Trương Lãng cất tiếng hỏi.

Nói đến chuyện của Hoàng Tự trung niên nhân kia hiện lên vẻ buồn bã mà nói;

- Đúng như các hạ nói Tự nhi bị bệnh nhiều năm năm ngoái không biết vì nhiễm quái bệnh gì mà ho khan liên tục, ho ra đờm máu cả người héo rút tinh thần cực kém,vì chuyện này mà hão hữu Lưu Bàn của tại hạ đã mời bao nhiêu danh y tới nhưng không có hiệu quả, aizz, mệnh vận của Tự nhi thật là...

Trung niên nhân nói xong thở dài một tiếng, trên mặt cực kỳ bi thương, khuôn mặt hồng nhuận đã tái đi không ít.

Trương Lãng cũng cúi đầu suy nghĩ, cái tên Lưu Bàn này dường như rất quen thuộc, còn có Hoàng Tự nữa, trước kia hắn hình như đã nghe qua người này, đại hán này mặt mũi chất phác, chẳng lẽ lại là....

Linh quang của Trương Lãng lóe lên, đầu của hắn nổ ầm một tiếng lớn, chẳng lẽ lại là hắn, trong lòng Trương Lãng không thể ngăn lại cảm xúc hưng phấn và kích động, trời xanh ông đối đãi với ta không tệ để cho ta ở nơi này gặp được anh hùng hảo hán mà ta tôn sùng nhất.

Người trung niên kia thấy Trương Lãng kích động như vậy thì thu liễm sự kích động trong lòng kỳ quái mà nói:

- Bằng hữu làm sao vậy có chuyện gì mà kích động thế?

Trương Lãng hít sâu một hơi bình phục sự kích động trong lòng, lời nói mang theo thanh âm rung động mà từ từ cất tiếng:

- Không biết cao tính đại danh của tiên sinh là....

Mà Điển Vi ở bên cạnh cũng cảm nhận thấy sự biến đổi của Trương Lãng, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc vô cùng khó hiểu vô cùng.

Trung niên nhân cũng bình phục sắc mặt mà nói:

- Tại hạ Hoàng Trung tên chữ là Hán Thăng, nhiều năm ở Nam Dương rồi.

Trong lòng Trương Lãng đã đoán ra nhưng khi Hoàng Trung xác nhận Trương Lãng vẫn vô cùng hưng phấn và kích động lớn tiếng cung kính nói:

- Hóa ra là Hoàng tiên sinh thật là thất lễ thất lễ.

Phải biết rằng Trương Lãng đối với mãnh tướng Tam Quốc nếu chọn thiên hạ đệ nhất hổ tướng thì không phỉa là Lữ Bố cưỡi xích thố cũng không phải là Quan Vũ trảm Nhan Lương Văn Sú cũng không phải là Trương Phi Trương Dực Đức cũng không phải là mãnh tướng Triệu Vân mà chính là danh tướng chém đầu Hạ Hầu Uyên lúc tuổi còn thất tuần, ngẫm lại Hoàng Trung lúc chém đầu Hạ Hầu Uyên thì đã bảy mươi hai tuổi. Nhân sinh thất thập cổ lai hi, đến cái tuổi này chưa vào quan tài đã coi là đại thọ rồi, Hoàng Trung tuổi hơn thất tuần vẫn rong ruổi sa trường, không khỏi khiến cho người ta phải sợ hãi và thán phục.

Ở năm đó lâm trận giết một tiểu tướng là dễ dàng nhưng muốn giết một đại tướng thì không dễ, tam quốc có ghi lại Quan Vũ chém Nhan Lương vây Tào Nhân, ở Hậu thủy nhấn chìm bảy quân, giết Bằng Đức uy chấn Hoa hạ, mà lão tướng Hoàng Trung thì bảy mươi tuổi vẫn giết danh tướng Hạ Hầu Uyên, Mã Siêu, Triệu Vân Hạ Hầu Đôn Hứa Chử Điển Vi có chiến tích như vậy sao? Những người mà bọn họ chém giết chủ yêu là tiểu binh tiểu tướng, hơn nữa ta quốc ghi lại Hoàng Trung cũng không phải là giết cho Hạ Hầu Uyên trở tay không kịp mà là một trận chiến giết Uyên, Hoàng Trung giết Hạ Hầu Uyên là nguyên nhân lớn khiến cho cục diện tạo thành thế chân vạc.

Bởi vậy có thể tưởng tượng Hoàng Trung còn trẻ cao minh cỡ nào dũng mãnh cỡ no, dựa theo Tam Quốc Diễn Nghĩa miêu tả lúc ở Trường Sa, Hoàng Trung cùng với Quan Vũ đấu ngang tay với nhau nhưng đó là cuộc đấu giữa lão đầu sáu mươi tuổi và một trang hán đang cường thịnh, hơn nữa Triệu Vân ở Hán Thủy Bắc Sơn từng anh dũng cứu Hoàng Hán Thăng Từ Hoảng Trương Hợp hai viên mãnh tướng song chiến với một lão nhân hơn bảy mươi tuổi tuổi như Hoàng Trung vẫn không thể thắng, cho thấy hắn dũng mãnh thế nào.

nếu như Hoàng Trung không phải vì lúc còn trẻ không gặp lương chủ tạo thành tình cảnh anh hùng không có đất dụng võ thì nhất định sẽ là thiên hạ đệ nhất mãnh tưỡng không ai có thể thắng. Trương Lãng đối với lão tướng Hoàng Trung vô cùng tiếc hận và bội phục, nếu như có thể cứu vãn mười năm của Hoàng Trung vậy thì với góc độ vũ dũng mà nói, tuyệt không thể thua các danh tướng Quan Vũ Trương Phi Triệu Vân Điển Vi, mà phi tướng quân Lữ Bố cũng chỉ ngang bằng mà thôi.

Hoàng Trung nhìn thấy Trương Lãng ngẩn ngơ thì cười nói:

- Cái gì mà tiên sinh chứ, nếu như Viễn Khoát không ngại thì chúng ta có thể luận giao bối phận ngang hàng.

Trương Lãng sững sờ ở trong niên đại này, Hoàng Trung có thể nói như vậy thật khiến cho người ta phải suy nghĩ, trong lòng hắn kính nể thêm hai phần, cười nói:

- Hoàng tiên sinh nâng đỡ tại hạ như vậy, Trương Dã trèo cao rồi.

Hoàng Trung lắc đầu cười nói:

- Công tử mới nói đã quên rồi.

Hắn hưng phấn nói:

- Chúng ta ở đây nói chuyện Viễn Khoát cùng với Trương huynh đệ này tiến vào phòng một chút, uống chén rượu cho ấm thân rồi từ từ nói chuyện.

Trương Lãng vội vàng tiến tới nhanh chóng cùng Hoàng Trung tiến vào trong nhà trong.

Điển Vi một mực theo sát Trương Lãng trên mặt nổi lên sự nghi ngờ nhiều hơn trước mắt đa tạ hảo ý của Hoàng Trung sau đó nhìn chúa công của mình, hắn trước kia chiêu hiền đãi sĩ thế nào, chưa bao giờ khiên cung với đám Quách Gia Trình Dục như vậy, hôm nay tại sao lại cung kính với đại hán này như thế, trong lòng kỳ quái hổ mục càng lúc càng dò xét Hoàng Trung kỹ hơn, chỉ thấy hắn long hành hổ bộ, trời sinh nhanh nhẹn cho thấy đại hán này vô luận là thân thể bộ pháp biểu hiện nào cũng cho thấy khó giải quyết.

Dưới sự hưng phấn của Hoàng Trung, ba người tiến vào trong nội đường.

Phòng khách có vẻ hơi đơn sơ, có một cái ghế đẩu một cái bàn, vách tường treo đầy bức họa và thư pháp, còn lại không có vật gì khác, nhìn ra Hoàng Trung tuy không giàu có kinh tế túng quẫn nhưng sinh hoạt vẫn tạm được.

Ba người ngồi xuống thiên nam địa bắc trời cao bể rộng kéo dài một hồi Hoàng Trung nói không ít chuyện hóa ra Hoàng Trung hiện tại bốn mươi tám tuổi sắp qua bốn chín rồi nhưng trẻ mặt mày hồng hào không có gì là già, từ khi loạn khăn vàng cho tới nay, tuy có tòng quân nhưng phía trên sắp xếp nhân tài không tốt khiến cho hắn nản lòng thoái chí, giải ngũ về quê yên ổn ở Nam Dương cho tới hiện tại.

Trương Lãng lúc này kích động tâm tình, trong lòng nổi lên từng đợt mịt mù.

Mãnh tướng có tài ở trong lịch sử không ghi chép nhiều lắm chỉ chép hắn là người Nam dương về sau cùng với cháu trai Lưu Bàn của Lưu Biểu tương giao sâu dày mới làm tới Thiên tướng quân, Hoàng Tự đúng là con của Hoàng Trung nhưng lúc ở Dư huyện đã nhiễm bệnh mà chết, không lâu sau Hoàng Trung tuy là người Nam Dương nhưng phải ở Trường Sa du huyện mới đúng.

Lúc này Hoàng Trung thấy vẻ mặt của Trương Lãng trầm tư thì cười vài tiếng, cao giọng nói:

- Viễn Khoát đang suy nghĩ gì mà nhập thần thế, có phải là Hoàng Trung chiêu đãi không chu toàn?

Một câu này khiến cho Trương Lãng bừng tỉnh hắn gấp gáp khoát tay nói:

- Làm sao có chuyện đó được, Trương Dã chỉ là đang nghĩ tới bệnh tình của Thư Bình công tử, chuyện này có lẽ tại hạ có biện pháp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play