Năm 2013, số người dùng smartphone lên mạng đã vượt xa so với dùng máy vi tính. Di động và máy tính bảng Duyên Mộng bán cực kì đắt hàng, tất nhiên Phi Dược cũng không kém cạnh.

Bấy giờ, ngay cả bệnh viện thú y Nguyên Ân cũng đã nổi tiếng lắm rồi.

Ban đầu khi mở bệnh viện thú y, hầu hết thời gian Mạnh Ân vẫn rảnh rỗi, nhưng bây giờ thì khác. Gần như ngày nào cậu cũng phải nhận khám cho mấy con thú cưng, mà đây còn là kết quả sau khi Hàn Trọng Viễn đã giao hẹn với cậu, bảo cậu phải giao phần lớn công việc cho những người khác rồi đó.

Cún con trước đây bị người ta bỏ rơi ở bệnh viện thú y, từng được Mạnh Ân mang về nhà cũng đã trưởng thành. Cún con này chưa từng ăn cơm Mạnh Ân nấu, vì Mạnh Ân không nghĩ được cái tên nào lại cứ nhớ mãi chuyện cơm chó hồi xưa, nên đặt tên nó là Cơm Cơm[1]. Cũng không biết sau khi rõ ràng nguồn gốc cái tên của mình, cún con có thấy phiền muộn hay không.

[1] Theo âm Hán phải là Phạn Phạn, nhưng mà thấy để Cơm Cơm nghe cưng hơn nên để vậy đó.

Hôm ấy, Mạnh Ân mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, vừa tốn mấy tiếng để chọc hút dịch cổ chướng trong bụng của một con Samoyed, trợ lí của cậu đi tới: “Viện trưởng, có hai cảnh sát mang đến mấy con mèo.”

“Cảnh sát?” Mạnh Ân hơi ngạc nhiên nhìn trợ lí của mình, trợ lí này là một người đàn ông, tên Diêu Khắc Kỳ, dáng vẻ… Có hơi khó nói.

Bây giờ trong bệnh viện thú y này, gần như tất cả những người trẻ tuổi đều có vẻ đầu trâu mặt ngựa.

“Vâng, mấy con mèo đó đáng thương lắm.” Diêu Khắc Kỳ bảo, “Nghe nói là bị người ta cố ý ngược đãi.”

Mạnh Ân lập tức thu dọn dụng cụ của mình, giao chú chó sau này chỉ cần chăm nom cẩn thận cho Diêu Khắc Kỳ: “Để tôi đi xem sao.”

Đúng là hai cảnh sát kia mang mấy con mèo đến, đám mèo này đều là mèo hoang, được phát hiện trong nội thành mấy hôm nay. Dường như có người cố ý bắt chúng về ngược đãi nên chúng đều bị thương, bây giờ mấy con mèo này toàn là cụt tay gãy chân, mất tai hoặc mất đuôi cả.

Mấy năm nay Mạnh Ân vẫn luôn tiếp xúc với đủ loại động vật, càng tiếp xúc thì tình cảm với chúng lại càng sâu sắc, bây giờ thấy dáng vẻ thảm khốc của mấy con mèo này, không kìm được hít một hơi khí lạnh.

Bất kể là tai hay đuôi thì đều là bộ phận nhạy cảm của mèo, rất nhiều mèo bị chủ nhân nhà mình túm đuôi sẽ giương vuốt cào cho một trận, bây giờ ngay cả đuôi cũng bị mất…

Mạnh Ân không dám chần chừ, lập tức tìm người xử lí vết thương cầm máu cho mấy con mèo này, sau đó lại hỏi mấy cảnh sát kia: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Rất nhanh hai cảnh sát kia đã nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Đây là một vụ án ngược đãi mèo hàng loạt có tính chất khá nghiêm trọng. Cảnh sát nhận được báo án, tổng cộng tìm thấy chín con mèo, trong đó bốn con đã chết, họ bèn đưa năm con còn lại đến chỗ Mạnh Ân: “Chúng tôi cũng không có cách xử lí đám mèo này, mới đưa đến chỗ cậu.” Lúc nói ra lời này họ thấy rất áy náy, dẫu sao chúng chỉ là đám mèo hoang, thế nên họ đưa mèo đến đây, nhưng lại không thể trả tiền thuốc men cho Mạnh Ân.

“Để chúng lại đi.” Mạnh Ân đáp, cậu cũng không để ý đến chút tiền thuốc men ấy.

“Cảm ơn cậu.” Hai cảnh sát kia nói cảm ơn.

“Không cần cảm ơn, tôi cũng không làm gì cả.” Mạnh Ân đáp, cậu cũng không nói nhiều nữa mà nhanh chóng đưa hai con mèo có tình trạng khá nguy hiểm vào phòng khám của mình, sau đó tiêm thuốc tê và phẫu thuật cho chúng…

Cậu hợp tác với hai bác sĩ thú y khác, rất nhanh đã giúp năm con mèo thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng.

Năm con mèo kia đều là mèo hoang, lại bị thương, ban đầu hết sức đề phòng với con người. Để đến gần chúng, thậm chí Mạnh Ân còn không thể không đeo găng tay dày, tránh bị chúng cào.

Nhưng theo thời gian thấm thoắt, dần dần chúng đã đón nhận Mạnh Ân…

Sau khi thấy tình hình mấy con mèo đã tốt lên, Mạnh Ân chụp ảnh chúng đăng lên Weibo.

Làm vậy không phải để tỏ vẻ đáng yêu, mà là muốn tìm chủ nhân thích hợp cho mấy con mèo.

Mấy năm nay, sẽ thường xuyên có một ít thú cưng bị bỏ rơi ở bệnh viện thú y của cậu.

Có mấy gia đình nuôi một con thú cưng, có thể là để nó chơi cùng trẻ con, không hề có tình cảm sâu sắc với nó. Khi ấy chỉ cần thú cưng bị ốm, họ sẽ chọn bỏ rơi chúng.

Cũng có đứa trẻ nhặt được cún con về muốn nuôi, nhưng bố mẹ lại cảm thấy hết sức phiền phức, vì thế bắt phải vứt đi. Nhưng đứa trẻ lại không nỡ ném ra ngoài, bèn ôm tới bệnh viện thú y… Cún con Cơm Cơm mà Mạnh Ân nuôi ở bệnh viện thú y cũng là một trong số đó.

Những con vật bị bỏ rơi này, Mạnh Ân đều sẽ chữa trị cho chúng, sau đó đăng lên Weibo xem có ai muốn nuôi hay không.

Việc như vậy không phải là lần đầu tiên Mạnh Ân làm, nhưng một lần đăng lên năm con mèo vẫn rất hiếm thấy. Sau khi chụp ảnh năm con mèo, viết thêm về tình trạng của chúng, cậu mới đăng lên Weibo. Sau đó lại đăng một Weibo nữa, trong có quay một video.

Video là Mạnh Ân quay những con mèo này, sau đó biên tập rồi đăng lên. Cậu không am hiểu lắm về biên tập mấy thứ này, nhưng lúc quay hết sức chăm chú, vì thế thoạt nhìn video rất sắc nét. Đồng thời vừa đăng lên, cũng đã kéo đến rất nhiều bình luận.

“Lũ mèo con đáng yêu quá!”

“Không ngờ lại có kẻ ra tay với lũ mèo đáng yêu như thế, đúng là đáng ghét mà!”

“Cảm ơn Tiểu Ân Ân đã cứu chúng!”

“Muốn nuôi một con quá đi, đáng tiếc mình ở xa chỗ Tiểu Ân Ân quá!”



Bình thường tài khoản Weibo của Mạnh Ân toàn đăng ảnh thú cưng, một số bệnh mà thú cưng dễ mắc phải và kiến thức về thú y, cơ bản không liên quan đến những thứ khác, vì thế bình luận dưới Weibo vẫn luôn rất hoà bình. Lần này tất cả mọi người đều cầu phúc cho những con mèo đáng thương kia, Mạnh Ân chọn trả lời mấy bình luận, thấy có người đồng ý nhận nuôi con mèo nào trong số đó thì sẽ inbox họ, hỏi họ có ý định này thật hay không.

Mãi đến khi tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên, cậu mới nhảy dựng, sau đó vội vội vàng vàng chạy về nhà – nếu cậu về muộn, Hàn Trọng Viễn sẽ phải chịu đói mất!

Vệ sĩ đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu cơm tối, Mạnh Ân mang những thứ đó lên tầng, đầu tiên cắm nồi cơm điện, sau đó bắt đầu xào thức ăn. Chờ xào xong mấy món thì cơm cũng chín.

Cửa bị mở ra, Hàn Trọng Viễn về rồi.

“Hôm nay em chụp ảnh cho đám mèo kia à?” Hàn Trọng Viễn chua loét hỏi một câu, lại bảo, “Tốt nhất là em mau đuổi chúng đi, nếu không anh sẽ cho người ném hết đi đấy!”

“Vâng, đã có mấy người muốn nhận nuôi rồi.” Mạnh Ân đáp, nhìn cực kì ngoan ngoãn.

Hàn Trọng Viễn hài lòng gật đầu, chợt nghĩ ra một chuyện: “Tốt nhất là em tránh xa cái con chó tên Cơm Cơm kia ra, anh mà thấy nó liếm em thì sẽ cắt lưỡi nó.”

“Nó chỉ là một con chó, không hiểu gì hết, anh đừng so đo với nó.” Mạnh Ân chủ động hôn Hàn Trọng Viễn một cái, hai năm nay Hàn Trọng Viễn vẫn ngứa mắt Cơm Cơm, nhưng chỉ cần cậu bỏ công dỗ dành thì tất cả đều êm đẹp hết.

“Chờ đến tối em cố mà phục vụ anh đi.” Hàn Trọng Viễn hừ một tiếng. Thật ra hai năm nay hắn đã rộng lượng hơn rất nhiều, không đến nỗi có thành kiến quá lớn với những con thú cưng kia. Nhưng bộc lộ cơn ghen có thể giúp mình tranh thủ được rất nhiều lợi ích, cũng là chuyện tốt.

Buổi tối Mạnh Ân cố gắng phục vụ Hàn Trọng Viễn một phen.

***

Ban đầu Mạnh Ân cứ tưởng năm con mèo kia khoẻ lại thì sẽ không sao, chẳng ngờ những cảnh sát kia lại lần lượt đưa tới thêm mấy con nữa.

Những cảnh sát đó cũng hết cách mà, nếu họ không quan tâm đến lũ mèo này, thì chắc chắn chúng chỉ có một con đường chết, họ cũng sẽ bị mắng. Ngặt nỗi họ lại không còn chỗ nào để đưa đến nữa, chỉ có thể giao hết cho Mạnh Ân.

“Xin lỗi cậu nhiều lắm, lại làm phiền cậu rồi, đội chúng tôi để lại một ít tiền…” Lúc hai cảnh sát kia đưa tới con mèo thứ mười hai, cũng lấy ra một nghìn tệ. Họ nhìn giá của bệnh viện thú y, chút tiền này đúng là như muối bỏ biển, nhưng cũng coi như họ có lòng.

“Không cần đâu.” Mạnh Ân từ chối, “Tôi còn phải cảm ơn các anh cứu nó nữa đó.”

Mạnh Ân khăng khăng không nhận tiền, hai cảnh sát này ngại ngùng hết sức. Sau khi phát hiện Mạnh Ân chơi Weibo, họ nghĩ ra một cách cảm ơn – họ đăng nhập vào tài khoản Weibo rất nổi tiếng của cảnh sát, nói chuyện của Mạnh Ân.

Tài khoản của cảnh sát đó kể việc Mạnh Ân miễn phĩ tiền chữa trị cho đám mèo bị ngược đãi, đồng thời @Bác sĩ thú y Nguyên Ân.

Tài khoản Weibo của Mạnh Ân lại hot thêm lần nữa, sau khi Trịnh Kỳ share, còn khiến status này lên top trong nháy mắt…

Bác sĩ thú y Nguyên Ân, cũng trở thành người nổi tiếng trên mạng.

Đáng lẽ nếu chỉ có vậy thì câu chuyện sẽ kết thúc hết sức nhanh chóng, ngặt nỗi trong lúc ấy, lại có người đăng ảnh của Mạnh Ân lên Weibo.

“Follow @Bác sĩ thú y Nguyên Ân mấy năm, cứ tưởng Nguyên Ân là một ông chú hiền lành, không ngờ lại là anh đẹp trai, chắc chắn chính là bác sĩ thú y đẹp trai nhất!” Đây là status do một cô gái đăng, mà trong status này, cô đăng tổng cộng chín bức ảnh, đều là hình Mạnh Ân.

Bức thứ nhất Mạnh Ân đeo khẩu trang, nhưng những bức phía sau thì cậu không đeo, trong đó có ảnh cậu nói chuyện cùng người khác, cũng có ảnh cậu ôm thú cưng, vẻ mặt đều hết sức dịu dàng.

Mạnh Ân không phải là người đẹp trai quá mức, nhưng cũng rất ưa nhìn, mấy năm nay sống sung sướng bên Hàn Trọng Viễn cũng ám cả vào khí chất toàn thân của cậu, hơn nữa bên cạnh còn có chó mèo làm nền cho cậu…

Những bức ảnh này của Mạnh Ân cộng thêm chuyện trước đó, nhất thời độ hot của Mạnh Ân lại tăng thêm một bậc. Bảy chữ “Bác sĩ thú y đẹp trai nhất” càng gắn chặt trên đầu cậu.

Mạnh Ân không ngờ sẽ có ngày mình được người ta gán cho cái danh “đẹp trai nhất”, càng không ngờ dân mạng lướt đến Weibo của cậu, thấy cậu và Trịnh Kỳ thỉnh thoảng trao đổi với nhau, lại chắc như đinh đóng cột rằng cậu là con nhà giàu đầy lòng nhân ái, vì lí tưởng nên mới trở thành bác sĩ thú y.

Thật ra ban đầu cậu muốn làm bác sĩ, Hàn Trọng Viễn không cho cậu chạm vào người khác nên mới trở thành bác sĩ thú y… Mạnh Ân dở khóc dở cười.

Còn Hàn Trọng Viễn thì tức điên rồi, cô gái kia đăng Weibo vào buổi tối, nên hắn và Mạnh Ân không để ý thấy. Chờ hôm sau khi họ thấy, đã có vô số người share rồi, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Ảnh của Mạnh Ân lại bị nhiều người nhìn thấy như thế! Tâm trạng Hàn Trọng Viễn xấu đến cực điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play