"Nương nương, Thái hậu nương nương tuyên Đường cô nương cùng vài vị tú nữ khác đi qua nói chuyện." Lập Thu tiến vào, thấp giọng hồi bẩm Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu dừng một chút: "Đại công chúa mấy ngày nay vẫn ở Từ An cung?"
"Là, Đại công chúa hai ngày nay luôn luôn ở tại Từ An cung, nương nương, có muốn đề tỉnh Đại công chúa một chút, để cho nàng lại đây thỉnh an?" Lập Thu chần chờ một chút hỏi, Trần Mạn Nhu lắc đầu: "Không cần, không phải tự nàng nghĩ đến, ai nhắc nhở cũng không được. Hoàng thượng nhìn mặt mũi tiên hậu, đối Đại công chúa cũng nhiều bao dung, chúng ta lúc này không thể cùng Đại công chúa tranh chấp, trước mặc kệ nàng, chờ ngày sau nàng bị thua thiệt, tự nhiên là biết nên dực vào bên nào."
Tuy rằng hiện tại nàng nịnh bợ Từ An thái hậu, nhưng là Từ An thái hậu có thể sống bao lâu? Chẳng lẽ Đại công chúa còn cảm thấy nàng có thể cùng Từ An thái hậu cùng nhau qua đời? Huống hồ, cho dù Từ An thái hậu vẫn còn, có chút địa phương cũng không phải Từ An thái hậu có thể ra tay.
"Là, vậy Đại công chúa nơi đó trước hết cứ mặc kệ?" Lập Thu lên tiếng nói thêm, Trần Mạn Nhu lắc đầu: "Chúng ta không ra tay, lại không thể không nhìn Đại công chúa, đừng quên, bên trong những tú nữ này còn có một Chu cô nương đâu."
Lập Thu gật gật đầu, thấy Trần Mạn Nhu không có gì phân phó, mới im lặng lui ra ngoài. Trần Mạn Nhu đưa tay đắp sách lên mặt, nhắm mắt lại chậm rãi suy tính. Đường gia cô nương thân phận đủ cao, vị trí tứ phi hẳn là không chạy thoát được đâu.
Chu gia cô nương là thứ nữ, bình thường mà nói, hẳn là dưới tứ phi. Nhưng cứ như vậy, địa vị hai người liền kéo ra, ngày sau cũng không tiện đánh võ đài. Bằng không, nghĩ biện pháp để cho Chu gia cô nương cũng được một vị trí tứ phi?
"Nương nương, Ngũ công chúa tỉnh." Đang suy nghĩ, bỗng nhiên bên người truyền đến thanh âm, ngẩng đầu chỉ thấy vú nương của Tiểu ngũ Bình ma ma đứng ở một bên hồi đáp, Trần Mạn Nhu khoát tay, Bình ma ma lập tức lui ra ngoài, không bao lâu liền bế Tiểu ngũ lại đây.
Tiểu ngũ vừa thấy Trần Mạn Nhu liền phát ra tiếng kêu ngọt như đường đến đây: "Mẫu hậu ~ "
"Ngoan, bảo bối nhi, ngủ ngon không?" Trần Mạn Nhu tiếp nhận Tiểu ngũ hỏi, Tiểu ngũ đem đầu hướng trước ngực Trần Mạn Nhu cọ cọ, nãi thanh nãi khí trả lời: "Ngon, nhớ mẫu hậu, ca ca đâu?"
"Ca ca ngươi đến trường, một hồi mới có thể nhìn thấy hắn, nương mang ngươi đi Ngự Hoa viên ngoạn được không?"
"Hảo ~" Tiểu ngũ vội vàng gật đầu, Trần Mạn Nhu bế Tiểu ngũ đứng lên, đoàn người nhanh chóng đuổi kịp. Dọc theo đường đi, Trần Mạn Nhu chỉ vào các thứ chung quanh cho Tiểu ngũ xem, dạy nàng một ít màu sắc hoặc là tên hoa cỏ.
Mẹ con hai người vừa mới tiến vào Ngự Hoa viên, Trần Mạn Nhu bởi vì ôm Tiểu ngũ nên cánh tay rất đau, tìm cái đình đi vào. Vú nương bế Tiểu ngũ đi hái hoa, Trần Mạn Nhu tự mình bưng nước trà, nhân tiện nghỉ chân.
"Ngươi nghe nói không? Lần này trong nhóm tú nữ, có Đường cô nương, bộ dáng thật xinh đẹp, đối đãi người ngoài cũng thập phần hiền lành, ra tay cũng hào phóng. Lần đó, một tiểu thư muội của ta mang nước ấm cho Đường cô nương, Đường cô nương vừa ra tay chính là một cái hoa mai kim quả tử đâu."
"Thật sự? Ta chỉ nghe nói lần này có mấy tứ nữ thân phận rất cao, Đường cô nương kia là chất nữ Thái hậu nương nương đi?"
"Đúng vậy, trong cung mọi người đều biết, ngươi đừng nói ngươi không biết a."
"Ta đương nhiên biết a, Đường cô nương cũng thật có phúc khí, có Thái hậu cô cô, làm người lại hiền lành, bộ dáng xinh đẹp, lần này nói không chừng có thể làm quý phi đâu."
"Đó là khẳng định, trong cung trừ bỏ Hoàng hậu nương nương, quý phi là lớn nhất, nếu..."
"Ngươi muốn chết, lời này có thể nói sao?"
Nói xong, phía sau núi giả liền truyền đến thanh âm tất tất tốt tốt, sau đó lại không có động tĩnh. Trần Mạn Nhu khoát tay, Lập Thu lặng yên không một tiếng động rời khỏi đình.
"Mỗi người đều cảm thấy bất an a." Trần Mạn Nhu thở dài, lúc trước nàng vừa đem lời này rơi vào tai Huệ phi cùng Đức phi, lập tức có người cũng dùng tới chiêu này với nàng, quả thật là phong thuỷ luân chuyển.
Không bao lâu, Lập Thu trở lại, tiến đến bên tai Trần Mạn Nhu nhẹ giọng nói hai câu. Trần Mạn Nhu cười khẽ một tiếng, nguyên bản còn tưởng rằng nàng không nhúc nhích, yên tĩnh đâu, không nghĩ tới, trái lại trực tiếp đem chủ ý đánh tới trên đầu mình.
"Gần nhất Thường mỹ nhân có phải vẫn ở Thừa Càn cung không có đi ra ngoài hay không?" Trần Mạn Nhu híp mắt hỏi, Lập Thu gật gật đầu, kỳ thật từ khi Trần Mạn Nhu đem Phó phi Thôi uyển nghi cùng Thường mỹ nhân ba người này để cùng một chỗ, trên cơ bản trừ bỏ thỉnh an, ba người này liền không thế nào đi ra.
"Làm cho Thường mỹ nhân hành động, yên lặng đã nhiều năm, lại không có Dương quý phi, Thường mỹ nhân cũng có thể có chút sủng ái." Thanh âm Trần Mạn Nhu thấp đến cơ hồ nghe không thấy, Lập Thu cũng gật gật đầu không thể nhận ra.
Mắt thấy nghỉ ngơi đủ, Trần Mạn Nhu đang định đứng dậy, lại nghe thấy từ đường nhỏ bên kia truyền đến tiếng cười thanh thúy: "Cái váy này của muội muội thật là đẹp mắt, con bướm phía trên là tự ngươi thêu sao? Thật sự giống như thật, xa xa nhìn thấy, ta còn tưởng rằng là con bướm còn sống dừng lại ở trên váy ngươi đâu."
Tiếp theo một thanh âm hơi ngại ngùng vang lên: "Tỷ tỷ quá khen, muội muội không biết gì khác, cũng chỉ có tú công còn có thể hơi gặp người một chút. Không giống như tỷ tỷ, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông."
"Kỳ thật ta cũng là thời điểm nhàn hạ lấy đến giết thời gian." Cô gái có thanh âm thanh thúy cười nói: "Hôm nay thời tiết vừa vặn, không bằng ta đánh một khúc, tỷ muội chúng ta cũng rãnh rỗi ngắm hoa rơi?"
"Có thể nghe tiên khúc của tỷ tỷ, muội muội cầu còn không được." Cô gái ngại ngùng kia cười nói, tiếp theo có người phân phó đi lấy cầm, khi nói chuyện, đoàn người cũng vòng qua đường nhỏ, xuất hiện bên ngoài đình, vài người thấy trong đình có người, kinh ngạc một chút, toàn bộ đều ngậm miệng lại.
Lấy lại tinh thần, lại vội vàng thỉnh an: "Thần nữ Đường Uyển Nhi (Chu Lệ Dung) gặp qua Hoàng hậu nương nương, thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
"Đứng dậy đi." Trần Mạn Nhu hơi nâng nâng tay, cẩn thận đánh giá hai cô nương đứng bên ngoài đình, đứng bên trái, mặc màu tề ngực nhu váy màu xanh nhạt là Đường Uyển Nhi, trên đầu cắm một cây thuý ngọc trâm, ở giữa là một tịnh đế liên màu vàng cỡ bằng ngón tay cái, tr6en tai mang theo khuyên tai thuý ngọc hình giọt nước, trên cổ mang theo bạch ngọc hồ lô, tóc dài thả rời rạc tán ở sau người. Lúc cúi đầu, sợi tóc phiêu động, mang ra vài phần xinh đẹp tuyệt trần.
Bên phải là Chu gia cô nương Chu Lệ Dung, mặc áo ngắn tà khâm màu đỏ tươi, phía dưới phối hợp hoa váy thập nhị bách phúc màu ngà. Trên đầu mang theo hoa sai được làm bằng trân châu, bên ngoài dùng tơ vàng vẽ hồ điệp run rầy bay lên, trên tai mang khuyên tai hồ điệp màu vàng, phía dưới lộ dây kết tơ vàng. Tóc vấn lên một nửa, một nửa còn lại thả trước ngực, khi cúi đầu, lộ ra một cái cổ tuyết trắng.
Hai cô nương, một người xinh đẹp tuyệt trần, một người ngượng ngùng động lòng người, đều là mỹ nhân.
"Thần nữ không biết Hoàng hậu nương nương ở đây, quấy nhiễu Hoàng hậu nương nương, thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ tội." Đường Uyển Nhi thoải mái lại làm một phúc lễ, Trần Mạn Nhu lắc đầu, ý bảo nàng cùng Chu Lệ Dung vào đình: "Vô phương, là bản cung không để cho người khác mở đường. Hai cái các ngươi đây là mới từ Từ An cung đi ra?"
"Hồi Hoàng hậu nương nương, thần nữ quả thật là vừa từ Từ An cung đi ra." Đường Uyển Nhi cười nói: "Lúc trước thần nữ thấy cảnh sắc Ngự Hoa viên rất đẹp, đang cùng Chu muội muội nói muốn ở trong này đánh đàn đâu."
"Uh, cảnh sắc nơi này quả thật không tệ." Trần Mạn Nhu lại bưng ly trà nhấp một ngụm, thấy Chu Lệ Dung vẫn cúi đầu, liền cười khanh khách nói: "Chu cô nương là cảm thấy bản cung diện mục khả tăng, cho nên không dám ngẩng đầu?"
"Không phải, nương nương thứ tội." Chu Lệ Dung nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, lại cuống quít đứng dậy hành lễ: "Thần nữ không có ý tứ này, Hoàng hậu nương nương dịu dàng hào phóng, dáng vẻ đoan trang, trong lòng thần nữ thập phần kính ngưỡng. Chính là thần nữ trời sinh nhát gan, sợ quấy nhiễu nương nương, thế nên mới không dám nhìn thẳng, thỉnh nương nương thứ tội."
"Bộ dáng ngươi cũng rất xinh đẹp, làm sao có thể quấy nhiễu đến bản cung đâu?" Trần Mạn Nhu lấy khăn tử che khuất khóe miệng, lộ ra một chút tươi cười: "Đến, ngồi vào bên người bản cung, trước kia bản cung rất được tiên hậu chiếu cố, hôm nay bản cung vừa thấy ngươi liền tâm sinh hảo cảm."
"Nhìn khuôn mặt này một cái, thủy nộn nộn, bản cung thật lo lắng, không cẩn thận liền bấm ra nước a." Trần Mạn Nhu đưa tay sờ sờ hai má Chu Lệ Dung, tư thái thập phần thân mật, như là đối Chu Lệ Dung cũng rất có hảo cảm, liên tục khen tướng mạo Chu Lệ Dung.
"Không đảm đương nổi nương nương tán dương, thần nữ cảm thấy, vẫn là làn da nương nương ngài tốt hơn." Chu Lệ Dung hơi có chút khiếp đảm, sau lại thấy Trần Mạn Nhu nói chuyện ôn hòa, lúc này mới hơi chút tùy ý một ít: "Nương nương phong tư thiên thành, thần nữ không thể so sánh."
"Cái gì mà không thể so sánh, bản cung cũng bất quá là nhờ phúc Thái hậu nương nương, mấy ngày trước Thái hậu nương nương ban cho bản cung một ít quy linh cao, sau khi bản cung ăn vào, nhưng là cảm thấy làn da tốt hơn nhiều. Ai, bản cung tuổi cũng đã lớn, không so được các ngươi những cô nương mười bảy mười tám, đúng là nụ hoa phấn nộn nộn đâu."
Trần Mạn Nhu thở dài nói, Đường Uyển Nhi ở một bên cười lắc đầu: "Nương nương ngài cũng không già, chính là bộ dáng ngài hiện tại, thoạt nhìn bất quá cũng cỡ tuổi chúng thần nữ. Trên người ngài lại so với nhóm thần nữ nhiều hơn vài phần uy nghi, lại làm cho nhóm thần nữ vừa thấy đến ngài liền tự biết xấu hổ."
Tươi cười trên mặt Trần Mạn Nhu càng sáng lạn, nghe cung nữ bên người Đường Uyển Nhi nói cầm ôm lại đây, liền nhíu mày nói: "Từ lâu đã nghe thấy Đường cô nương cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, không bằng Đường cô nương cho bản cung đại khai nhãn giới?"
"Đều là ngoại nhân loạn truyền, có chút khoa trương, bất quá thần nữ biết một ít da lông. Nếu nương nương muốn nghe, thần nữ tự nhiên vì nương nương dâng lên một khúc." Đường Uyển Nhi cười đáp, cho người dâng hương, tự mình đi rửa tay, sau đó mới bắt đầu đạn tấu.
Bình mẹ bế Ngũ công chúa đến đây, Trần Mạn Nhu tiếp nhận ôm trong lòng mình. Đầu tiên Tiểu ngũ tò mò nhìn chằm chằm Đường Uyển Nhi đánh đàn nửa ngày, lập tức có chút ngồi không yên, đưa tay muốn lấy chém trà cũng điểm tâm trên bàn.
Trần Mạn Nhu cúi thấp đầu dỗ Ngũ công chúa, uy nàng uống nửa ly trà nhỏ, ăn nửa khối điểm tâm, cũng không cẩn thận nghe Đường Uyển Nhi đánh đàn. Một khúc qua đi, Trần Mạn Nhu ôm Tiểu ngũ vỗ vỗ tay: "Tiếng đàn Đường cô nương quả nhiên là tựa như thiên âm, bản cung khó được nghe thấy tiếng đàn tuyệt vời như vậy, vất vả Đường cô nương."
"Có thể làm nương nương vui vẻ, thần nữ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc." Đường Uyển Nhi đứng dậy hành lễ nói, Trần Mạn Nhu từ trên đầu nhổ xuống một cái kim trâm cắm vào cho Đường Uyển Nhi: "Bản cung nghe xong quả thật là cao hứng, ngay cả Ngũ công chúa của bản cung cũng thật thích, cây trâm này liền thưởng cho ngươi."
Nói xong, lại từ trên tay cởi một chiếc vòng tay cho Chu Lệ Dung: "Bản cung nhìn thấy ngươi liền rất thích, nếu có rảnh, đi đến Vĩnh Thọ cung của bản cung ngồi ngồi, chúng ta cùng trò chuyện."
Kia vòng tay, vừa thấy liền biết không phải là phàm phẩm.
Chờ Chu Lệ Dung hành lễ, Trần Mạn Nhu mới ôm Tiểu ngũ từ từ đứng dậy: "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, bản cung đi trước. Các ngươi nếu vô sự, cũng trở về Trọng Hoa cung đi, ngày sau nếu muốn đến Ngự Hoa viên, cho người truyền lời cho bản cung, bản cung phái người đưa các ngươi tiến vào."
Ngụ ý chính là không có việc gì không cần tùy ý dạo Ngự Hoa viên, Ngự Hoa viên cũng không phải chỗ các ngươi muốn dạo là có thể dạo. Nói xong sắc mặt Đường Uyển Nhi cùng Chu Lệ Dung đều đổi đổi, quay đầu liếc nhìn nhau, lại đều tự rũ mi mắt lên tiếng hành lễ với Trần Mạn Nhu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT