Đường Uyển Nhi dời đi đề tài, Trần Mạn Nhu lại càng thêm buồn bực, nghe ý tứ của nàng, là vì không có con nối dòng vì mà phiền não, chẳng lẽ nàng còn tưởng rằng chính nàng là một hoàng hậu còn kiêm chức Tống Tử nương nương sao?

Trần Mạn Nhu đành phải cười gượng hai tiếng: "Chuyện nữ nhân, phải xem duyên phận. Có duyên phận, đứa nhỏ tự nhiên sẽ đến. Đường chiêu dung cũng không nên gấp gáp, tuổi ngươi còn nhỏ, sau này cũng sẽ có đứa nhỏ, ngươi xem Huệ phi, lúc đó chẳng phải tiến cung hai năm mới có công chúa sao?"

Đường Uyển Nhi cười khổ lắc đầu: "Chỉ sợ thiếp không có duyên phận này."

Trần Mạn Nhu lại không rõ Đường Uyển Nhi muốn nói cái gì, trên mặt chỉ có chút không vui: "Lời này của muội muội, không thể nói. Phàm là tú nữ tiến cung, nhóm ma ma nhất định sẽ kiểm tra thân mình tú nữ, nếu thật sự là bất lợi cho con nối dòng, muội muội cũng không có khả năng tiến cung. Hiện nay, muội muội tuổi tác còn nhỏ, lại nói ra loại lời này, chẳng phải là làm cho người ta phán đoán lung tung?"

Đường Uyển Nhi giật mình, vội vàng xua tay: "Thiếp không phải ý tứ này, chính là thiếp cảm thấy mình không có duyên phận này thôi."

"Nói không chừng cũng chỉ là duyên phận chưa tới, muội muội vạn vạn không thể mất lòng tin." Trần Mạn Nhu khô cằn an ủi hai câu, lại cùng Đường Uyển Nhi nói vài câu, liền tự để lại thuốc mỡ, mang theo người ly khai Thái Cực cung.

Không riêng gì Trần Mạn Nhu không rõ, đám người Lập Xuân cũng có chút không biết, trở về Vĩnh Thọ cung, sẽ không hỏi Trần Mạn Nhu.

Trần Mạn Nhu đối với Đường Uyển Nhi không đầu không đuôi, tự nhiên cũng không thể nào hiểu được. Nhưng nàng lại cảm thấy Đường Uyển Nhi cũng không giống như bắn tên không đích, Đường Uyển Nhi cũng không ngốc như vậy, sẽ đối với nàng là một "Địch nhân" thành thật với nhau. Cho nên, Đường Uyển Nhi nhất định là có mục đích gì khác, chỉ là lúc này không biểu hiện ra ngoài, chính là dùng lời nói này để thử trước.

Trần Mạn Nhu phân phó người nhìn chằm chằm Đường Uyển Nhi nơi đó, cũng sẽ không tiếp tục chú ý chuyện này, vô luận Đường Uyển Nhi đánh chủ ý gì, chỉ cần có sở cầu, tương lai nhất định sẽ có hành động.

Trần Mạn Nhu gần đây có chút phiền não, là một việc khác. Vài năm trước, nhà nàng thu dưỡng tiểu cô nương Ngưu Xuân Hoa kia, hiện tại đã mười sáu tuổi, đúng là tuổi hoa đợi gả, lại vì vấn đề thân phận, hôn nhân thực có chút xấu hổ.

Tuy rằng Trần gia là hậu tộc, Trần Mạn Nhu làm tỷ tỷ cũng sẽ thường thường đem tiểu cô nương kêu tiến cung ở chung vài ngày, nhưng cha mẹ thân sinh Ngưu Xuân Hoa, lại chính là binh lính ngay cả phẩm chất cũng không có.

Thế gia đại tộc chân chính, là chướng mắt thân phận Ngưu Xuân Hoa. Nhưng là người để ý thân phận Ngưu Xuân Hoa, đại bộ phận là xem trên mặt mũi Trần gia. Đối với Tiểu cô nương ngưu Xuân Hoa mà nói, không phải là một chuyện tốt.

Vì thế hôn sự của Ngưu Xuân Hoa, liền cứ nửa vời như vậy, mọi người Trần gia thực quan tâm chuyện này, Trần gia đại ca thường xuyên ở trong nhóm đồng nghiệp của mình hỏi thăm một ít cử tử nhân phẩm không sai biệt lắm, mà Trần gia đệ đệ lại thường xuyên đem người kết bạn với mình liệt kê ra một danh sách.

Trần gia lão thái thái lớn tuổi, vốn hai năm nay đã không thể nào xuất môn, lại bởi vì hôn sự của Ngưu Xuân Hoa, năm nay cũng không ít lần xuất môn.

Thường xuyên qua lại, ngay cả Trần Mạn Nhu cũng để bụng vài phần. Thậm chí xem xét trong danh sách tuyển phò mã cho Đại công chúa qua vài lần, chẳng qua những người đó thân phận quá cao, Trần Mạn Nhu cũng chỉ có thể xem xem xét xét, lập tức liền để qua một bên.

Đang lúc người Trần gia phát sầu, bỗng nhiên có người tới cửa cầu hôn. Người cầu hôn này, thân phận cũng không thấp, nhưng người Trần gia thực không cao hứng nổi. Bởi vì, đối tượng cầu hôn là Cửu vương gia, là Cửu vương gia sang năm sẽ đại hôn.

Đương nhiên, cũng đang bởi vì sang năm Cửu vương gia sẽ đại hôn, cho nên lần này Cửu vương gia đề cũng không phải là vị trí chính phi, mà là vị trí sườn phi.

Trần Mạn Nhu có chút không rõ, nếu Cửu vương gia muốn đầu nhập Hoàng thượng, vậy lúc trước chính phi cũng đã là người của Hoàng thượng bên này. Cần gì phải lại thêm một sườn phi đâu? Lại là một sườn phi thân phận như vậy?

Nếu là nói Cửu vương gia muốn mượn sức mình, Tiểu tứ mới mấy tuổi? Ngay cả đại hôn còn chưa có đâu, nghĩ đứng thành hàng trước, đây là hại Tiểu tứ đi? Trái lo phải nghĩ, Trần Mạn Nhu cũng chưa nghĩ minh bạch ý tứ Cửu vương gia, còn có một Đường Uyển Nhi ở một bên như hổ rình mồi, Trần Mạn Nhu đều bi phẫn, có phải mọi việc đều xảy ra trong hai năm này a?

Thật sự không có biện pháp, Trần Mạn Nhu tốc chiêu Trần gia lão thái thái tiến cung.

Chờ nhìn thấy lão thái thái, mũi Trần Mạn Nhu đau xót, kém chút khóc ra. Trần lão phu nhân cũng nóng nảy, vội vàng ôm Trần Mạn Nhu an ủi: "Đây là làm sao vậy? Nhưng là có chuyện gì khó khăn? Hay là Tiểu tứ Tiểu ngũ xảy ra chuyện?"

"Không, ta chính là nhớ tổ mẫu." Trần Mạn Nhu khóc trong chốc lát, tự mình cũnh có chút ngượng ngùng, vội vàng xoa mắt ngồi xuống, nhìn nhìn đại tẩu đứng một bên, cho người mang ghế dựa lại đây, lại dâng nước trà điểm tâm.

Trần lão phu nhân sờ sờ đầu Trần Mạn Nhu thở dài: "Người đang có thai, tính tình luôn thay đổi, vừa thật vui vẻ, lại lập tức khóc sướt mướt. Lúc ngươi mang thai Tiểu tứ Tiểu ngũ, ta còn nghĩ ngươi là người nhẫn nhịn được, làm sao cũng không giở tính tình ra, nhưng là không nghĩ tới, đều lưu đến lúc này."

Đổng Xuân Ny cũng ở một bên khuyên giải: "Nương nương ngày thường nếu cảm thấy buồn phiền, đi ra bên ngoài dạo một chút." Nói xong đột nhiên cảm thấy mình nói không đúng, nữ nhân hậu cung có thai, muốn đến Ngự Hoa viên đi dạo, đó thuần túy là tự tìm phiền toái.

Vì thế vội vàng cười cười che lấp qua: "Ta vừa nhìn, Vĩnh Thọ cung trang trí thật đẹp mắt, nếu nương nương buồn, có thể tới đó dạo một chút, nhìn nhìn mầm non vừa nẩy mầm, nhìn nhìn ngọn cỏ nụ hoa, hoặc là ngửi mùi hoa thản nhiên, lại mang giá vẽ vẽ một hai bức tranh, ít hôm nữa sau khi tiểu hoàng tử sinh ra, có thể nói cho tiểu hoàng tử, đó là thời điểm mang thai hắn vẽ ra."

Thanh âm Đổng Xuân Ny dễ nghe, thời điểm nói chuyện lại rất có kỹ xảo, rõ ràng chỉ là vài câu đơn giản, lại được nàng nói thành một bức họa. Trần Mạn Nhu chính là ngẫm lại cảnh tượng kia, trên mặt liền mang ra một chút tươi cười: "Đại tẩu nói phải, ngày khác ta chắc chắn đi chỗ đó ngồi một chút."

Trần lão phu nhân cũng tán thưởng nhìn nhìn Đổng Xuân Ny, lại quay đầu nói chuyện cùng Trần Mạn Nhu: "Trong lòng ngươi có chuyện đã nhiều ngày? Nếu có thể nói, thì nói cùng tổ mẫu, tổ mẫu cũng có thể giúp cho ngươi."

Trần Mạn Nhu gật gật đầu, đem chuyện Đường Uyển Nhi lúc trước nói một lần, còn nói chuyện Ngưu Xuân Hoa. Cuối cùng tổng kết: "Vài ngày trước ta đi thỉnh an Thái Hậu nương nương, thân mình Thái Hậu nương nương tốt lên, còn nói giữ Đường Uyển Nhi ở Từ An cung chơi bài một lát."

Mỗi lần sau khi Hoàng thượng hạ triều, đều đi Từ An cung trước. Lúc ấy vừa vặn thời điểm nhóm cung phi thỉnh an xong đều tự trở về. Người khác đều đi rồi, Đường Uyển Nhi còn lưu lại ở đó, Từ An thái hậu đánh chủ ý gì, ai cũng có thể nhìn ra.

Trần lão phu nhân cẩn thận nghe xong, điểm điểm trán Trần Mạn Nhu: "Ngươi a, là nghĩ quá nhiều, mặc kệ Đường Uyển Nhi nói lời kia là có ý tứ gì, nàng sinh hay không sinh đứa nhỏ, đều cùng ngươi không có quan hệ gì, ngươi nói không cho nàng sinh nàng sẽ không sinh? Ngươi nói cho nàng sinh nàng có thể sinh sao?"

"Trong cung này, chỉ cần Hoàng thượng không nhúng tay, ngươi chính là đứng đầu hậu cung, ngươi chỉ cần ngồi yên vị trí này, bảo vệ tốt bản thân ngươi cùng Tiểu tứ Tiểu ngũ, cùng với cái bụng này của ngươi, cũng đã đứng vững. Cho dù nàng sinh đứa nhỏ thì như thế nào? Nay Hoàng thượng không phải người hồ đồ, đại thần triều đình không phải hồ đồ, Đường gia nàng có thế lực, lại cũng không phải lấy thúng úp voi, lúc trước Từ An thái hậu không làm thái hậu, Đường gia bất quá cũng chỉ là một tiểu quan trong kinh thành, căn cơ không sâu, tất nhiên là không có bản sự lớn như vậy."

"Cho dù Đường Uyển Nhi ngày sau là muốn mượn phúc sinh con, cùng ngươi chào hỏi trước, sau khi đứa nhỏ kia sinh ra, không phải cũng gọi ngươi một tiếng mẫu hậu?" Trần lão phu nhân cúi đầu nói, Trần Mạn Nhu là lo lắng Đường Uyển Nhi sẽ ở trong khoảng thời gian này làm mấy chuyện xấu, nhưng là Trần lão phu nhân nói đều hiểu được, nhìn xa.

Nói một phen, coi như là giải lo âu cho Trần Mạn Nhu.

Sau đó, lão thái thái còn nói đến chuyện Ngưu Xuân Hoa: "Cửu vương gia nói là năm đó từng cùng Xuân Hoa gặp qua vài lần, lúc ấy tuổi còn nhỏ, cũng không kiêng dè, gặp nhiều hơn, cũng liền ghi tạc trong lòng, là thật tâm thích Xuân Hoa, cho nên mới muốn cho Xuân Hoa làm sườn phi, ngày sau hắn nhất định xem Xuân Hoa như châu báu, sẽ không để cho Xuân Hoa chịu ủy khuất."

Trần Mạn Nhu cười nhạo: "Lời này cũng có thể tin? Nếu hắn thật tâm thích Xuân Hoa, lúc trước thời điểm Hoàng thượng vì hắn tuyển chính phi, hắn tại sao không ra mặt nói đã có người trong lòng? Cho dù lặng lẽ nói với một mình Hoàng thượng, hoặc là một mình bẩm báo bản cung, khẳng định sẽ không làm hỏng thanh danh Xuân Hoa."

"Nhưng là hiện tại, hắn có chính phi, lại để cho nữ tử âu yếm đành phải làm sườn phi, ta nhìn thế nào cũng không thấy là hắn thích Xuân Hoa." Trần Mạn Nhu tổng kết, Trần lão phu nhân gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, chính là Cửu vương gia tốt xấu gì cũng là hoàng gia, cho dù hắn không được Hoàng thượng coi trọng, cũng là huyết mạch hoàng gia, Xuân Hoa lại chỉ là dưỡng nữ Trần gia chúng ta, hiện tại Cửu vương gia nói ra, nguyên bản không có bao nhiêu người tới cửa cầu hôn, lúc này lại càng không có người."

Trần Mạn Nhu hơi hơi nhíu mi, cũng không thể làm cho Xuân Hoa cả đời gả không đi.

Nghĩ nghĩ, Trần Mạn Nhu hỏi: "Vậy ý tứ Xuân Hoa thế nào?"

"Nàng chỉ nói ‘tề đại phi ngẫu’." Trên mặt Trần lão phu nhân lộ ra chút tươi cười hài lòng, Trần Mạn Nhu khẽ gật đầu, tiểu cô nương phẩm tính vẫn là không tệ, không bị phồn hoa phú quý che mờ mắt.

"Cửu vương gia rốt cuộc là muốn làm gì? Hiện tại Từ Ninh thái hậu cũng đã tạ thế nhiều năm ..." Trần Mạn Nhu thấp giọng nói thầm, Trần lão phu nhân thở dài, vẻ mặt đáng tiếc lắc đầu: "Cửu vương gia ước chừng là muốn giả ngây giả dại, lại ra hôn chiêu."

Nói xong, vỗ vỗ tay Trần Mạn Nhu: "Ngươi không cần phải xen vào chuyện Cửu vương gia, tổ phụ ngươi nói, Cửu vương gia không đáng lo. Về phần hôn sự của Xuân Hoa, phụ thân ngươi ở biên quan bên kia tìm tốt lắm, qua vài ngày, Xuân Hoa sẽ sinh bệnh nặng, chúng ta sẽ đưa nàng về gia hương."

Nếu Trần gia đã có đối sách, tự nhiên Trần Mạn Nhu cũng sẽ không nghĩ nhiều.

"Hôn sự Cửu vương gia cùng Đại công chúa cũng không còn bao nhiêu thời gian, tuy rằng hiện tại ngươi đem cung vụ phân ra ngoài, nhưng dù sao ngươi cũng là mẹ cả của Đại công chúa, lại là chị dâu của Cửu vương gia, Từ An thái hậu luôn luôn mặc kệ chuyện này, đồ cưới, cùng với đồ dùng hôn lễ, ngươi phải chú ý một ít, chớ để cho người phía dưới làm ra trò quỷ, xảy ra chuyện cũng là ngươi là hoàng hậu chịu trách nhiệm."

Trần lão phu nhân lại dặn dò, Trần Mạn Nhu gật đầu đáp ứng: "Ta biết, đồ cưới của Đại công chúa, ta đã đưa đến chỗ Từ An thái hậu, chờ Từ An thái hậu xem qua, ta sẽ trực tiếp đưa cho Hoàng thượng, mà Cửu vương gia bên kia, còn có đám người Thuần vương gia tọa trấn, ta bất quá cũng là cho Nội Vụ phủ chuẩn bị vài thứ, cũng không xảy ra chuyện gì."

"Cái này rất tốt, ngươi cẩn thận mọi chuyện, chúng ta mới có thể yên tâm." Trần lão phu nhân vui mừng gật gật đầu: "Đúng rồi, sau khi ngươi sinh Tiểu hoàng tử, nhân thủ Vĩnh Thọ cung nhất định là phải tăng thêm vài người, lúc trước mẫu thân ngươi đưa vài người về, quay về ta đem danh sách đưa cho ngươi."

Trần Mạn Nhu lại gật đầu, lão nhân gia thông minh sáng suốt, trải chuyện cũng nhiều, nói rất có đạo lý. Trần Mạn Nhu nghe nửa ngày, thực cảm thấy tâm tình tốt hơn không ít, rất nhiều chuyện chỉ cần đổi phương diện mà nhìn, kỳ thật đối với mình vẫn rất có lợi.

Tỷ như, thực chán ghét Đường Uyển Nhi, không có lúc nào là không làm Trần Mạn Nhu ngột ngạt. Nhưng nguyên nhân vì có Đường Uyển Nhi tồn tại, cho nên hiện tại Từ An thái hậu càng phí nhiều tinh lực trên việc làm cho Đường Uyển Nhi sinh tiểu hoàng tử, tần suất làm Trần Mạn Nhu ngột ngạt đã từ một ngày một lần biến thành ba ngày một lần, ngẫu nhiên là năm ngày một lần. Mà thời điểm nghiêm trọng, tỷ như nói Đường Uyển Nhi gây chuyện, vậy có thể là một tháng một lần.

Nhờ phúc Đường Uyển Nhi, Trần Mạn Nhu chỉ chống lại Từ An thái hậu, so với tiên hậu chống lại Từ Ninh Từ An hai ngọn núi to, qua ngày rất mỹ mãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play