Những đốm sáng vàng rực rỡ, nhân đạo khí tức tràn ngập, trong Trường Nhạc, đạm kim hóa thành cột sáng huy hoàng, xông vào tầng mây, nhiễu loạn cương phong, nhuộm vàng bầu trời.Mây khói theo đó hiện lên, một tầng rồi thêm một tầng, tới chừng chín tầng, phân chia giới hạn rõ ràng, mênh mang cao vợi nhưng đầy cảm giác điêu tàn hoang phế, không nhìn rõ được cái gì bên trong.
“Tiên Giới hoành không?”
“Lại có người tự chứng Truyền Thuyết?”
“Xem giữa cột sáng kia hình như là hoàng thành Trường Nhạc, không lẽ là đương kim thiên tử?”
Có kinh nghiệm của Mạnh Kỳ lần trước, mọi người không còn thấy xa lạ với dị tượng, họ kích động hào hứng ồn ào xôn xao bàn luận với nhau.
Không ngờ người tự chứng Truyền Thuyết đại năng thứ hai lại xuất hiện nhanh như vậy!
Lại còn chính là Đại Chu Thiên Tử, Nhân Hoàng, xem ra xây dựng Phong Thiên đài đã mang lại lợi ích rất lớn cho y!
Trên trời cao tiên quang phù động, cảnh tượng Thiên Đình như ẩn như hiện, Thiếu Huyền trấn thủ cung thành, Hi Nga trên Phong Thiên đài đều nhìn lên trời đầy cảm khái và vui mừng, Cao Lãm có thành tựu Truyền Thuyết thì mới tính là Nhân Hoàng thật sự.
Đột nhiên, bầu trời tối sầm lại, từ trong hư ảnh Cửu Trọng Thiên xuất hiện một bàn tay ám kim khổng lồ, tỏa ra phật quang viên mãn vô ngần, ầm ầm ấn xuống.
Thiếu Huyền và Hi Nga như bị ngăn cách khỏi Trường Nhạc, rơi vào một phương vũ trụ u ám vô ngần, trong này chỗ nào cũng là những sợi dây tinh tuyến lấp lánh, mang theo khí tức lạnh lẽo huyền diệu, tĩnh mịch vô cùng, làm cho bọn họ không tìm thấy đường ra, cũng không tìm được cách phá vỡ.
Ở giữa vũ trụ đó có một cây cổ đăng lưu ly mang rất nhiều nhân quả sắc thái. Ánh đèn lắc lư, chiếu ra Phật quốc tịnh thổ ngang qua ức vạn kiếp số.
“Nhiên Đăng Cổ Phật!”
“Hắn muốn ngăn cản Nhân Hoàng tự chứng Truyền Thuyết!”
Thiếu Huyền và Hi Nga lòng nặng trĩu, cái nên tới cuối cùng cũng tới.
Khác với “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh chứng Truyền Thuyết ở trong Đông Phương Lưu Ly thế giới người ngoài khó mà quấy nhiễu được, Nhân Hoàng lại liên lụy quá rộng, không có nơi nào là tuyệt đối an toàn, nếu dùng Cẩm Tú Sơn Hà đồ bảo vệ y nó đồng thời cũng sẽ ngăn cản y kết nối với chỗ cao vô cùng, nên không dùng được!
Hai người vừa nghĩ thế, một làn kiếm quang màu xanh đã từ trên thiên ngoại rơi xuống, cắm vào trong vũ trụ băng lãnh quỷ dị này, sát khí ngập tràn, đầy ý hủy diệt, khí mang bắn thẳng tới chỗ ngọn cổ đăng lưu ly. Cùng lúc đó, kiếm quang màu đỏ, màu đen và màu trắng cũng từ đâu xuyên vào, chia đất trời làm bốn phần, nháy mắt hợp thành Tru Tiên kiếm trận, kiếm quang tách nhập, choán đầy Nhiên Đăng Cổ Phật nhân quả Phật quốc.
Từ bên ngoài nhìn vào, bốn thanh tiên kiếm giữa không trung kết thành trận pháp, đỏ xanh đen trắng tung hoành, vây lấy bàn tay phật đạm kim kia, không cho nó chụp xuống Trường Nhạc cung thành.
Thế vẫn chưa hết. Không có trận đồ, Tru Tiên tứ kiếm chỉ có thể làm chưởng này của Nhiên Đăng yếu đi một chút thôi, chứ không ngăn cản được nó, thế nên từ trên bầu trời u ám, một cái cổ ấn màu xanh đen ầm ầm đánh xuống, đảo ngược Càn Khôn, nghiêng trời lệch đất, đè lên bàn tay mang theo Phật quốc Kim Thân kia.
Một làn kiếm quang mông lung từ ngoài thiên ngoại chém vào, theo một phương thức vô cùng trí tuệ, chém vào phật chưởng, chém vào nhân quả vũ trụ băng lãnh huyền diệu.
Quảng Thành Thiên Tôn, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Đạo Hành tiên tôn cùng lúc ra tay, cản lại Nhiên Đăng Cổ Phật.
Nếu biết trước sẽ có người ra tay ngăn cản, không để cho mình tự chứng Truyền Thuyết, làm sao có chuyện Cao Lãm không có chuẩn bị, đứng im khoanh tay chịu chết?
Thiếu Huyền và Hi Nga tế ra “Tận Thế chi thuyền”, thừa dịp kiếm quang, cổ ấn và ánh đèn đánh nhau, lập tức tận lực thoát ra khỏi giới này, để đi cản trở những kẻ địch khác.
Trên Phong Thiên đài, các màu sắc rực lên, nối kết với lãnh thổ Đại Chu, khiến cả Chân Thật giới chấn động, hình thành nên Cẩm Tú Sơn Hà đồ, cuộn tranh bốn màu bao phủ lấy cả hoàng thành, bảo vệ Trường Nhạc.
Cảnh tượng Tiên Giới dần dần biến mất, giữa không trung hiện ra thủy quang, trong mỗi một giọt thủy quang đều chiếu ra các loại nhân đạo, các thái thương sinh, chúng tụ thành dòng sông trong veo bao phủ bầu trời, phủ khắp các giới.
Thủy quang như mưa phùn rơi xuống nhân gian, những ai hứng được cả thân thể đều trở nên khỏe mạnh, tư chất tăng lên, không ít người vượt qua luôn cửa ải mà đột phá.
Thánh đức nhuận vật, ân trạch thương sinh!
Trong khoảng thời gian ngắn, ai nấy đều trở nên kinh hỉ và lo lắng, hỉ vì có được sự ưu ái này, lo vì có người đang ngăn cản đương kim thiên tử chứng được Truyền Thuyết.
Khi bốn làn kiếm quang cùng với Phiên Thiên ấn, Đại Trí Tuệ kiếm ngăn cản cự chưởng, “Tận Thế chi thuyền” tận lực công kích thoát ra khỏi vòng vây, thì trên Kim Ngao đảo, bạch viên đột nhiên mở mắt.
Một cây gậy to đâm xuyên qua bầu trời, xuyên qua thánh đức thủy quang, đập về phía Trường Nhạc cung thành, như muốn san bằng nơi ấy thành bình địa, không để cho Cao Lãm được nhìn thấy dị tượng khác, bóp nát “Truyền Thuyết chi môn”!
Nhân Hoàng chứng đạo, yêu tà trở lộ!
“Mai Sơn Đại Thánh” Viên Hồng ra tay không chút giữ lực.
Nhưng bầu trời đã lóe sáng, những đạo thiểm điện tím lịm như thần lôi thống ngự chư thiên loạn vũ bầu trời, một thanh tử đao trong vắt trầm trọng từ thiên ngoại bay tới, chém vào cây gậy.
Từ Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ cũng ra tay.
Đương!
Thiên địa chấn động, thanh loạn chúng linh, cự bổng của Viên Hồng bị một đao này chém nghiêng đi, hai bên gần như mạnh bằng nhau!
“Ngươi......” Cự bổng chấn động hư không, gầm vang.
Viên Hồng hoàn toàn không ngờ Mạnh Kỳ lại có thể cản được một gậy này của mình!
Tuy mình trọng thương chưa có khôi phục, lần trước lại rơi vào “Ma trảo” của Lục Áp, nhưng tốt xấu gì mình cũng là Tạo Hóa người đại thần thông, dựa vào cái gì bị một kẻ chỉ mới là Truyền Thuyết lại ngăn cản được?
Chẳng lẽ Tô Mạnh đã lấy tốc độ nghịch thiên tấn chức Tạo Hóa?
Không đúng, là Tuyệt Đao của hắn thức tỉnh tới cấp độ Tạo Hóa!
Mà chuyện này, lại chẳng có ai hay!
Dùng “Dòng sông số mệnh” cọ rửa, Ma Phật lạc ấn yếu đi thêm, thực lực của Tuyệt Đao đương nhiên khôi phục thêm, nên Mạnh Kỳ mới dám nhận nhiệm vụ một mình ngăn cản Viên Hồng.
Mặc dù cảnh giới của hắn thua kém người ta, phải nhờ vào thần binh pháp bảo, thì thực lực tổng thể so với Viên Hồng vẫn kém hơn rất nhiều, nhưng nếu thời gian Cao Lãm tự chứng Truyền Thuyết không dài, hắn tin rằng mình vẫn đủ sức bám lấy Viên Hồng, tranh thủ thời gian cho y!
Một ở Côn Luân Ngọc Hư, một ở Đông Hải Kim Ngao, Mạnh Kỳ và Viên Hồng dùng Tuyệt Đao và cự bổng đánh nhau, khắp bầu trời là Tử Điện sáng lạn, Hắc Thiết mênh mang, không ngừng kịch liệt va chạm với nhau, thi thoảng cự bổng lại hiện ra ở góc khác định bổ vào Trường Nhạc nhưng đều bị tử điện ngăn cản kịp!
Lúc này, thủy quang biến mất, những đốm sáng huyền hoàng xuất hiện, ngưng tụ thành một ngọn kim đăng.
“Kim đăng vạn trản”, chiếu sáng khắp trời đất, diệt trừ tất cả dư ba chiến đấu, không để cho chúng lan tới lãnh thổ Đại Chu.
Cao Lãm đồng thời chứng được hai loại dị tượng!
Đằng trước Phong Thiên đài lặng lẽ xuất hiện thêm một người, chính là Tấn vương Triệu Hằng.
Y nghiêm trang bước lên, dùng thân phận thuận vị người thừa kế xuyên qua “Cẩm Tú Sơn Hà đồ” mà không hề bị ngăn cản chút nào!
Tay phải run lên, trong tay y xuất hiện một tấm bảng tỏa ánh sáng ám kí, như đất trời cùng hiện, trên bảng có ba chữ triện khó miêu tả thành lời:
“Phong Thần bảng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT