Ân Hữu Trọng Báo

Chương 123: Ngoại truyện: Tình địch chưa từng xuất hiện (2)


...

trướctiếp

“Hàn Trọng Viễn, em tự tay làm cơm hộp cho anh, anh nếm thử đi!” Cô gái tên Nghiêm Hân Hàm cầm một hộp cơm đáng yêu, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Hàn Trọng Viễn sau khi hắn nói chuyện xong với người khác. Cô tặng Hàn Trọng Viễn một nụ cười rất tươi, khoé mắt cong cong, thoạt nhìn rất gây thiện cảm với người khác.

Nhưng Hàn Trọng Viễn lại không hề có thiện cảm với cô, chỉ thấy cô phiền ơi là phiền, thậm chí có cảm giác mình bị xúc phạm.

Đến giờ hắn đã sống lại hơn mười năm rồi, không còn bệnh hoạn đến mức khăng khăng như hồi xưa nữa, rất nhiều lúc đã có thể đứng trên vị trí của người khác mà suy xét, vì thế với cô gái có thân phận cao quý không thể đắc tội tuỳ tiện và dường như cũng chẳng có ác ý với mình, ban đầu cùng lắm là từ chối và không để ý đến. Nhưng bây giờ đối phương xuất hiện trước mặt mình hết lần này tới lần khác, lại khiến Hàn Trọng Viễn thấy hơi ghét.

Hơn nữa đây là chỗ nào? Sao Nghiêm Hân Hàm có thể đi vào một cách tuỳ tuỳ tiện tiện cơ chứ? Thậm chí Hàn Trọng Viễn bắt đầu ngờ vực người này có thích mình thật như cô biểu hiện ra ngoài hay không?

“Sao cô vào đây được?” Hàn Trọng Viễn lạnh lùng nhìn đối phương, hắn vừa mới xuống lầu định đến chỗ Mạnh Ân, chỗ này cũng coi như vị trí trung tâm của khu nghiên cứu Duyên Mộng rồi!

“Mọi người thân thiện lắm mà.” Nghiêm Hân Hàm nhìn trái nhìn phải bảo hắn.

“Tôi không biết, từ lúc nào công ti của tôi lại để cho người khác tiến vào tuỳ thích!” Lòng Hàn Trọng Viễn đầy ắp lửa giận.

Ban đầu, Nghiêm Hân Hàm toàn nhân lúc hắn ra ngoài bàn chuyện làm ăn với người khác mới có thể tìm được hắn, sau đó sấn đến nói chuyện với hắn, sau nữa thì mượn cớ muốn đi thăm khu nghiên cứu Duyên Mộng rồi theo những đối tác của Duyên Mộng vào tìm hắn… Bây giờ, người này đã có thể đi vào trực tiếp luôn rồi?

Hàn Trọng Viễn vẫn luôn yêu cầu hết sức nghiêm ngặt về mặt quản lí của Duyên Mộng, trước đây dưới tình huống Nghiêm Hân Hàm không hề tạo thành hậu quả nguy hại gì nên hắn không có cách truy cứu những đối tác mang Nghiêm Hân Hàm theo tới, nhưng lần này Nghiêm Hân Hàm đến một mình!

Ngay đến chức danh nào đó như thư kí hay trợ lí Nghiêm Hân Hàm cũng không đảm đương, mà lại dám một mình nghênh ngang đi vào!

“Anh đừng dữ thế mà, nổi giận không tốt cho sức khoẻ.” Nghiêm Hân Hàm cười nói, không hề sợ Hàn Trọng Viễn. Cũng đúng, cô gái như cô, từ nhỏ đã tiếp xúc với rất nhiều người quyền cao chức trọng, với cô thì Hàn Trọng Viễn cũng chẳng có gì đáng sợ.

Có một cô gái yêu thích mình quan tâm đến mình, với phần lớn đàn ông thì phải là chuyện hết sức đáng mừng, nhưng Hàn Trọng Viễn lại khác phần lớn đàn ông.

Thậm chí hắn còn không hề mong muốn điều này.

Bây giờ hắn đang chất vấn Nghiêm Hân Hàm vào bằng cách nào, kết quả Nghiêm Hân Hàm chẳng nói gì hết… Hàn Trọng Viễn không kìm được có thuyết âm mưu, khí chất vốn lạnh lẽo nháy mắt càng lạnh lẽo hơn.

Nhưng Nghiêm Hân Hàm chẳng hề để ý, hai mắt còn sáng lên nhìn Hàn Trọng Viễn.

Hàn Trọng Viễn là người đàn ông xuất sắc nhất cô từng gặp, đàn ông cùng tuổi Hàn Trọng Viễn, không ai xuất sắc như hắn. Về chuyện Hàn Trọng Viễn hơi lạnh nhạt… Nghiêm Hân Hàm không hề cảm thấy đây là vấn đề to tát, thậm chí vì Hàn Trọng Viễn tỏ ra như thế mà cô càng thích Hàn Trọng Viễn hơn.

Cô tin rằng nhất định bản thân có thể hoà tan núi băng Hàn Trọng Viễn bằng lòng nhiệt tình của mình!

Còn về tin đồn Hàn Trọng Viễn có một tình nhân nam… Nghiêm Hân Hàm cảm thấy dù người đó có tồn tại thật đi nữa, Hàn Trọng Viễn cũng không thể sống cả đời bên một người đàn ông. Nếu đã thế thì chắc chắn cô sẽ có cơ hội.

Huống hồ, từ trước đến nay Hàn Trọng Viễn chưa từng đưa người tình đó của hắn đi gặp người khác, chắc gì đã có một người như thế tồn tại! Dẫu có đi nữa thì chắc có lẽ Hàn Trọng Viễn cũng không để ý đến người đó nhiều.

Nghĩ thế, Nghiêm Hân Hàm không hề thoái lùi trước bộ mặt lạnh của Hàn Trọng Viễn, còn cười xán lạn hơn: “Đây là cơm hộp em tự mình làm! Cho anh đó!”

Nghiêm Hân Hàm vừa nói vừa giơ hộp cơm trên tay về phía trước. Cô giơ tay rất cao, dẫu rằng giơ lâu khiến cánh tay mỏi nhừ, nhưng vẫn hết sức kiên trì nhìn Hàn Trọng Viễn.

Hàn Trọng Viễn lại chẳng hề thương hương tiếc ngọc, vẫn không nhận lấy hộp cơm ấy, thậm chí hắn còn lùi lại một bước, sau đó nhìn Triệu Anh – người đã đi theo hắn rất nhiều năm, bây giờ toàn quyền phụ trách vấn đề an toàn của hắn và Mạnh Ân: “Anh cho người đi điều tra rõ ràng, xem rốt cuộc cô ta đi vào từ đâu, đã làm những gì! Chốc nữa tôi về, nhất định phải có tất cả tài liệu.”

Nơi đây là khu nghiên cứu của Duyên Mộng, vì có rất đông người lui tới, diện tích lại thênh thang nên có lẽ cũng khó lòng ngăn cản toàn bộ người không phận sự đi vào. Nhưng muốn điều tra xem ai đó đi vào từ đâu, đã làm những gì lại là việc đơn giản hết sức, dẫu sao khắp nơi đều được lắp đặt camera.

Chỉ là, cho dù có người đi được vào trong, thì đáng lí ra cũng không thể chặn hắn lại ngay khi hắn rời văn phòng định đến chỗ Mạnh Ân ăn cơm, trừ khi trong nội bộ Duyên Mộng có người giúp đỡ cô ta.

Triệu Anh theo Hàn Trọng Viễn lâu, có thể đoán được tâm tư của Hàn Trọng Viễn, bấy giờ trong lòng cũng hơi thương cảm với Nghiêm Hân Hàm. Nhưng hành động lại chẳng dám qua loa, vâng một tiếng đi điều tra ngay.

Thấy Hàn Trọng Viễn nhìn mình một cách nghi ngờ, rốt cuộc Nghiêm Hân Hàm cũng cảm thấy điều gì đó không đúng – mọi chuyện không phải như thế! Khó khăn lắm cô mới đến tìm Hàn Trọng Viễn được, dù Hàn Trọng Viễn không thích cô thì cũng phải cảm động chứ?

Nghiêm Hân Hàm là một cô gái đáng yêu, ngoại hình xinh đẹp gia cảnh cũng tốt, từ nhỏ cô đã được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, lớn đến nhường này rồi nhưng vẫn có rất ít người dám từ chối cô.

Phản ứng của Hàn Trọng Viễn, đúng là khiến cô rất hụt hẫng.

“Hàn Trọng Viễn, là em nhất quyết đòi vào, không liên quan đến người khác, anh muốn trách thì trách em là được, em… Chỉ thích anh thôi mà.” Nghiêm Hân Hàm lại nói.

“Chị đưa cô ta vào phòng họp, tạm thời đừng cho cô ta rời đi!” Hàn Trọng Viễn vốn chẳng để tâm Nghiêm Hân Hàm nói gì, chỉ gọi người thư kí vừa đi xuống lầu của mình lại, để cô đưa Nghiêm Hân Hàm vào một phòng họp nhỏ bên cạnh – vệ sĩ của hắn toàn là đàn ông, làm việc này không tiện.

Thư kí kia đưa Nghiêm Hân Hàm đi trước, Nghiêm Hân Hàm bước theo hai bước, mới phát hiện Hàn Trọng Viễn đã đi rồi, cô vô thức quay lại định đi theo Hàn Trọng Viễn, lại bị nữ thư kí ngăn cản.

“Cô Nghiêm, Hàn tổng có lệnh bảo tôi để ý đến cô, nếu tôi không làm được thì e rằng ngài ấy sẽ cho tôi dọn đồ về nhà mất…” Nữ thư kí hai mắt rưng rưng nhìn Nghiêm Hân Hàm, khiến Nghiêm Hân Hàm hết cách từ chối, chỉ có thể ngồi trong phòng họp.

Ban đầu cô cứ tưởng, chẳng bao lâu sau Hàn Trọng Viễn sẽ đến, nhưng mà không hề… Thời gian buổi trưa trôi qua, bụng cô càng ngày càng đói, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Hàn Trọng Viễn.

“Dù muốn tôi ở đây thì cũng không thể bắt tôi nhịn cơm được.” Nghiêm Hân Hàm không kìm được nói.

“Cô Nghiêm, không phải cô mang cơm hộp theo đấy thôi?” Thư kí cười nhắc, lòng thầm oán thán không ngừng, boss nhà cô trưa nào cũng về nhà ăn cơm, khoảng thời gian đó chính là lúc cô thả lỏng, không ngờ hôm nay lại xui như thế, đang định xuống lầu ăn cơm thì bị gọi hồn, bây giờ cô cũng đói lắm luôn đó! May mà có thể nhờ người khác mang ít đồ ăn về cho mình, không thì chết đói mất.

Người mang cơm cho thư kí chính là Triệu Anh. Là đàn ông, anh không am hiểu sở thích của phụ nữ lắm, tuy xét thấy bình thường con gái đều không thích ăn thịt mỡ nên chỉ mang về cho thư kí hai món mặn là đùi gà kho và thịt bò hầm khoai tây, nhưng ngoài chỗ này ra món chay là đậu phụ kho và bí xanh kho, thế này cũng quá…

Thức ăn không thể thanh đạm hơn được à? Cô mà ăn thì nhất định sẽ béo!

Thư kí nhìn cả đám đồ kho có hơi cạn lời, thấy Nghiêm Hân Hàm mở hộp cơm của mình ra, bên trong có cơm có rau có hoa quả, cơm được nắm tròn vo, mấy món ăn nhìn hết sức xanh mát, không kìm được thấy hâm mộ.

Thư kí thấy hâm mộ, nhưng Nghiêm Hân Hàm lại buồn bực, cô tốn cả buổi sáng dưới sự chỉ dẫn của người giúp việc mới làm xong cơm hộp cho Hàn Trọng Viễn, thế mà hắn không ăn, cuối cùng lại là mình ăn…

Tuy buồn bực, nhưng dù sao bụng đói, Nghiêm Hân Hàm vẫn gắp một miếng cánh gà kho coca vào miệng.

Sao lại ngọt thế này! Nghiêm Hân Hàm tức khắc trợn mắt, tuy cô nấu hơi ít cánh gà, nhưng chỉ đổ một lon coca thôi mà, tại sao lại ngọt như thế?

Băn khoăn một lúc, Nghiêm Hân Hàm lại gắp một đũa khoai tây chiên thái sợi… Hình như muối không cho đều, miếng đầu tiên nếm không ra vị mặn, miếng thứ hai lại mặn chát.

Còn cả salad rau, Nghiêm Hân Hàm gắp một đũa rồi dừng lại. Hương vị của salad rau đúng là thế này, không phải không ăn được, mà là trước kia mỗi lần ăn salad sống thế này cô đều ăn kèm với thịt nướng bít tết, thành ra cũng ngon miệng. Nhưng bây giờ phải dựa vào chỗ salad này để giải quyết bữa ăn, cơ bản là bất khả thi.

Từ nhỏ Nghiêm Hân Hàm đã sống sung sướng, tất nhiên kén ăn, bấy giờ cô cũng không muốn ăn cơm hộp này nữa, thậm chí còn thấy may mắn vì ban nãy Hàn Trọng Viễn chưa ăn – nếu Hàn Trọng Viễn mà ăn thì nhất định sẽ nhè ra vì khó ăn mất, thế thì chắc chắn cô sẽ cực kì mất mặt.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Hân Hàm lại thấy vui, mà thư kí nhìn Nghiêm Hân Hàm một cái, thoả mãn ôm lấy bữa tiệc kho của mình.

Mặc dù sẽ béo, nhưng tay nghề của đầu bếp ở Duyên Mộng vẫn rất tuyệt hảo, cô không cần phải đi hâm mộ những người tay nghề kém cỏi kia!

Nói đến tay nghề, hình như Bác sĩ thú y Nguyên Ân rất cao tay! Quan trọng nhất là người ta chỉ làm món ăn gia đình đơn giản, hết sức thích hợp cho người khác nhìn món ăn có thể lên mạng tìm công thức rồi tự mình làm theo.

Ngày nào cô nàng thư kí cũng sẽ vào xem hashtag #Học nấu ăn cùng Nguyên Ân#.

Nghiêm Hân Hàm tiếp tục chờ Hàn Trọng Viễn về, nhưng Hàn Trọng Viễn vẫn không về…

Bị Nghiêm Hân Hàm cản trở một hồi nên lúc Hàn Trọng Viễn đến chỗ Mạnh Ân thì đã hơi muộn, hắn cứ tưởng Mạnh Ân đang chờ mình rồi, nhưng mà không hề, Mạnh Ân vẫn đang xào nấu thức ăn.

“Thức ăn vẫn chưa xong à?” Hàn Trọng Viễn tò mò hỏi, vừa hỏi, vừa mở điện thoại lên đọc tin tức.

“Ừm, lúc nãy xảy ra mấy chuyện.” Mạnh Ân đáp, đang yên đang lành được người khác tỏ tình, cậu cảm thấy mình mất tự nhiên hết sức.

“Bạn học của em đến thăm em?” Hàn Trọng Viễn hỏi, hắn đã nhìn thấy tin mà vệ sĩ bên cạnh Mạnh Ân gửi đến.

“Vâng, cậu ấy thổ lộ với em.” Mạnh Ân trực tiếp nói chuyện xảy ra khi đó, “Em không ngờ cậu ấy chỉ đọc một ít Weibo mà lại thổ lộ với em.”

“…” Suýt nữa thì Hàn Trọng Viễn không khống chế được vẻ mặt của mình, hắn lại nhìn bức hình trên tay, nhìn thêm dáng vẻ của Mạnh Ân, sau khi chắc chắn Mạnh Ân không có bất cứ hứng thú nào với cái gã chả biết nhảy ra từ đâu kia, cuối cùng mới không nổi điên, nhưng vẫn cau mày, “Cậu ta dựa vào đâu chứ!”

“Anh yên tâm, em đã từ chối cậu ấy rồi, sau này cũng không đi gặp cậu ấy nữa.” Mạnh Ân nói ngay, cậu không muốn Hàn Trọng Viễn nổi giận hoặc không vui.

Lòng Hàn Trọng Viễn vẫn bừng lửa, sau khi nghe Mạnh Ân nói lại không thể chỉ trích tiếp, rầu hết cả người.

Mạnh Ân lại trấn an: “Em chỉ thích một mình anh thôi.”

“Em nấu cơm nhanh lên đi!” Hàn Trọng Viễn nói.

Nấu cơm làm sao mà nhanh được? Mạnh Ân cho rau cần vào nồi, vặn to bếp ga.

Sau khi thức ăn được bưng lên bàn, Hàn Trọng Viễn lại bảo: “Em ăn nhanh lên đi!”

Hai người ù ù cạc cạc dùng tốc độ nhanh chóng ăn hết bữa cơm… Sau đó, Mạnh Ân bị Hàn Trọng Viễn vác lên chiếc giường trong căn phòng cách vách…

“Em là của anh.” Hàn Trọng Viễn dày vò Mạnh Ân một phen, đặt một nụ hôn trên má cậu, bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, “Đúng rồi, sau này nhất định em phải cách xa gã đàn ông kia ra, biết chưa?”

“Em biết rồi, sau này ngay cả một câu em cũng không nói với cậu ấy.” Mạnh Ân đáp, Châu Chí Thành đã thổ lộ với cậu, cậu không thể coi Châu Chí Thành là bạn được nữa, hai người cũng không cần phải nói thêm gì.

“Tốt!” Thể xác Hàn Trọng Viễn đã thoải mái, bây giờ ngay cả tâm hồn cũng thoải mái, sau đó… Đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, “Anh… Cũng có chuyện phải nói cho em.”

“Chuyện gì?” Mạnh Ân tò mò hỏi.”

“Mấy hôm trước cũng có người thổ lộ với anh.” Hàn Trọng Viễn đáp, sau đó hơi lo lắng nhìn Mạnh Ân.

“Thế ạ?” Mạnh Ân chẳng lấy làm lạ tí nào – Hàn Trọng Viễn xuất sắc như thế, nhất định sẽ có người tỏ tình.

“Em không giận à?” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân một cách bất mãn.

“Tại sao em phải giận chứ?” Mạnh Ân ngẩn ra, tiếp theo mới rõ ràng, sau đó cười bảo, “Em tin anh chỉ thích một mình em.”

“Thông minh lắm.” Hàn Trọng Viễn ôm người vào lòng, vừa hôn vừa vuốt ve.

“Anh đừng hôn lung tung, mặt em nhiều dầu mỡ lắm đó.” Mạnh Ân đẩy Hàn Trọng Viễn ra, ban nãy Hàn Trọng Viễn hôn môi thì còn chấp nhận được, nhưng bây giờ Hàn Trọng Viễn hôn khắp đầu mặt cổ lại khiến cậu không quen – cậu nấu cơm xong còn chưa rửa mặt, cứ cảm thấy mặt mình đầy dầu mỡ.

“Đừng nói là mặt đầy dầu mỡ, dù có đầy đồi mồi thì anh cũng hôn.” Hàn Trọng Viễn vuốt gương mặt Mạnh Ân một cái, không kìm được bắt đầu tưởng tượng sau này người ấy già đi sẽ có dáng vẻ gì, cuộc sống quái đản ra sao. Đời trước hắn không được chứng kiến, bây giờ thật sự rất muốn xem.

Hai ông già, răng trong miệng cũng rụng hết, sau đó anh hôn em một cái, em hôn anh một cái… Nếu đối phương là Mạnh Ân, hình như cũng rất tuyệt?

Hàn Trọng Viễn đè Mạnh Ân xuống giường, hung hăng hôn thêm lát nữa, sau đó mới lưu luyến rời đi.

***

Mạnh Ân đã bảo là chắc chắn sẽ không nói chuyện với Châu Chí Thành nữa, nên Hàn Trọng Viễn cũng không đến mức làm gì Châu Chí Thành. Tất nhiên, hắn cũng không quên dặn dò vệ sĩ ở bệnh viện thú y Nguyên Ân, sau này không cho Châu Chí Thành đến gần bệnh viện thú y nữa.

Nhưng mà vẫn còn vài việc phải giải quyết… Cô gái tỏ tình với hắn kia, hãy còn ngồi trong phòng họp kìa.

Sau khi về phòng làm việc của mình, việc đầu tiên Hàn Trọng Viễn làm chính là bảo Triệu Anh mang tất cả những hình ảnh camera ghi lại từ lúc Nghiêm Hân Hàm đến căn cứ Duyên Mộng.

Căn cứ Duyên Mộng có rất nhiều bảo vệ, trong thời gian một buổi trưa, họ đã tìm được hết những thứ Hàn Trọng Viễn cần, còn tìm được mấy người chứng kiến, sau đó Hàn Trọng Viễn mới biết được ngọn nguồn.

Nghiêm Hân Hàm được một cô con nhà quan mà trước đây hắn kéo đến Duyên Mộng làm việc dẫn vào, trên đường đi người này gặp phải người kiểm tra, bèn nói cho người khác biết mình đến để theo đuổi hắn.

Vì chuyện này mà mấy người trong Duyên Mộng để cô đi đến trước mặt hắn!

Tuy lần này Nghiêm Hân Hàm cũng không gây ra chuyện xấu gì, nhưng ai có thể bảo đảm sau này sẽ không? Mai sau nếu có người muốn ăn cắp tài liệu mật của công ti, chả lẽ chỉ cần nói muốn theo đuổi hắn thì ai cũng cho vào hết?

Chỉ cần nghĩ đến đây, sắc mặt Hàn Trọng Viễn đã không thể khởi sắc nổi, lập tức gọi tất cả những người có liên quan đến, gặp họ trong phòng họp nhỏ nằm cạnh văn phòng mình.

Đến tận bây giờ, cuối cùng Nghiêm Hân Hàm mới gặp được Hàn Trọng Viễn.

“Hàn tổng, Hân Hàm thích anh, sao anh không cho cô ấy một cơ hội?” Cô gái con nhà quan kia là một người rất có phong cách chị cả, cười bảo Hàn Trọng Viễn. Nghiêm Hân Hàm là một trong những cô gái xuất sắc nhất trong giới của họ, cô dẫn người vào, cũng có ý muốn giúp giới thiệu Nghiêm Hân Hàm cho Hàn Trọng Viễn.

Hàn Trọng Viễn nhìn cô một cái, lại nhìn thư kí bên cạnh, sau đó gạch một dòng trong danh sách trên tay: “Năm người này không tuân thủ quy định của công ti, dẫn người không phận sự vào, sa thải hết tất cả.”

Hàn Trọng Viễn giải quyết như thế đúng là làm người khác phải kinh hãi, khiến cô gái dẫn Nghiêm Hân Hàm vào còn chưa hồi thần được, thậm chí còn không gọi bằng Hàn tổng nữa: “Hàn Trọng Viễn, mọi người đều là bạn, việc gì phải thế?”

Nghiêm Hân Hàm cũng nói ngay: “Là tự em muốn vào, không liên quan đến họ!”

“Còn cô Nghiêm đây, sau này không cho phép vào khu nghiên cứu của Duyên Mộng, bất kể là lấy thân phận gì đi nữa.” Hàn Trọng Viễn nói tiếp. Nếu hắn đã không cho Châu Chí Thành vào bệnh viện thú y Nguyên Ân, thì tất nhiên cũng phải công bằng, không thể cho Nghiêm Hân Hàm vào khu nghiên cứu Duyên Mộng nữa.

“Hàn Trọng Viễn! Tôi đã làm gì chứ! Anh lại làm nhục tôi như thế!” Nãy giờ Nghiêm Hân Hàm vẫn cố gắng mỉm cười, bây giờ rốt cuộc không chịu được nữa.

“Nói với cô ta, tôi đã có người mình thích rồi, không muốn người khác bám lấy tôi.” Hàn Trọng Viễn lại quay sang bảo thư kí.

“Ngay cả nói mà anh cũng không muốn nói với tôi!” Nghiêm Hân Hàm bị chọc giận.

Tất nhiên không nói rồi, Mạnh Ân đã đồng ý không nói chuyện với Châu Chí Thành đó nữa, dĩ nhiên hắn cũng không thể nói chuyện với Nghiêm Hân Hàm này.

Hàn Trọng Viễn không thèm nhìn Nghiêm Hân Hàm lấy một lần, về phòng làm việc của mình. Chuyện này, hắn còn phải nói một tiếng với bố mẹ của Nghiêm Hân Hàm nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp