Buổi sáng tiễn bước Hoàng Thượng, Trần Mạn Nhu lại đi thỉnh an Hoàng hậu, hôm nay vừa vặn lại là ngày đi thỉnh an hai cung Thái hậu, cho nên chờ đến lúc trở về Chung Túy cung, đã sắp đến giờ Tỵ. Trần Mạn Nhu hoang mang rối loạn chạy đến nội thất: "Đối Nguyệt, kiện quần áo màu thủy lam của ta để chỗ nào rồi? Mau tìm ra giúp ta."

Ở bên tủ quần áo ép buộc trong chốc lát, lại vội vàng chải đầu. Tẫn Hoan thực bất đắc dĩ bưng cái khay vòng vèo đi theo phía sau Trần Mạn Nhu: "Nương nương, chúng ta gặp Đại thiếu gia, ngài không cần phải trang điểm cho đẹp..."

"Tại sao lại không?" Trần Mạn Nhu không nhìn Tẫn Hoan, tự mình cầm phấn bột nước nghiên cứu trong chốc lát, chọn một ít phấn màu hồng nhạt thoa trên mặt: "Ta phải ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp, để cho đại ca của ta thấy, biết cuộc sống ở trong hoàng cung của đặc biệt tốt mới được."

Tẫn Hoan cùng Đối Nguyệt nghe thấy, trong lòng đều nhịn không được chua một chút, nếu không phải lần này Đại thiếu gia đậu thám hoa, phỏng chừng lại phải chờ nhiều năm, nương nương nhà mình mới có tu cách gặp nam nhân thân thuộc. So với nương nương các nàng thật ra may mắn hơn, chẳng qua hiện tại không thể gặp người nhà, chờ đến tuổi, cũng sẽ được thả ra khỏi cung. So với nương nương nhà mình cả đời đều canh giữ ở hoàng cung như vậy, đã may mắn hơn mấy trăm lần.

Trần Mạn Nhu ăn mặc tốt, quay đầu liền nhìn thấy hai nha hoàn đôi mắt hồng hồng, trong lòng suy tư liền hiểu được, cười đứng dậy vỗ vỗ bả vai hai người: "Được rồi, ta cũng không khổ sở, các ngươi hai cái khổ sở cái gì? Có rảnh thì nhanh chóng làm điểm tâm lại đây cho ta, nương nương nhà ngươi đã đói bụng."

"Nô tỳ đi ngay." Tẫn Hoan lập tức buông khay, Đối Nguyệt đưa tay cầm ngọc bội hà bao linh tinh trên khay, từng cái từng cái đeo lên người Trần Mạn Nhu. Trần Mạn Nhu xoay người hướng về phía gương làm mặt quỷ, vui rạo rực quay đầu nhìn Đối Nguyệt: "Ta mặc như vậy thoạt nhìn còn tạm được đi?"

"Nương nương ăn mặc như vậy, thoạt nhìn giống như nhỏ lại mấy tuổi." Đối Nguyệt cũng cười, đưa tay giúp Trần Mạn Nhu đem cổ áo sửa lại cho tốt, không cho tóc rũ xuống đè bẹp cổ áo.

Trần Mạn Nhu bĩu môi: "Chờ thêm mười năm nữa, ngươi nói những lời này ta sẽ thật cao hứng." Năm nay nàng mới mười bảy tuổi, nhỏ lại mấy tuổi, chỉ sợ Hoàng thượng đại thúc cũng không có biện pháp hạ khẩu, nói không chừng đến lúc đó còn thất sủng.

"Nương nương vĩnh viễn mười bảy tuổi." Đối Nguyệt cười hì hì nói tiếp, Trần Mạn Nhu vừa không chút để ý cùng Đối Nguyệt vui đùa, vừa thường thường nhìn ra cửa. Lại đợi ước chừng không tới canh giờ, mới thấy Tiểu Hỉ Tử vọt tiến vào: "Nương nương, Thám hoa lang đang đến."

"Thật sự? Lúc này đi đến chỗ nào rồi?" Trần Mạn Nhu vội vàng xách váy lao ra cửa phòng, đứng ở trước mặt Tiểu Hỉ Tử hỏi, Tiểu Hỉ Tử thở hổn hển một hơi, đưa tay chỉa chỉa ra sau: "Tiểu nhân cùng Tiểu Nhạc Tử chờ ở Càn Thanh môn, thám hoa lang vưa qua, tiểu nhân liền lập tức chạy về báo tin."

Hôm qua Hoàng bảng được dán ra, hôm nay nhất giáp trước mười đều phải lên điện tạ ơn, Hoàng thượng lâm triều ở Thái Hòa Điện, bọn họ cũng đi Thái Hòa Điện tạ ơn. Trần Hoài Cẩn muốn lại đây, cũng chỉ có thể vòng qua Càn Thanh cung, sau đó qua Càn Thanh môn lại đến Chung Túy cung.

"Dọc theo đường đi có cho người khác lảng tránh trước?" Trần Mạn Nhu đang rất cao hứng, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề lớn như vậy, vội vàng hỏi. Tiểu Hỉ Tử gật gật đầu: "Hoàng thượng phái Lưu Thành công công thông tri các cung tránh đi."

"Vậy là tốt rồi." Trần Mạn Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá, nghĩ đến những phi tần kia so với nàng còn chú ý hơn. Ngược lại Hoàng thượng suy nghĩ rất chu toàn, tự mình phái Lưu Thành, cũng đỡ phải có người nói huyên thuyên nói nàng lén gặp nam nhân.

Vế phần trong tiều thuyết viết phi tần tùy tùy tiện tiện ở hậu cung gặp gỡ nam nhân gì đó, đơn thuần là nói nhảm. Nếu Hoàng thượng không phái người để cho các cung lảng tránh, Hoàng hậu cũng phải phái người đi nói. Nếu hai người này đều không nói, vậy Trần Mạn Nhu phải tự mình phái người đi nói, trừ phi là có người muốn bị chém đầu, nếu không sẽ không có người lúc này đi ra cùng Trần Hoài Cẩn ngẫu nhiên gặp gỡ.

"Nương nương, Thám hoa lang đến." Thời điểm thanh âm Tiểu Nhạc Tử vang lên ở bên ngoài, Trần Mạn Nhu sưu một tiếng liền vọt tới cửa Chung Túy cung, Trần gia đại ca bị hoảng sợ, chờ thấy rõ là Trần Mạn Nhu, vội vàng giũ quần áo quỳ xuống thỉnh an: "Thần gặp qua nương nương, thỉnh an nương nương."

Trần Mạn Nhu đôi mắt đỏ lên, cố nén chua chát trong lòng, vội vàng ý bảo Tiểu Hỉ Tử Tiểu Nhạc Tử đi qua đỡ người: "Đại ca, huynh với muội là thân huynh muội, không cần đa lễ như vậy."

Trần Hoài Cẩn đứng dậy, lắc đầu nói: "Lễ không thể bỏ, tuy rằng nương nương thông cảm cho thần, nhưng thần cũng không thể ỷ vào quan hệ cùng nương nương mà tự đại kiêu ngạo."

Minh tổng quản đi ra theo Trần Mạn Nhu, lúc này thấy hai huynh muội dây dưa đến chuyện lễ nghi, vội vàng bước qua nói: "Nương nương, Thám hoa lang khó được tiến cung một chuyến, người xem nên đi vào trước rồi lại nói chuyện?"

Đứng ở cửa cung rất kỳ cục, vạn nhất có người đến nhìn thấy, vậy thì quá thất lễ.

Trần Mạn Nhu vội vàng gật gật đầu, nàng cũng biết mình hiện tại không thể cùng đại ca nhà mình quá thân cận, liền dẫn đầu xoay người đi vào trong, còn nghiêng đầu nói với Trần Hoài Cẩn: "Đại ca, chúng ta đi vào trước, ta vừa rồi cho Tẫn Hoan đi lấy bánh đậu xanh huynh thích ăn nhất, huynh nếm thử xem có khác ở nhà không."

"Đa tạ nương nương." Trần Hoài Cẩn cười đi theo vào cửa, thấy hai người Tẫn Hoan cùng Đối Nguyệt bận rộn dâng điểm tâm cùng trà nước, sau đó Đối Nguyệt lưu lại trong phòng, Tẫn Hoan đi giữ cửa. Lúc này Trần Hoài Cẩn mới dám ngồi đối diện Trần Mạn Nhu.

Trần Mạn Nhu chống lại của hắn ánh mắt, đứng dậy xoay một vòng, cười nói: "Đại ca, huynh xem muội có cao hơn không?"

"Tại sao lại gầy rồi?" Trần Hoài Cẩn nhíu mày, Trần Mạn Nhu vội vàng khoa tay múa chân một chút: "Không phải gầy, mà là cao hơn, huynh xem, thời điểm muội còn ở nhà, chỉ tới ngực của huynh, hiện tại sắp đến bả vai huynh rồi."

Trần Hoài Cẩn nhìn nửa ngày, mới miễn cưỡng thừa nhận muội muội hình như là cao hơn, lại tỉ mỉ hỏi nàng mội ngày ở trong cung ăn cái gì uống cái gì, có người bắt nạt nàng hay không, tiền bạc trong tay có đủ dùng không?

"Đại ca, muội sống rất tốt, Hoàng thượng đối với muội rất tốt, Hoàng hậu nương nương đối với muội cũng rất tốt." Trần Mạn Nhu tổng kết nói, cọ cọ bên người Trần Hoài Cẩn, tuy rằng không thể giống như trước treo lên trên người đại ca, nhưng mà đến gần được một chút cũng tốt.

"Đúng rồi, muội có nói qua với Hoàng thượng chuyện quyên tặng quần áo?" Trần Hoài Cẩn quan tâm muội muội xong rồi, mới bắt đầu nói chính sự, Trần Mạn Nhu gật gật đầu: "Muội sợ có người nói muội lén đưa đồ riêng, cho nên nói với Hoàng thượng trước một tiếng, có gì không ổn? Muội lúc ấy vừa mới tiến cung, có nói qua cho Hoàng thượng xây dựng một cái học binh pháp học đường."

Trần Mạn Nhu đem vấn đề Hoàng thượng cùng nàng ứng đối kể lại nói cho Trần Hoài Cẩn: "Đại ca, ngươi nói nếu đề nghị này Hoàng thượng thật sự tiếp thu, tổ phụ có khả năng sẽ được lựa chọn đi làm viện trưởng hay không?"

"Khó trách thời điểm mùa đông năm trước, Hoàng thượng bỗng nhiên cho người ở cách vách Quốc Tử Giám thành lập một cái sân, bên trong còn có luyện võ trường." Trần Hoài Cẩn sờ sờ cằm nói: "Phỏng chừng là Hoàng thượng tiếp thu ý kiến của muội, chuyện này muội cũng đừng quan tâm, bây giờ tổ phụ thân thể còn khỏe mạnh, lại lập nghiệp bằng quân công, tuy rằng kém Định Quốc hầu, nhưng cũng là võ tướng nhàn rỗi ở nhà, ít ai so được với tổ phụ, phỏng chừng là sẽ có một danh ngạch."

"Lúc trước Hoàng thượng còn phái người đến các châu phủ thành lập một cơ cấu chuyên môn quản lý quyên tặng vật phẩm, tạm thời do Hộ bộ quản lý. Lần trước cha gởi thư, nói chúng ta phải đóng cửa cái kia đi." Trần Hoài Cẩn đem đề tài quay lại, kỳ thật Trần phụ không viết thư, hắn cũng tính phái người đi nói một tiếng.

Lúc trước triều đình đối với việc quyên tặng vật phẩm không có chuyên môn quản lý, cho nên bọn họ có thể tự ý làm chút việc thiện, nhưng lúc này Hoàng thượng giống như là muốn thống nhất để triều đình ra mặt quản lý, gia đình quan viên như bọn họ, không thích hợp nhúng một tay vào.

"Không làm thì không làm, dù sao cái đó cũng chỉ để tiêu khiển." Trần Mạn Nhu khoát tay nói, Trần Hoài Cẩn đưa tay xoa xoa đầu nàng: "Việc này, về sau muội đừng nhúng tay, muội không biết chuyện trên triều đình, vạn nhất nói sai một câu, không chỉ đơn giản là thất sủng. Nhà chúng ta cũng không trông cậy vào muội được sủng, muội chỉ cần hảo hảo sống ở hậu cung, hảo sống thật khỏe là được."

Trần Mạn Nhu thấy Trần Hoài Cẩn nói xong, thanh âm cũng có chút khàn khàn, vội vàng đưa tay vuốt tóc oán giận nói: "Đại ca hiện tại khí lực càng ngày càng lớn, đánh đau đầu muội, muội muốn đại ca bồi thường cho muội!"

"Rất đau sao?" Trần Hoài Cẩn đưa tay muốn vén tóc Trần Mạn Nhu nhìn, đưa đến một nửa, bỗng nhiên nghĩ đến thân phận Trần Mạn Nhu bây giờ, lại thu tay trở về, động tác lúc trước đã là mạo phạm, lúc này cũng không thể lại có loại động tác này.

Trần Mạn Nhu thấy Trần Hoài Cẩn có chút xấu hổ lúng túng, tâm tình cũng càng trầm xuống, cười gượng một tiếng, mình xử sự hình như không quá thích hợp, quên đi, đổi đề tài đi: "Đại ca, ngươi đậu thám hoa, Hoàng thượng có nói cho ngươi làm quan gì không?"

"Dựa theo theo lệ thường, tới Hàn Lâm viện trước." Trần Hoài Cẩn cũng không muốn để cho muội muội quan tâm, cười nói: "Trạng Nguyên là tòng tứ phẩm tri phủ, ngoại phóng. Bảng nhãn là chính ngũ phẩm sự trung, ta là tòng ngũ phẩm Hàn Lâm viện thị giảng."

"Bảng nhãn này rất được thánh tâm a." Trong lòng Trần Mạn Nhu so sánh quan chức cùng chức trách đối lập một chút, vuốt cằm nói: "Đáng tiếc, chúng ta nếu là có một muội muội, bảng nhãn này thật không tệ."

"Có muội muội cũng không thể trèo cao." Trần Hoài Cẩn liếc nàng một cái nói, Trần Mạn Nhu thế này mới nhớ tới, hôm qua có nói, bảng nhãn Tô Trường Thanh là trưởng tử An Quốc Công gia đâu, Trần gia bọn họ quả thật không thể trèo cao.

"Đúng rồi, đại ca huynh tuổi cũng không còn nhỏ, nương có nói lúc nào thì cho ngươi đón dâu?" Lúc trước thời điểm ở Thực Định phủ, cũng có người đến Trần gia nói qua việc hôn sự của Trần Hoài Cẩn, nhưng lúc ấy Trần Hoài Cẩn nói là muốn thi khoa cử, không có công danh không thành gia, cho nên liền vẫn kéo dài đến bây giờ, Trần Hoài Cẩn cũng đã mười chín tuổi, vẫn là một người đàn ông độc thân.

"Nương tháng sau sẽ trở về, chuyện này đến lúc đó nói sau." Trần Hoài Cẩn có chút ngượng ngùng nói, Trần Mạn Nhu lại kích động hỏi: "Huynh nói nương muốn trở về? Vậy phụ thân cùng tiểu đệ cũng trở về sao?"

"Uh, cha ở Thực Định phủ canh giữ cũng đã mười năm, cũng nên trở về." Trần Hoài Cẩn nói xong, tiếp theo muốn nói điểm gì đó, nhưng vừa há miệng, lại cảm thấy sự tình còn không có chắc chắn, vạn nhất xảy ra sai sót, ngược lại làm cho muội muội cao hứng hụt một lần, đơn giản lại ngậm miệng.

Tiếp theo huynh muội hai người lại hưng trí bừng bừng thảo luận trong chốc lát chờ phụ mẫu nhà mình trở về sẽ tặng lễ vật gì linh tinh, cũng sắp qua nữa canh giờ, Minh tổng quản ở bên ngoài nhìn nhìn Tẫn Hoan, ý báo thời gian.

Tẫn Hoan tuy rằng khó xử, nhưng vẫn đẩy cửa đi vào: "Nương nương, Đại thiếu gia, thời gian không còn sớm ..."

Trần Mạn Nhu đang hưng phấn nói Hoàng thượng hôm trước vừa ban thưởng cho nàng một cái nghiên mực rất tốt, muốn tặng cho Trần Hoài Quyết, nghe thấy những lời này của Tẫn Hoan, bỗng nhiên đỏ đôi mắt. Trần Hoài Cẩn cũng không chịu nổi, đưa tay từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Trần Mạn Nhu: "Tổ phụ cùng tổ mẫu để huynh đưa cho muội, muội bình thường muốn ăn cái gì muốn dùng cái gì, không cần để ý, không có tiền liền gửi một lời nhắn, đại ca lại đưa cho muội."

Nói xong, thì không biết nói gì nữa, Trần Mạn Nhu đem ngân phiếu đẩy trở về: "Đại ca, ngân lượng lần trước muội mang tiến cung còn chưa xài hết, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ban thưởng cho muội rất nhiều, muội bình thường cũng không cần cái gì, không cần lo lắng muội không có tiền."

"Vậy muội cất giữ để khen thưởng hạ nhân, trong cung không thiếu người trong mắt chỉ có bạc, muội đừng bạc đãi bản thân." Trần Hoài Cẩn lại không muốn, chuyển tay đưa cho Tẫn Hoan: "Thu cho nương nương nhà ngươi, ngày thường phải dụng tâm, hảo hảo chiếu cố tốt nương nương, nương nương tốt, các ngươi cũng mới có thể tốt, hiểu chưa?"

"Nô tỳ hiểu được." Tẫn Hoan cùng Đối Nguyệt vội vàng hành lễ, Trần Hoài Cẩn đứng dậy, ngăn Trần Mạn Nhu cũng đang đứng dậy: "Được rồi, muội đừng đi ra ngoài, đi ra ngoài càng thêm khó chịu. Hảo hảo ở trong phòng, đại ca có cơ hội lại tiến cung thăm muội, tháng sau, nói không chừng nương cũng có thể tiến cung thăm ngươi đâu."

"Vậy đại ca, huynh đi thong thả, quay về thay ta vấn an tổ phụ cùng tổ mẫu, nói với bọn họ, ta ở trong cung rất tốt, Hoàng thượng đối với ta rất tốt, Hoàng hậu nương nương cũng là người tốt." Trần Mạn Nhu hấp hấp cái mũi, không dám tiễn ra cửa, sợ mình khống chế không được bật khóc.

Trần Hoài Cẩn không quay đầu, chỉ đưa tay chấp ở sau lưng, liền đi theo Minh tổng quản rời khỏi Chung Túy cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play