"Nương nương, ngài hiện tại cũng là quý phi, tại sao còn muốn đi ra ngoài nghênh đón Dương quý phi? Dương quý phi cũng không có con..." Tẫn Hoan vừa trang điểm cho Trần Mạn Nhu, vừa rất mất hứng nói thầm, Trần Mạn Nhu nhìn gương dùng bút mi ngoéo một cái lông mi: "Cho dù nàng không hài tử, địa vị nàng cũng cao hơn so với ta, nàng ở thời điểm tiềm để, liền được Hoàng thượng yêu thích nhất."
"Hoàng thượng hiện tại đối với nương nương cũng thực để bụng a." Tẫn Hoan có chút khó chịu, Trần Mạn Nhu lắc đầu: "Hoàng thượng hiện tại a, là đối với Tiểu tứ để bụng, vì có quan hệ nên ta mới được để bụng."
Nhìn thấy thời gian đã không còn sớm, cũng không tính nghe Tẫn Hoan lải nhải: "Lấy cái quạt tròn mỹ nhân đồ kia, cũng không quá long trọng, ngươi cũng nói, bất quá là quý phi mà thôi, Đức phi cùng Thục phi theo Dương quý phi trở về, cũng không tư cách để cho bản cung đi nghênh đón các nàng."
Từ Ninh thái hậu cũng không biết là cảm thấy ở Thái Miếu có vẻ dễ truyền tin tức hay là cảm thấy hành cung quá phong bế, cũng hoặc là nghĩ trong lúc tuyển tú xem trò hay vừa ra, dù sao, hôm qua bỗng nhiên truyền đến tin tức, nói là bệnh nặng đã khỏi hẳn, nguyện ý trở về Thái Miếu đi cầu phúc. Dương quý phi các nàng đã không còn tác dụng, để cho Hoàng thượng phái người tới đón hồi cung.
Hoàng thượng bên kia sáng sớm đã đi hành cung tự mình đón Từ Ninh thái hậu, ngay cả hoàng cung cũng chưa vào, trực tiếp mang đến Thái Miếu. Mà đám người Dương quý phi, lại vào cửa cung, cần phải có người đi nghênh đón, dù sao, thị tật cũng coi như là một công lớn.
Chính là địa vị các nàng không đủ, Hoàng hậu khẳng định sẽ không tự hạ giá trị con người đi nghênh đón, việc này tình cũng cũng chỉ có thể phân phó đến trên đầu Trần Mạn Nhu.
Chờ Trần Mạn Nhu trang điểm coi như xong, bên ngoài liền truyền đến tin tức, nói là đám người Dương quý phi đã qua Thái Hòa điện, Trần Mạn Nhu ngồi giá liễn, lúc này cỗ kiệu của nàng đã đổi thành xe, thực vững chắc. Vừa lúc ở chỗ Cảnh Vận môn, đón Dương quý phi đám người ngồi xe trở về.
"Thiếp gặp qua Dương tỷ tỷ, lâu như vậy không gặp, Dương tỷ tỷ càng đẹp ra." Trần Mạn Nhu tiến lên hành lễ với Dương quý phi, Dương quý phi trưng ra gương mặt lạnh lùng, liếc mắ quét Trần Mạn Nhu một cái, cười như không cười ngoắc ngoắc môi đỏ mọng: "Lâu như vậy không thấy, Trần muội muội vẫn nói chuyện dễ nghe như vậy."
Thục phi cùng Đức phi tiến lên hành lễ với Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu cẩn thận đánh giá hai người, mặc y phục hoàn hảo, là Hoàng hậu cho người đưa y phục mới qua. Ôn tuyền dưỡng nhân, vừa rồi khích lệ Dương quý phi không phải nói chơi, lời này thả tới trên người Thục phi cùng Đức phi, cũng có vài phần phù hợp.
Nửa năm không thấy, vài người này, đều hấp dẫn thêm, da thịt thủy nộn phấn nhuận, thật đúng là nhìn không ra Dương quý phi cùng Thục phi đã là người hơn hai mươi tuổi.
"Thục phi muội muội cùng Đức phi muội muội mau mau đứng lên đi, các ngươi một đường mệt nhọc, nhưng là vất vả, tỷ tỷ ta tuy rằng muốn cùng các ngươi hảo hảo ôn chuyện, lại cũng không thể chậm trễ các ngươi nghỉ ngơi, hai vị muội muội vẫn nên cùng Dương tỷ tỷ cùng tiến lên xe đi, chúng ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương trước, ngày sau khi có cơ hội ôn chuyện."
Trần Mạn Nhu trước kia đối với Thục phi coi như là khách khí, đối với Đức phi, chỉ cần Đức phi không phải quá kiêu ngạo, nàng cũng sẽ không cùng Đức phi so đo. Chính là hiện tại, địa vị không giống, nàng cũng sẽ không tất yếu phải thực khách khí. Đó không phải là nàng ỷ thế hiếp người cái gì, mà là nàng nên vì Tiểu tứ mà suy nghĩ.
Vốn Tiểu tứ có mẫu thân là quý phi, thân phận địa vị tương đối cao, trên cơ bản trừ bỏ đích tử của Hoàng hậu, thì địa vị Tiểu tứ cao nhất. Nếu nàng không mạnh mẽ cường thế, ngược lại khắp nơi tỏ vẻ yếu đuối hơn so với các nàng Thục phi, ngày sau Tiểu tứ nói không chừng sẽ bị Nhị hoàng tử đạp lên đầu.
Nàng cũng không nguyện thấy con mình chịu ủy khuất, nên ở địa vị nào, thì là địa vị đó, chính ngươi nhìn không rõ lắm thân phận mình, ngày sau để cho người khác đến giúp ngươi nhìn, đó cũng coi như không có ngày ngẩng đầu nữa.
Thục phi ngẩng đầu lược hiển kinh ngạc nhìn lướt qua Trần Mạn Nhu, lập tức rũ mi mắt xuống, cười nói: "Đa tạ Quý phi nương nương thông cảm, không nghĩ tới lâu như vậy, Quý phi nương nương đối Hoàng hậu nương nương vẫn tôn kính trước sau như một."
Trần Mạn Nhu loan loan khóe miệng, đối với châm chọc cùng châm ngòi bên trong lời này coi như không nghe ra, chỉ nâng tay ra dấu một chút, chờ Dương quý phi lên xe, nàng cũng không nhìn Thục phi cùng Đức phi, cũng lên xe của mình.
Thời điểm đoàn người đến Vĩnh Thọ cung, đại cung nữ Vụ Diêu đi ra nghênh đón: "Nô tỳ gặp qua Dương quý phi nương nương, gặp qua Trần quý phi nương nương, gặp qua Thục phi nương nương, gặp qua Đức phi nương nương, Hoàng hậu nương nương đang ở bên trong chờ đâu, thỉnh các vị nương nương theo nô tỳ đi vào."
"Làm phiền Vụ Diêu cô nương." Trần Mạn Nhu cười gật gật đầu, quay đầu nhìn Dương quý phi, Dương quý phi không có biểu tình gì, chỉ đi theo vụ Diêu vào trong, Trần Mạn Nhu lập tức đuổi kịp, còn Thục phi cùng Đức phi đi theo phía sau.
"Ngày mong đêm mong, cuối cùng cũng mong được các vị muội muội trở về." Hoàng hậu từ trong điện đi ra, trước kéo tay Dương quý phi đánh giá Dương quý phi, sau đó vẻ mặt sợ hãi than: "Dương quý phi tại sao lại gầy nhiều như vậy? Chẳng lẽ ở hành cung có người chậm trễ Dương quý phi?"
"Nương nương đa tâm, thiếp phải đi thị tật, cũng không phải là tự mình hưởng thụ đi." Ánh mắt Dương quý phi lạnh lùng, rút tay mình ra hành lễ với Hoàng hậu: "Thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, đa tạ nương nương quan tâm nhớ thương."
Thục phi cùng Đức phi cũng đi theo hành lễ, Hoàng hậu vội vàng để cho các nàng phân biệt ngồi xuống, sau đó nhìn Trần Mạn Nhu: "Trần quý phi không phải còn có chuyện sao? Vậy tạm thời đi nhanh đi."
Trần Mạn Nhu lên tiếng, xoay người xuất môn. Về phần phía sau Hoàng hậu muốn chiêu an hay là muốn chèn ép, vậy không phải chuyện nàng muốn quan tâm.
Trở về Chung Túy cung, vừa mới vào cửa chợt nghe thấy tiếng khóc oa oa của Tiểu tứ, Trần Mạn Nhu vội vàng đi qua: "Đây là làm sao vậy?"
"Nương nương, Tứ điện hạ tỉnh lại không thấy ngài, đang cáu kỉnh đâu." Trần ma ma vội vàng cười nói, lúc này Triệu ma ma đang ở trong phòng dỗ Tứ hoàng tử, mấy đại nha hoàn Chấp Thư, Chấp Họa cũng đi theo vòng quanh, còn Bạch cô cô dẫn đám người Tẫn Hoan cầm tiểu ngoạn ý ở một bên trêu chọc Tiểu tứ, toàn bộ quần ma loạn vũ.
Trần Mạn Nhu khóe miệng co rút, đi qua bế Tiểu tứ: "Bảo bối ngoan đây là làm sao vậy? Nhớ mẫu phi?"
Tiểu tứ thấy mẹ ruột đã trở lại, đưa tay túm tóc Trần Mạn Nhu, tiếp tục gào hai tiếng, sau đó trong lúc Trần Mạn Nhu vỗ nhẹ thì ngừng tiếng khóc, chính là lệ châu còn vương trên lông mi, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, nhìn đặc biệt đáng thương.
Trần Mạn Nhu thân thủ nhu nhu hai má phấn nộn của Tiểu tứ: "Ngươi là tiểu khóc bao, khóc lâu như vậy, có đói bụng không?"
Thân thủ sờ sờ bụng Tiểu tứ, thấy bụng nhỏ vẫn trướng trướng, thì biết hắn đại khái là tỉnh lại liền uống sữa. Vì thế quay đầu khoát tay với mọi người: "Được rồi được rồi, nên làm cái gì thì làm cái đó đi thôi, đúng rồi, Bạch cô cô, ngươi lại đây một chút."
Mọi người tản ra, còn Tẫn Hoan cùng Đối Nguyệt đi theo Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu ngồi xuống mỹ nhân tháp, vừa lấy trống bỏi bên cạnh đùa Tiểu tứ, vừa ra dấu ý bảo bảo Bạch cô cô cũng ngồi xuống: "Bạch cô cô, lần trước bản cung nói qua, đến thời gian thì cho ngươi xuất cung, qua vài ngày bản cung cầu Hoàng hậu nương nương ân điển, thì sẽ thả ngươi. Chính là bản cung muốn hỏi một chút, ngươi có nguyện ý đi Thực Định phủ hay không?"
Bạch cô cô xuất cung mục đích cuối cùng là lập gia đình, Trần Mạn Nhu lúc trước cũng hứa hẹn sẽ tìm cho nàng một gia đình tốt, chính là rốt cuộc Bạch cô cô tuổi cũng lớn chút, ở kinh thành sợ không phải dễ tìm như vậy, chẳng bằng đi Thực Định phủ, binh lính nơi đó, nhưng là đại bộ phận đều không có vợ.
Bạch cô cô có chút do dự, nàng cũng biết ý tứ Trần Mạn Nhu. Trần Mạn Nhu thấy nàng quyết định không được, liền khoát tay nói: "Bản cung cho ngươi vài ngày thời gian ngẫm lại, ngươi nếu nguyện ý, bản cung phải đi tìm Hoàng hậu nương nương. Nếu ngươi không muốn, bản cung sẽ hỏi thăm hai ngày."
"Nương nương, nô tỳ nguyện ý." Bạch cô cô cắn răng nói, đứng dậy hành lễ với Trần Mạn Nhu, kỳ thật chính nàng cũng rõ ràng, chủ tử sau lưng nàng hiện tại chỉ có thể là Trần Mạn Nhu. Nhưng là ở kinh thành, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị người của Từ An tìm tới cửa, còn không bằng cao chạy xa bay, ngày sau không còn dính dáng đến Từ An mới tốt.
Biên cương tuy rằng khổ, nhưng có Trần gia bảo hộ, ngày sau nàng cũng sẽ không chịu khổ nhiều.
Trần Mạn Nhu thích nhất là người thông minh, thấy Bạch cô cô thức thời, liền gật đầu cười nói: "Tốt lắm, Bạch cô cô mấy ngày nay hãy thu thập gia sản của mình một chút, quay đầu bản cung cho người đưa ngươi xuất cung. Mặt khác, bản cung còn có một số việc cần Bạch cô cô đi làm, không biết Bạch cô cô có nguyện ý hay không nhận chuyện này."
"Nương nương có việc thỉnh phân phó, nô tỳ nhận đại ân của ngài, chỉ cần là việc nô tỳ có thể làm, nô tỳ nhất định muôn chết không chối từ." Bạch cô cô vội vàng nói, Trần Mạn Nhu cười lắc đầu: "Ta cũng không muốn ngươi muôn chết không chối từ, ngươi a, sống hảo hảo mà mới có thể vì bản cung làm việc này."
Nói xong, ngoắc Bạch cô cô đến bên cạnh, ghé vào tai Bạch cô cô nói một phen, Bạch cô cô có chút chần chờ: "Nương nương, như vậy có thể làm sao?"
"Ngươi chỉ cần theo lời bản cung đi làm là được, còn lại không cần hỏi nhiều." Trần Mạn Nhu khoát tay, Bạch cô cô đành phải ứng tiếng: "Là, nương nương, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt việc này, tuyệt đối không phụ nương nương nhờ vả."
"Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi." Trần Mạn Nhu ý bảo Bạch cô cô trở về, sau đó thân thủ điểm điểm mũi Tiểu tứ: "Ngươi a, phải nhanh nhanh lớn lên, như vậy mới có thể vì mẫu thân chia sẻ."
Đáp lại lời nàng là khuôn mặt ngây ngô tươi cười của Tiểu tứ, Trần Mạn Nhu nhìn thấy liền mềm, Tẫn Hoan ở một bên nhìn thấy đến ngứa tâm: "Nương nương, ngài có mệt hay không? Để cho nô tỳ ôm một chút?"
"Không cần, gần đây Thành chiêu nghi nơi đó có động tĩnh gì sao?" Trần Mạn Nhu nghiêng người đem điểm tâm trên bàn đẩy ra xa một ít, đỡ phải bị Tiểu tứ túm lấy, Tẫn Hoan vòng quanh luẩn quẩn hấp dẫn ánh mắt Tiểu tứ, vừa trả lời vấn đề Trần Mạn Nhu: "Thành chiêu nghi gần đây trừ bỏ đi thỉnh an, trên cơ bản cũng không ra khỏi Thừa Càn cung. Bất quá, nương nương, nô tỳ ngược lại phát hiện, vài ngày gần đây, Đinh tiệp dư cùng Lý tu hoa cơ hồ mỗi ngày đều ở cùng một chỗ."
"Không cần phải xen vào các nàng, gần đây tú nữ tiến cung, phỏng chừng không riêng gì các nàng sốt ruột." Trần Mạn Nhu bĩu môi, nếu không đoán sai, lần này tú nữ vào cung, ước chừng mấy người Lý tu hoa cùng Đinh tiệp dư, cũng sẽ thăng chức.
Tuy rằng mấy người các nàng không có hài tử, nhưng dù sao cũng bắt đầi hầu hạ Hoàng thượng từ lúc tiềm để, cũng hơn mười năm, chỉ nhìn tư lịch, cũng đủ đề thăng phân vị.
"Nương nương, không tốt, Vương tu nghi lưu sản." Trần Mạn Nhu cùng Tẫn Hoan Đối Nguyệt đang nói chuyện, Vi Nhạc bỗng nhiên hoang mang rối loạn nhanh chóng tiến vào: "Vừa rồi, Vương tu nghi đi Ngự Hoa viên thưởng cảnh, thời điểm đi đến Thụy Đình lâm, bỗng nhiên trượt một cái, vì thế liền bị ngã, đương trường gặp hồng, lúc này ngự y đã đi qua, nói là Vương tu nghi đã có thai hơn một tháng, chính là mạch tượng không hiện, cho nên mới không thấy, lúc này đã lưu sản."
"Thụy Đình lâm?" Trần Mạn Nhu hỏi lại một chút, đầu óc Vi Nhạc chuyển cũng nhanh, lúc này đáp: "Là Thụy Đình lâm, cung nữ đi theo Vương tu nghi đã muốn tìm được vật làm cho Vương tu nghi bị ngã, là mấy cái hạt châu bích ngọc, bởi vì màu sắc cùng màu bụi cỏ rất giống nhau, cho nên, khi đứng căn bản nhìn không rõ lắm, quỳ rạp trên mặt đất mới có thể nhìn thấy."
"Nếu ta nhớ không lầm, hôm kia Hoàng hậu vừa mới nói, đế cho nhóm tú nữ có thể ở phụ cận Thụy Đình lâm hoạt động một chút đi?" Ở chỗ Ngự Hoa viên kết thúc thì không thể đi, nhưng là Thụy Đình lâm ở bên cạnh Ngự Hoa viên, cũng có thể để cho nhóm tú nữ tản bộ giải sầu.
"Ý nương nương là..." Đối Nguyệt nói xong, nhíu nhíu mày: "Nhưng là, ngay cả Vương tu nghi cũng không biết mình mang thai, nhóm tú nữ này, có bổn sự này sao?"
"Lúc này Hoàng hậu đã đi qua sao?" Trần Mạn Nhu không nói tiếp, chỉ nghiêng đầu hỏi Vi Nhạc, Vi Nhạc gật gật đầu: "Thời điểm nô tỳ trở về, vừa vặn nhìn thấy giá liễn Hoàng hậu nương nương, nương nương, chúng ta cũng đi qua nhìn một cái sao?"
"Tạm thời không đi, ngươi đi xem, nếu Dương quý phi đi, ngươi lại đến cho ta biết." Trần Mạn Nhu nhíu mày phân phó một tiếng, sờ sờ cằm, xem ra thân thể Hoàng thượng rất không tệ, lúc này mới bao lâu, Vương tu nghi còn có tahi. Ngô, bất quá, tính lại, cũng không quá ngoài ý muốn.
Trong cung có mấy phụ nhân tới tới lui lui, thân thể Hoàng thượng lại khoẻ mạnh, ngày thường cũng không sa vào nữ sắc, hài tử nhiều một chút mới là chuyện bình thường. Bất quá, Vương tu nghi rốt cuộc có biết hay không là nàng mang thai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT