọi mình dậy, lại còn bắt mình đọc qua bản nhật kí này, chẳng lẽ là ca ca tìm ra đầu mối của Thập Tự Dạ rồi sao. Nàng định khuyên ca ca trở về nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn thì đổi thành lời dặn dò.

“Gia Gia cứ yên tâm đi.”

Nhìn màn hình trước mặt biến mất, nỗi buồn vô cớ của Gia Gia cũng tiêu tán. Bỗng nàng như nhớ tới chuyện gì, liền chạy đến giá sách số 13.

Nhìn lướt qua giá sách, bên trên không hề có cuốn sách nào, tất cả đều là những bản nhật ký đủ màu sắc khác nhau. Gia Gia rút cuốn đầu tiên ra, đúng là trong đó nói về Thập Tự Dạ.

Nàng ngồi xuống đất, dựa vào giá sách, bắt đầu đọc bản nhật kí.

Thập Tự Dạ là một lưu phái tạp tu, dù là trong thời đại lưu phái thì cũng không có ai biết về bọn họ. Bọn họ là tạp tu chuyên môn ám sát, mỗi đời gia chủ đều rất cố gắng điều tra về Thập Tự Dạ nhưng không thu được kết quả nào, Thập Tự Dạ vẫn là một bí ẩn giấu mình trong bóng đêm.

Tất cả bản nhật kí đều nhắc đến hai kỹ năng của Thập Tự Dạ, đó là Chữ Thập và Liễm Tức pháp. Tuy nhiên bọn họ chỉ biết tên của chúng, ngoài ra không có chi tiết nào khác.

Từ hình dạng miêu tả trong bản nhật kí, Chữ Thập hẳn là vết thương hình chữ thập trên người gia chủ Trữ Hiên, nhưng không ai biết rõ rốt cuộc nó là cái gì. Còn Liễm Tức pháp thì đại khái là một loại phương pháp che giấu tiềm hành, Liễm Tức pháp được ghi chép rất chi tiết. Người luyện nó cần có một mái tóc dài, phải luyện tập ở nơi tối đen trong thời gian dài, cho dù là có thiên tự tuyệt đỉnh thì phải mất hơn năm năm. Rất nhiều đời gia chủ từ thông tin này mà đưa ra không ít phán đoán, phần lớn đều đồng ý chữ ‘dạ’ trong Thập Tự Dạ là đại biểu cho Liễm Tức pháp, hoặc luyện tập Liễm Tức pháp cần bóng tối.

Một gia tộc giàu có, nhân lực khổng lồ, quan hệ rộng rãi như Trữ gia mà chỉ thu thập được lượng thông tin ít ỏi như vậy, có thể tưởng tượng được lưu phái này bí ẩn đến cỡ nào.

Mà bản nhật kí cuối cùng thì đã hơn 80 năm về trước. Theo đó thì khi gia chủ nắm giữ Trữ gia thì hoàn toàn không thu được tin tức nào liên quan đến Thập Tự Dạ. Ở đoạn cuối của bản nhật kí, vị gia chủ này đoán rằng lưu phái Thập Tự Dạ có lẽ đã bị hủy diệt trong lịch sử. Đến thời đại học viện, vô số lưu phái từng có quá khứ huy hoàng đều tan thành mây khói, dù cho Thập Tự Dạ có tiêu tán thì cũng là chuyện bình thường.

Không lẽ Thập Tự Dạ vẫn còn tồn tại đến ngày nay? Nàng không khỏi lo cho ca ca.

***

Trần Mộ nhìn thoáng qua căn phòng, hắn đã chuẩn bị cho ngày này rất lâu rồi. Bây giờ đã khuya, cũng là lúc mà mức phòng thủ yếu nhất, cộng thêm hắn được yểm trợ bởi bóng đêm.

Hắn cất rất nhiều tạp phiến bên trong tạp bao của mình, để an toàn nên hắn còn làm thêm một tấm {Đại Nê Thu} khác. Nếu như không may, tấm khí lưu tạp bị phá hủy trên đường bỏ chạy thì đúng là quá buồn cười. Trừ những thứ này ra, hắn còn mua vài tấm năng lượng tạp cấp bốn với một tấm khí lưu tạp tốc độ cao. Tấm {Đại Nê Thu} không có ưu thế về tốc độ, sở trường của nó là thay đổi phương hướng. Ngoài ra còn có tạp dùng để chiếu sáng, gia nhiệt… những tạp phiến này rất cần thiết ở nơi hoang dã. Trần Mộ tốn rất nhiều điểm cống hiến để mua những tạp phiến này, dù sao nếu không xài thì cũng lãng phí. Hắn còn dùng điểm cống hiến đổi lấy một lượng lớn tiền tạp, dù là đi đến đâu thì cũng cần đến tiền, hắn cũng mang theo bộ bút “Nhược Thủy” bên người.

Hắn dùng số điểm cống hiến còn lại để mua một độ nghi cực kì cao cấp, là một độ nghi dành riếng cho chiến đấu có sáu khe chứa tạp, ngoài ra nó còn có rất nhiều công năng khác như chỉ phương hướng, lập bản đồ…. Trừ năng lượng tạp ra, hắn còn cắm năm tấm tạp phiến dự phòng khác.

Độ nghi này tốn hết 5000 điểm cống hiến, đây là độ nghi cao cấp nhất có thể mua được tại trụ sở.

Giày “đạn lực thảo”, phụ bích liên, hoa mặt quỷ đều được hắn mang trên người, còn có ba viên đạn khói cực độc chưa từng dùng qua được dấu ở thắt lưng. Những thứ mà nữ ma quỷ cho hắn đều rất hữu dụng.

Đã đến lúc xuất phát.

Dù đã khuya nhưng trong trụ sở luôn có người qua lại, rất nhiều chế tạp sư và người nghiên cứu tạp giới đều có thói quen làm việc vào ban đêm, ban ngày thì nghỉ ngơi. Điều này hoàn toàn trái ngược với tạp tu, có rất ít tạp tu hoạt động vào ban đêm. Lúc này có thế bắt gặp hai – ba chế tạp sư tụ tập một chỗ thảo luận, hoặc là vẻ mặt vội vã chạy đến chỗ kí bán, hoặc đi về phía siêu thị tài liệu tự chọn.

Trần Mộ bình tĩnh bước đi giữa căn cứ, không có ai chú ý đến hắn.

Trong tòa cao ốc, cứ năm tầng thì có một tầng chuyên dùng để ra vào, có rất nhiều cửa ra vào được sắp xếp ở tầng này. Tuy nhiên những cửa ra vào này đều bị đóng chặt, muốn ra ngoài thì phải có quyền hạn tương ứng mới được. Nếu như có quyền hạn thì cứ cà phòng tạp qua, cửa sẽ tự động mở. Mỗi lối ra vào đều được lắp rất nhiều tạp giới dò xét xem người ra ngoài có khớp với phòng tạp hay không, chúng không hề bỏ qua một góc nhỏ nào.

Tất nhiên phòng tạp của Trần Mộ không có quyền ra ngoài.

Hắn lên đến tầng 15, giấu mình vào một góc tối, ở chỗ này hắn có thể quan sát từng lối ra vào. Cửa ra ở ngoài cùng, chỉ có tạp tu mới mở được cửa vì bọn họ mới sử dụng khí lưu tạp để phi hành.

Vào giờ này có rất ít tạp tu đi ra ngoài, nhưng theo như Trần Mộ quan sát được thì bình thường trong khoảng thời gian một tiếng từ lúc này, trung bình mỗi lối ra đều có sáu, bảy tên tạp tu ra ngoài. Chủ ý của hắn là nhằm vào những người này, bây giờ hắn phải kiên nhẫn chờ đợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play