Từ Ninh cũng không ở Bảo Hòa điện làm chậm trễ, gặp qua vài vị hoàng tử cùng mấy vị công chúa, lại lên xe ngựa, lần này chính là trực tiếp hồi Từ Ninh cung. Hoàng hậu dẫn phi tần đem người đưa qua, khách khí vài câu, rồi nói Từ Ninh thái hậu đường xá mệt nhọc, các nàng không thể quá mức quấy rầy, sau đó liền đúng lý hợp tình cáo lui.
Trần Mạn Nhu ôm Tứ hoàng tử hồi Chung Túy cung của mình, hôm nay thời tiết khá tốt, Trần Mạn Nhu cũng không ngồi giá liễn, chỉ dẫn vài người đi bộ trở về.
"Quý phi nương nương." Không đi quá xa, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng kêu, Trần Mạn Nhu xoay người nhìn nhìn, là người từ sau khi tiến cung vẫn là người vô hình Ngụy phi Ngụy Minh Linh. Nàng vào cung trễ hơn vài ngày so với Thường phi, vận khí không phải quá tốt.
Phía trước có Hiền phi, Huệ phi, phía sau có Tống chiêu nghi, Vương chiêu nghi, Bạch chiêu nghi, ở giữa còn có Thường phi đối lập, Ngụy phi tiến cung lặng yên không một tiếng động, thậm chí đầu một tháng Hoàng thượng cũng chưa nhớ tới sủng hạnh nàng, nếu không phải Hoàng hậu nhắc tới, phỏng chừng Hoàng thượng đã quên trong hoàng cung còn có một người như vậy.
Mà này Ngụy phi cũng nén được giận, Hoàng thượng không sủng hạnh, nàng vẫn ở trong cung của mình, nửa bước cũng không ra ngoài. Chính là đi thỉnh an Hoàng hậu, cũng chỉ nói một câu thỉnh an, mặc kệ người khác trào phúng, chua chát như thế nào, nàng nửa câu cũng không nói tiếp.
Qua thời gian dài, mọi người cũng không quan tâm tới nàng. Chính là không nghĩ tới, lúc này nàng lại kêu mình. Trong lòng Trần Mạn Nhu kinh ngạc, trên mặt lại vẫn mang theo mỉm cười bình thản: "Ngụy phi có việc gì sao?"
"Quý phi nương nương, thiếp nghe nói Quý phi nương nương am hiểu đan thanh, cho nên muốn cầu Quý phi nương nương một việc." Ngụy phi chạy lại đây, hành lễ với Trần Mạn Nhu, cúi đầu thập phần kính cẩn nhu thuận nói, Trần Mạn Nhu hơi nhíu mi: "Ngươi muốn cầu cái gì?"
"Thiếp nhìn thấy hoa cúc trong Ngự Hoa viên nở thập phần diễm lệ, nghĩ qua một đoạn thời gian nữa thì không thể nhìn thấy loại cảnh tượng này, trong lòng thập phần tiếc nuối, cho nên muốn thỉnh Quý phi nương nương ban cho thiếp một bức tranh, thiếp không cầu Quý phi nương nương tỉ mỉ họa ra, chỉ tranh ngày thường chấp bút là được."
Ngụy phi cũng không vòng vo, nói thẳng, Trần Mạn Nhu nghiêng đầu nhìn nhìn Bôi Đình, Bôi Đình ở một bên lập tức cười lạnh một tiếng: "Ngụy phi ngươi đem nương nương nhà chúng ta trở thành người nào? Đồ vật của nương nương chúng ta, ngươi muốn là phải cho?"
Trần Mạn Nhu khoát tay, Bôi Đình lập tức im lặng, chỉ đứng ở phía sau Trần Mạn Nhu trừng Ngụy phi.
Sắc mặt Ngụy phi trắng bệch, bùm một tiếng quỳ xuống, thanh âm kia, dọa Trần Mạn Nhu nhảy dựng. Phải biết rằng, đường trong cung, trên cơ bản đều là đá tảng hoặc là thanh chuyên làm thành, lần này, đều nghe thấy xương cốt vang lên.
"Ngụy phi, có cái gì nói không thể hảo hảo nói?" Trần Mạn Nhu vội vàng đưa tay kéo Ngụy phi, Ngụy phi lại lắc đầu: "Là thiếp nói năng không ý tứ, thỉnh Quý phi nương nương thứ tội, thiếp không phải cố ý muốn mạo phạm Quý phi nương nương."
"Ngụy phi nói lời này ta không thích nghe." Trần Mạn Nhu ý bảo vài người phía sau mình một chút, Vi Nhạc cùng Hồng Mai vội vàng tiến lên, mỗi người một bên đem Ngụy phi nâng dậy, Trần Mạn Nhu lắc đầu nói: "Ta chưa từng nói trách cứ ngươi? Nha hoàn này của ta cũng chỉ là nhất thời nóng vội, chỉ trung tâm hộ chủ, cho nên nói chuyện mới nóng nảy chút, Ngụy phi ngươi cũng đừng trách móc."
Ngụy phi vội vàng lắc đầu: "Thiếp cũng..."
"Bản cung biết ngươi cũng là vô tâm, cho nên chuyện hôm nay, chính là một chuyện hiểu lầm." Trần Mạn Nhu ngăn cản Ngụy phi, cười khanh khách cao thấp đánh giá Ngụy phi một vòng: "Bản cung nhìn, y phục trên người ngươi có vài phần đơn bạc, nhưng là Chế Y cục không đem thu trang của ngươi đưa đến?"
"Không phải, chế y cục đã đưa đến, chính là thiếp cũng không thấy giá lạnh, thế nên mới không mặc quá dầy." Ngụy phi thấy Trần Mạn Nhu chuyển đề tài, liền cúi đầu cắn cắn môi, thời điểm lại ngẩng đầu, trên mặt liền mang ra vài phần tươi cười dịu dàng.
Trần Mạn Nhu vẻ mặt tiếc nuối: "Ai, ta thật sự là hâm mộ các ngươi không sợ giá lạnh, chính là sắp đến mùa đông, cũng có thể mặc thập phần xinh đẹp. Nhưng là bản cung lại không được, vừa đến lúc này, phải năm ba tầng y phục trên người, nhìn thập phần mập mạp."
"Quý phi nương nương thiên sinh lệ chất, thiếp cũng không biết là Quý phi nương nương mặc mập mạp." Ngụy phi vội vàng cười nói, Trần Mạn Nhu lắc đầu, thở dài: "Vừa rồi ngươi nói, muốn một bộ cúc hoa đồ đi? Ngươi nếu như không gấp, liền tạm thời đợi chút?"
Không đợi Ngụy phi nói chuyện, Trần Mạn Nhu liền mang vẻ mặt nhu hòa cười nói: "Lại nói tiếp cũng không sợ Ngụy phi ngươi chê cười, hai năm trước, bản cung vẫn có tâm tình vẽ vẽ họa họa, bất quá, từ khi sinh Tiểu tứ, thân mình bản cung liền không bằng dĩ vãng, mùa hè sợ nóng, mùa đông sợ lạnh, ngươi xem lúc này mọi người chỉ mặc áo khoác, còn ta đã thay áo bông."
Ngụy phi vội vàng cười cười: "Là thiếp nghĩ không chu đáo, lúc này đã là ‘sương hàng’, thời tiết giá lạnh, nương nương nên vì bản thân mà suy nghĩ. Về phần cúc hoa đồ kia của thiếp, nương nương đừng để trong lòng, thiếp nghe nói, Tống chiêu nghi có lối vẽ tỉ mỉ cũng rất không tệ, lần sau có thể thỉnh Tống chiêu nghi hỗ trợ."
Trần Mạn Nhu thực vừa lòng gật đầu, chính nàng sửa lại chủ ý là tốt rồi. Việc này quả thật là có chút không dễ làm, nếu Ngụy phi tùy tùy tiện tiện mở miệng một tiếng, mình thực hưng sư động chúng vẽ một bức cúc hoa đồ cho nàng, liền rất hạ thấp giá trị con người. Nếu tùy tùy tiện tiện liền lấy ra hồ lộng, có Thường phi ở dưới đối lập, mặt mũi Trần Mạn Nhu cũng không dẽ nhìn. Nếu cự tuyệt, chuyện hôm nay truyền ra đi, vậy thành Trần Mạn Nhu không coi ai ra gì.
Cho nên, mặc kệ Trần Mạn Nhu có đáp ứng hay không, chuyện này đối nàng mà nói đều không tốt.
Vòng vo như vậy nửa ngày, Trần Mạn Nhu coi như là đạt được mục đích, sắc mặt đối với Ngụy phi cũng tốt một ít: "Không biết Ngụy phi là từ đâu nghe nói bản cung am hiểu đan thanh? Bản cung nhớ rõ, đã thật lâu bản cung không có ở bên ngoài vẽ tranh."
Chính là vẽ tranh, cũng đều ở Chung Túy cung.
Ngụy phi nháy mắt mấy cái, có chút ngượng ngùng cười nói: "Thiếp là nghe Thường phi nương nương nói, hôm kia Thường phi nương nương cùng thiếp nói chuyện phiếm, nói đến trong cung có người tài hoa, nhắc tới Quý phi nương nương ngài hiểu đan thanh."
"Bản cung về điểm này có chút tài mọn, không đáng nhắc đến, ngược lại là Thường phi, nàng thế nhưng mới là tài nữ hàng đầu, cũng không phải là hư danh, bản cung thấy, thơ từ của Thường phi so với Hồ phi còn nhiều hơn vài phần linh tính." Trần Mạn Nhu cười nói, Ngụy phi ngượng ngùng lắc đầu: "Thiếp chưa thấy qua thi từ của Hồ phi tỷ tỷ, nên cũng không tiện tùy ý bình luận."
"Ngô, đúng rồi, bất quá, ngươi có rảnh đi bái phỏng Hồ phi một chút, nói không chừng có thể biết được." Trần Mạn Nhu không thèm để ý khoát tay, xoay người tiếp tục đi về phía trước: "Ngụy phi còn có việc sao? Nếu thật như vậy, bản cung đi trước một bước."
Ngụy phi vội vàng hành lễ: "Thiếp cũng không còn chuyện gì khác, cung tiễn Quý phi nương nương."
Trần Mạn Nhu không lên tiếng, chỉ để ý đường đi phía trước, mới vừa đến Long Phúc môn, liền nhìn thấy đại nha hoàn Vân Tú bên người Thục phi đang đứng ở cửa Dực Khôn cung. Vân Tú này, là lúc trước sau khi Hồ phi rơi xuống nước, thay thế đại cung nữ Vân Thư. Về phần Vân Thư, từ sau chuyện kia đã không thấy tăm hơi, phỏng chừng, lúc này đã ở giếng nước nào đó biến thành rong rêu.
"Nô tỳ gặp qua Quý phi nương nương, thình an Quý phi nương nương." Vân Tú vừa nhìn thấy Trần Mạn Nhu, liền vội vàng đến đây thỉnh an. Trần Mạn Nhu hơi hơi nâng tay: "Đứng lên đi, nương nương các ngươi còn chưa trở về sao?"
"Hồi Quý phi nương nương, nương nương chúng ta đã trở lại." Vân Tú mím môi cười nói, nhìn nhìn người phía sau Trần Mạn Nhu, hơi chần chờ hỏi: "Quý phi nương nương vội vã phải về Chung Túy cung sao?"
"Ngươi có chuyện gì?" Trần Mạn Nhu hơi nhíu mày, Vân Tú ngượng ngùng cong cong hai má: "Này, kỳ thật nô tỳ là ở chỗ này chờ Quý phi nương nương, nương nương chúng ta muốn mời Quý phi nương nương đi vào trò chuyện."
"Bản cung đã nói, ngươi là một đại cung nữ, làm, sao vô duyên vô cớ đứng ngoài cửa." Trần Mạn Nhu cười nói, lại không đáp ứng đi vào, chỉ đưa tay chỉ chỉ Trần ma ma đang ôm Tứ hoàng tử: "Bất quá, bản cung lúc này lại không tiện đi vào, Tiểu tứ lúc này đã ngủ, bản cung còn phải đi về cho hắn uống sữa. Nếu là Thục phi có lời gì muốn nói, đợi lát nữa tự đi Chung Túy cung đi."
Vân Tú đang muốn nói thêm gì đó, Trần Mạn Nhu lại không cho nàng cơ hội này, chỉ xoay người dẫn người tiếp tục đi về phía trước. Vân Tú ở phía sau nhìn bóng dáng Trần Mạn Nhu, dậm chân một cái vào Dực Khôn cung.
Lộ trình còn lại ngược lại thông suốt, đến Chung Túy cung, Trần Mạn Nhu phân phó Trần ma ma lay tỉnh Tiểu tứ trước, hắn đã ngủ gần một buổi sáng, ngủ tiếp nữa, buổi tối khẳng định sẽ nháo.
Đối Nguyệt bưng nước trà đến đây, Trần Mạn Nhu nhấp một ngụm, quay đầu hỏi: "Ta để ngươi chuẩn bị hạ lễ đã chuẩn bị tốt?"
"Đã chuẩn bị tốt, nương nương, khi nào thì đưa đi qua?" Trần gia nhị thiếu gia Trần Hoài Quyết thời điểm tháng tám tham gia khoa cử, tuy rằng không phải trạng nguyên thám hoa gì, nhưng cũng là nhất giáp thứ chín, coi như là ở trước mặt Hoàng thượng treo hào.
Huống hồ, năm đó Trần Hoài Cẩn mười tám tuổi trúng thám hoa, lúc này Trần Hoài Quyết kém một tuổi, mười bảy tuổi có thể lấy nhất giáp thứ chín, thành tích coi như là không tệ. Dù sao Trần Hoài Quyết thích là binh pháp, mà không phải tứ thư ngũ kinh.
Lúc trước thời điểm Trần mẫu đi Thực Định, cũng đã xem xong tức phụ tương lai cho Trần Hoài Quyết, lần này thừa dịp Trần Hoài Quyết học xong, Trần gia cũng muốn tổ chức tiệc cưới. Một khi yết bảng thì bắt đầu chọn ngày lành, đưa văn định lễ hỏi, mãi cho đến lúc này, mới cuối cùng xác định ra ngày lành.
"Hôn kỳ là ngày mười sáu tháng mười một, còn gần nửa tháng, ngày mười lăm đưa qua đi." Trần Mạn Nhu trong lòng tính ngày, lại chỉ thêm vài thứ để cho Đối Nguyệt thêm vào: "Kia đôi kim trâm ngụ ý rất tốt, cũng đưa qua đi."
"Là, nương nương." Đối Nguyệt cầm danh mục quà tặng, lại thêm vài nét bút, đang thương nghị, chợt nghe bên ngoài thông báo, nói là Thục phi nương nương cầu kiến.
Trần Mạn Nhu có chút kinh ngạc, không nghĩ tới động tác Thục phi nhanh như vậy, chẳng lẽ, có chuyện gì quan trọng? Nhớ tới chuyện lúc trước Vân Tú chặn nàng lại, Trần Mạn Nhu liền cảm thấy, ước chừng Thục phi là thật sự có chuyện gì, bằng không, Thục phi cũng sẽ không làm ra loại chuyện này.
"Mau mau mời vào." Trần Mạn Nhu nháy mắt mấy cái, Đối Nguyệt vội vàng bê sổ sách danh mục quà tặng đi xuống, Bôi Đình đi ra ngoài đón Thục phi. Không bao lâu, chỉ thấy Thục phi vào cửa, lúc này Thục phi đã thay đổi y phục, cùng chính trang lúc trước so sánh, một thân y phục màu thủy lam, ngược lại càng thể hiện sắc mặt Thục phi.
"Thỉnh an Quý phi nương nương." Thục phi vào cửa cười thỉnh an Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu vội vàng đỡ một phen: "Thục phi không cần đa lễ như vậy, mau mau mời ngồi đi, ta nơi này vừa làm cho người làm một ly hoa hồng phong lộ, ngươi vừa mới qua, mau tới phẩm thử xem."
Thục phi cười ở hạ thủ Trần Mạn Nhu ngồi xuống: "Vậy thiếp là có lộc ăn, hoa hồng phong lộ của Quý phi nương nương tất nhiên là vô cùng tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT