"Hôm nay Nội Vụ phủ mang câu đối xuân lại đây, hài tử Tiểu tứ kia thấy câu đối xuân, còn đọc lại một lần, có mấy chữ không biết, cũng chỉ đọc một nửa, nháo ra không ít chê cười." Trần Mạn Nhu nói xong, cho người cầm mấy câu đối xuân lại đây, chỉ vào chữ Tiểu tứ đọc sai tự cho Hoàng thượng xem.
Hoàng thượng lập tức cười ha ha, gọi Tiểu tứ tới ôm đến bên người: "Những chữ đó là ngươi đọc sai?"
"Là, phụ hoàng, những chữ đó con chưa có học qua, cho nên không biết." Khuôn mặt Tiểu tứ hồng hồng, thập phần ngượng ngùng nói. Hoàng thượng cười xong chỉ bảo nói: "Lần sau cũng không thể nháo chê cười như vậy, làm người phải thẳng thắn, không biết chính là không biết, ngươi nói ra cũng không cần gấp gáp, nhưng là ngươi không nhận thức, thế nào cũng phải nói mình nhận thức, sau đó đọc sai, cái này có thể thành chê cười."
"Hôm nay mẫu hậu cũng giáo dục con, nói làm người phải thành thực, về sau con khẳng định sửa lại." Tiểu tứ cúi đầu chỉ hai ngón tay, một bộ dáng nhận sai. Hoàng thượng hưng trí lên, lại chỉ điểm hắn đọc mấy câu đối xuân kia, còn cầm bút mực lại đây, nắm tay dạy hắn viết hay lần.
"Rốt cuộc cũng là Hoàng thượng lợi hại, ngày thường thiếp dạy Tiểu tứ viết chữ, hắn luôn không nhớ được." Chờ tiễn bước Tiểu tứ, Trần Mạn Nhu vội vàng nịnh hót Hoàng thượng, Hoàng thượng cười bưng ly trà nhấp một ngụm nước trà: "Tiểu tứ là người thông minh, hiện tại hắn nhận thức chữ cũng không ít, còn không phải là công lao của Mạn Nhu ngươi?"
"Hoàng thượng, thiếp có một thỉnh cầu." Trần Mạn Nhu cười khanh khách dựa vào bên người Hoàng thượng, thừa dịp tâm tình Hoàng thượng vừa vặn đưa ra yêu cầu: "Mắt thấy Tiểu tứ sang năm sẽ đi Sùng Văn quán, hai ngày nay thiếp mang theo Đại công chúa xử lý một ít chuyện, không có thời gian chỉ đạo công khóa Tiểu tứ, hai ngày nay không bằng Hoàng thượng giúp thiếp trông giữ Tiểu tứ một chút?"
Chuyện này trái lại mới mẻ, Hoàng thượng đã từng khảo sát công khóa hoàng tử, nhưng là nói việc chỉ đạo cho con nhận chữ viết chữ, thật đúng là chưa từng trãi qua. Đại hoàng tử lúc ấy, hắn đang vội vàng đoạt đích, sau lại vội vàng ngồi ổn ngôi vị hoàng đế. Đến phiên Nhị hoàng tử, Thục phi một mình ôm lấy mọi việc. Tam hoàng tử lại ở Từ An cung, cũng chỉ ở thời điểm thỉnh an mới thấy mặt một lần.
Cho nên đối với đề nghị này của Trần Mạn Nhu, Hoàng thượng cũng có chút động tâm, nghĩ nghĩ đáp: "Hảo, vậy từ ngày mai bắt đầu, trẫm liền chỉ đạo Tiểu tứ một chút. Bất quá, nếu trẫm đối với Tiểu tứ nghiêm khắc, ngươi cũng không nên đau lòng."
"Sao Hoàng thượng nói vậy, thiếp cao hứng còn không kịp đâu, thiếp nghe nói, trước kia Hoàng thượng công khóa, nhưng là cầm cờ đi trước, có thể được ngài chỉ điểm, đó là may mắn của Tiểu tứ." Vẻ mặt Trần Mạn Nhu vui mừng nói, dỗ Hoàng thượng lại cao hứng.
Vài ngày sau, Hoàng thượng giống như là tìm được lạc thú, ban ngày đại bộ phận thời gian đều ở lại Chung Túy cung, không phải chỉ điểm Tiểu tứ học bài viết chữ, thì chính là xem Tiểu tứ dạy Ngũ công chúa nói chuyện, chỉ tiếc, Ngũ công chúa còn nhỏ tuổi, mỗi lần đều là đối với ca ca nàng a a vài tiếng ứng phó rồi thôi.
Rất nhanh đến ngày đầu năm, sáng sớm Trần Mạn Nhu phải đi Thái Hòa điện. Mệnh phụ triều đình vừa nghe nói triều bái năm nay là ở Thái Hòa điện tiến hành, nguyên bản đối với Hoàng hậu khinh thị, liền cũng thu lại, một đám thật cẩn thận, vào Thái Hòa điện cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Trần Mạn Nhu ngồi đến giữa trưa, kém chút đem mặt cười đến cứng lại, ban thưởng xuống mấy bàn yến hội, nàng liền vội vàng thối lui. Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân đi Từ An cung trước, lập tức đi đến Chung Túy cung thỉnh an.
"Nương nương..." Trần phu nhân lôi kéo tay Trần Mạn Nhu, đôi mắt đỏ lên, có chút nói không nên lời. Trần lão phu nhân đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Trần phu nhân: "Được rồi, lau nước mặt của ngươi đi, hôm nay nhưng là ngày đầu năm, đừng mang xui quẩy đến cho nương nương."
"Nương nói phải, là ta luống cuống." Trần phu nhân vội vàng lấy khăn tử lau khóe mắt, theo Trần lão phu nhân ngồi xuống ở một bên, nhìn chung quanh Chung Túy cung hai vòng, thần sắc trên mặt còn có chút lo lắng: "Nương nương, tại sao ngươi còn ở tại Chung Túy cung? Nhưng là Hoàng thượng bên kia đối với ngươi..."
"Nương không cần lo lắng, là ta tạm thời không muốn chuyển qua, Vĩnh Thọ cung kia đồ vật đều là tiên hoàng hậu dùng qua, Đại công chúa lại luyến tiếc, cho nên ta xin Hoàng thượng đem đồ vật trong Vĩnh Thọ cung chuyển ra trước, năm sau ta lại chuyển qua."
Trần Mạn Nhu vội vàng nói, Trần lão phu nhân gật gật đầu: "Chuyển đi thì tốt, ngươi một lần nữa bố trí lại một lần, trong nhà còn có mấy bồn san hô thụ, quay đầu ta cho người đưa lại đây cho ngươi, màu đỏ thẫm, nhìn cũng có không khí vui mừng."
"Tổ mẫu, không cần, ngày xưa Hoàng thượng ban thưởng xuống không ít đồ, cũng có san hô thụ." Trần Mạn Nhu vội vàng cự tuyệt, đang nói, Tiểu tứ tới đây, Trần Mạn Nhu vội vàng ngoắc: "Tiểu tứ, không phải ngươi nói tưởng niệm thái ngoại tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu sao? Mau tới chào."
"Tiểu tứ thỉnh an thái ngoại tổ mẫu, thỉnh an ngoại tổ mẫu." Tiểu tứ ở phụ cận, ôm tiểu quyền đầu hành lễ, thân mình tròn vo, dáng điệu rất là thơ ngây khả ái, trên mặt Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân nháy mắt lộ ra tươi cười, vội vàng đỡ Tiểu Tứ đứng lên: "Cũng không dám chịu lễ của Tứ điện hạ, hẳn là chúng ta thỉnh an Tứ điện hạ."
"Tổ mẫu, nương, các ngươi là trưởng bối, Tiểu tứ lại còn nhỏ." Trần Mạn Nhu ở một bên sẵng giọng: "Chịu hắn thi lễ cũng không có gì, huống hồ, năm trước hắn còn được các ngươi chiếu cố đâu."
"Tại sao nương nương nói vậy, ngày sau ngươi không có thể để cho Tứ điện hạ tùy ý hành lễ, Tứ điện hạ là hoàng tử, thân phận quý trọng." Trần lão phu nhân nói, sợ ngày sau Tiểu tứ đối với thân phận có gì mơ hồ, mất uy nghi thiên gia.
"Tổ mẫu không cần lo lắng, ta đã nghĩ điểm ấy đâu. Chính là lúc này Tiểu tứ còn nhỏ, nếu là quá cùng người khác bất hòa, ta lo lắng hắn dưỡng thành tính tình cao ngạo." Này cũng thật không tốt lắm, làm cho Tiểu tứ quá bình dị gần gũi, sẽ mất thân phận. Làm cho Tiểu tứ không cần cùng người khác quá thân cận, lại lo lắng về sau Tiểu tứ ánh mắt đặt trên đỉnh đầu, thậm chí có khả năng không có một hai bằng hữu để nói chuyện, có đôi khi Trần Mạn Nhu còn thực lo lắng mình nắm giữ không tốt mức độ.
"Chờ vào Sùng Văn quán, hảo hảo dạy một phen, cũng không sai biệt lắm." Trần lão phu nhân nhẹ giọng dặn dò một phen, cũng không quản Tiểu tứ nghe hiểu hay không hiểu, chỉ dựa vào bên người Trần Mạn Nhu không nói lời nào, Trần Mạn Nhu đưa tay xoa xoa đầu hắn: "Muốn đi Sùng Văn quán, ta mới càng phát sầu. Sùng Văn quán đều là một tiên sinh giảng bài, năm đó Đại hoàng tử là vì thân phận quý trọng, thế này mới thỉnh tiên sinh khác. Đến Tiểu tứ, ta cũng không biết rõ Hoàng thượng nghĩ như thế nào. Bất quá, việc này cũng không phải ta có thể nhúng tay, chỉ có thể là đi từng bước tính từng bước."
"Sang năm sẽ tuyển tú sao?" Trần phu nhân dừng một chút hỏi, Trần Mạn Nhu lắc đầu: "Ta cũng nói không chính xác, người hậu cung này vẫn là quá ít, ngay cả vị trí tứ phi cũng không đầy, nghĩ, sang năm nhất định là có người dâng tấu chương cho Hoàng thượng tuyển tú."
Một lần tuyển tú trước bởi vì nạn hạn hán mà ngừng, lúc này đây tuyển tú lại bởi vì chuyện tiên hoàng hậu mà chậm trễ. Tính xuống dưới, từ Ung Tận năm thứ sáu đến bây giờ, đã có năm năm gần sáu năm chưa từng tuyển tú.
Hoàng thượng chính trực tráng niên, dưới gối lại chỉ có năm con trai, thực có chút hư không, khả năng sang năm tuyển tú, có hơn tám phần. Trần Mạn Nhu cũng thực buồn bực, mình vừa làm hoàng hậu, đại sự thứ nhất gặp phải cư nhiên là tuyển tú, rất nghẹn khuất.
"Ngươi a, cũng không nên nổi lên tâm tư gì, hiện tại ngươi đã là hoàng hậu, cho dù các nàng ai vào hậu cung, còn có thể lướt qua ngươi?" Trần lão phu nhân nhìn ra sắc mặt Trần Mạn Nhu hiện lên không vui, vội vàng khuyên nhủ: "Ngươi hiện tại tâm tư để lại đến trên người Tứ điện □ là được."
Trần Mạn Nhu để cho Lập Xuân mang theo Tiểu tứ đi chơi, lúc này mới cười nói: "Ta cũng không phải muốn Hoàng thượng độc sủng, mà là lo lắng, ta vừa được sắc phong, lập tức lại tú nữ tiến cung, chỉ sợ là sẽ làm người khác nổi lên tâm tư khinh thị."
"Cái này trái lại nói không chính xác." Trần lão phu nhân cũng có chút nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: "Cho tới bây giờ, ngươi cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, chính là, ngươi phải xem chuẩn vị trí thân phận của ngươi, ngươi là một quốc gia chi mẫu, hiện tại ngươi đã là lớn nhất hậu cung, vạn vạn không cần cùng nhóm phi tần giở thủ đoạn tranh thủ tình cảm như trước, người làm thê cùng người làm thiếp không giống nhau. Nếu Hoàng thượng sủng ngươi, ngươi chỉ để ý nhận, nếu không sủng ngươi, ngươi liền làm tốt bổn phận."
Nói xong, cúi đầu tiến đến bên tai Trần Mạn Nhu dặn: "Về phần vị ở Từ An cung kia, ngươi chỉ đang xuôi theo, Từ An thái hậu cũng đã sắp sáu mươi, nhân sinh thất thập cổ lai hy, ngươi chỉ cần chịu đựng qua là được. Huống hồ, dưới gối ngươi còn có Tứ hoàng tử, ta nghĩ, cho dù là nàng làm khó dễ, cũng không đến nỗi nào đi."
"Uh, ta đều nhớ kỹ, lại nói như thế nào, đó cũng là thân sinh mẫu thân của Hoàng thượng, ta cũng phải kính trọng mới được." Trần Mạn Nhu gật gật đầu đáp, Trần lão phu nhân lại truyền thụ mấy chiêu ứng phó "Ác bà bà", nhìn thời gian thực không còn sớm, lúc này mới cùng Trần phu nhân xuất cung.
Buổi tối là gia yến, ở Từ An cung cử hành. Thời điểm Trần Mạn Nhu đi Từ An cung, Hoàng thượng còn chưa đến. Đại công chúa dựa vào bên người Thái hậu cười cười nói nói, thấy Trần Mạn Nhu, liền cười khanh khách lại đây thỉnh an.
"Đại công chúa hôm nay khí sắc thật tốt." Trần Mạn Nhu vội vàng kéo Đại công chúa lại, giương mắt nhìn lên, thấy trên đầu Đại công chúa nhiều hơn một chi bạch phù dung ngọc trâm, nhìn có vài phần quen thuộc, dừng một chút, tiếp theo cười nói: "Cây trâm này nhìn rất đẹp, làm nổi bật màu da oánh bạch như ngọc của Đại công chúa, hơn nữa Đại công chúa mang càng đẹp mắt."
"Ngươi trái lại càng biết nói chuyện." Từ An thái hậu ở phía trên cười nói: "Ánh mắt cũng càng tốt, ai gia vừa cho Nghi An mang cây trâm này, ngươi liền nhìn trúng."
"Nha, cây trâm này là Thái hậu nương nương cho Đại công chúa a, thiếp đã nói rồi, đi chỗ nào tìm được cây trâm nhìn đẹp như vậy, cũng chỉ có Đại công chúa có thể xứng đôi. Cái này thật đúng là, tương đắc ích chương (hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh)." Trần Mạn Nhu vội vàng nịnh Từ An thái hậu hai câu.
Ngày tốt, Từ An thái hậu cũng rất dễ ứng phó, chỉ cần vuốt thuận lông là được.
Một lát sau, đám người Huệ phi Đức phi cũng đều nhất nhất lại đây. Từ An thái hậu một hồi cùng Nhị công chúa trò chuyện, một hồi hỏi tình huống Nhị hoàng tử học tập một chút, cũng không có thời gian đi bắt lỗi Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu cũng không mang sắc mặt không vui.
"Nương nương hôm nay thần sắc nhìn cũng tốt lắm." Đại công chúa mềm mại ngồi ở bên người Trần Mạn Nhu nói, Trần Mạn Nhu đưa tay sờ sờ y phục Đại công chúa: "Hôm nay tại sao mặc ít như vậy? Người bên người tại sao cũng không thêm một kiện y phục cho ngươi?"
"Không trách các nàng, thời điểm đi ra cũng là mặc áo dầy, đến Từ An cung có chút nóng, liền thay đổi xuống." Từ An cung đốt địa long, cho nên bên trong là ấm áp như xuân, lúc này Trần Mạn Nhu cũng cảm thấy có chút nóng.
"Vậy thời điểm đi ra nên mặc nhiều chút." Trần Mạn Nhu công đạo vài câu, lại chuyển khẩu hỏi: "Mấy ngày trước đây, ta cầu Hoàng thượng, đem đồ vật của mẫu hậu ngươi ở Vĩnh Thọ cung tìm cái cung điện để lại, Hoàng thượng cũng đã đáp ứng rồi. Càng nghĩ, ta cảm thấy, việc này vẫn là giao cho ngươi làm tương đối ổn thỏa."
Trần Mạn Nhu cũng không muốn ở trong gia yến ngày đầu năm cùng Đại công chúa nói cái này, chính là, từ khi phong hậu đến bây giờ, nàng cũng chỉ ở trong đám người thấy Đại công chúa một lần. Nhất là cho tới bây giờ, Đại công chúa đều là thường xuyên ở Từ An cung. Trần Mạn Nhu lại nhiều việc, cho nên liền kéo dài tới hiện tại.
Tươi cười trên mặt Đại công chúa phai nhạt xuống, một lát sau, mới miễn cưỡng cười nói: "Tốt lắm, chính là nhân thủ của ta bên kia không đủ..."
"Quay về ta cho Tần tổng quản mang vài người qua." Trần Mạn Nhu nói, nàng cũng không quá muốn đi quản tâm tình Đại công chúa, đến lúc này, Đại công chúa thấy nàng cũng chỉ kêu một tiếng nương nương, nàng cần gì phải chiếu cố tâm tình Đại công chúa?
Lý giải săn sóc cái gì, đó đều là song phương, huống chi Đại công chúa đã không còn nhỏ. Năm nay mười bốn, qua hai năm có thể lập gia đình.
Chính là rốt cuộc là có chút đáng tiếc, nguyên bản Trần Mạn Nhu muốn chiếu cố tốt Đại công chúa, tương lai tìm người tốt, cũng có thể vì Tiểu tứ thêm trợ lực. Chính là, rốt cuộc nàng đã coi thường ảnh hưởng của ma ma giáo dưỡng cùng vú nương tiên hoàng hậu lưu lại với Đại công chúa.
Lại nói tiếp, cũng là nàng nghĩ quá thuận lợi. Trẻ nhỏ nhây thơ thì tốt, Đại công chúa cũng đã không còn nhỏ, làm sao có thể hội một chút chướng ngại tâm lý cũng không có liền chấp nhận người chiếm cứ vị trí của mẹ ruột mình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT