Tiếu Nguyệt Dung thở dài một tiếng, dừng bước, cúi đầu dùng ngón chân đùa bỡn ngọn cỏ xanh. Cảm giác như tâm tình của mình giống y như ngọn cỏ xanh, có chút phức tạp rối rắm:

– Nhưng mà mấy hôm nay, tôi luôn nghĩ, nói thì dễ, nhưng làm được thì có mấy người, tôi phát hiện lời nói của tôi có chút tàn nhẫn, giống như người khác nếu bắt tôi quên đi mẹ của mình, thật sự là không thể.

Sau một lúc lâu không hề nghe thấy Lâm Dật Phi nói chuyện, cô gái ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn dường như vẫn đang nhìn mình, hai mắt lại giống như bao phủ bởi sương mù, làm cho cô thấy đau lòng.

– Cảm ơn cô.

Lâm Dật Phi dời ánh mắt, dường như là thở dài một tiếng.

– Chị, chị ở đây à, em tìm chị khắp nơi!

Tiếng kêu to vang tới từ phía sau hai người, phá vỡ sự yên lặng ngắn ngủi và khó lý giải.

Tiếu Nguyệt Dung quay đầu lại nhìn, thấy một người mắc quân phục nữ sinh lanh lợi chạy tới. Có chút vui mừng, lại có chút kinh ngạc hỏi:

– Nguyệt Như, sao em lại tới bệnh viện, chiều nay không có tiết học à?

– Còn buổi chiều nữa à, bây giờ sắp tối rồi, em có việc tìm chị.

Cô gái kia tiến lên ôm lấy Tiếu Nguyệt Dung có chút làm nũng nói.

– Chuyện gì?

Tiếu Nguyệt Dung thật vất vả tránh cái ôm của em:

– Em nhàn rỗi đăng bảo tam điện, toàn nói là bận học ở trường, nhà cũng ít khi về, sau khi khai giảng thì chưa thấy em tới thăm chị.

– Người ta sợ làm ảnh hưởng tới công việc của chị mà.

Cô gái cười hì hì nói, liếc nhìn Lâm Dật Phi bên cạnh, ánh mắt có chút giật mình.

– Thế bây giờ em không sợ làm cản trở à.

Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười, đánh cho em gái một cái:

– Vài ngày không gặp, hình như là đen đi một chút, nhưng mà thấy có vẻ rắn rỏi hơn.

Cô gái thấy Lâm Dật Phi nhìn cô mỉm cười, tràn đầy thiện ý, lại mân mê miệng hừ một tiếng:

– Chị, tại sao chị biết hắn?

Tiếu Nguyệt Dung ngẩn người ra:

– Tại sao chị lại không biết anh ta?

– Hắn ta chẳng phải tốt lành gì.

Cô gái lôi chị gái sang bên mình, sợ muộn một chút sẽ bị Lâm Dật Phi chiếm mất.

– Không được nói như thế.

Tiếu Nguyệt Dung sắc mặt hơi đổi:

– Sao em có thể vô lễ với người ta như vậy!

Có chút áy này nhìn sang Lâm Dật Phi một cái:

– Dật Phi, thật ngại quá, đây là em của tôi Tiếu Nguyệt Như, học chung trường với anh, tôi chiều quá nên hư rồi, ăn nói chẳng có quy củ gì.

– Làm gì có.

Tiếu Nguyệt Như ở sau lưng bất mãn lớn tiếng nói, ánh mắt nhìn Lâm Dật Phi cứ như là muốn ăn thịt hắn, thị uy huy vũ một chút rồi nắm tay:

– Chị, tại sao hắn ta biết chị, có phải là có một ngày hắn ta chủ động tiến lại bên chị ở trên đường, sau đó nói chị rất giống một người bạn của hắn?

Tiếu Nguyệt Dung lắc đầu, không biết tại sao con bé ngày thường hay ỷ lại mình bây giờ lại có thành kiến lớn với Lâm Dật Phi như thế:

– Anh ấy là bệnh nhân của chị, hết bệnh rồi….

– Hết bệnh rồi mà vẫn chủ động tới đây tìm chị à? Muốn lấy lợi từ chị?

Tiếu Nguyệt Như đã cắt đứt lời chị mà nói:

– Chị, chị không phải tin chuyện hoang đường của hắn, hắn là một kẻ đăng đồ không hơn không kém, mỗi ngày nhìn thấy cô gái nào cũng sẽ chủ động đến gần đấy.

Tiếu Nguyệt Dung vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng thầm nghĩ, chị cũng hy vọng đúng như em nói thì tốt quá, thật khó khăn mới được thấy mặt Dật Phi, không ngờ bị em phá hỏng:

– Không phải, bạn của anh ấy bị bệnh, tới đây thăm bạn, bọn chị mới gặp, thuận tiện thì tán gẫu thôi.

– Có gì tốt đẹp đâu mà nói với hắn.

Tiếu Nguyệt Như chắn trước mặt chị:

– Này, anh nghe rõ đây, tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, anh bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi, có tôi ở đây, anh vĩnh viễn không theo đuổi được chị tôi.

Tiếu Nguyệt Dung thiếu chút nữa thì té xỉu, lại có chút không hiểu hỏi:

– Sao em lại quen anh ấy?

– Ngày đó ở trong thư viện.

Tiếu Nguyệt Như xếch mép lên, đầy khinh thường nói:

– Hắn nhìn thấy xung quanh không có người, liền cợt nhả đi tới. Nói với em, tiểu thư, cô rất giống với một người bạn của tôi, chị, chị xem cái người này, có lẽ là ngày nào cũng theo đuổi các cô gái nên mới quê mùa như vậy, xem ra chỉ số thông minh cũng chẳng tới đâu.

Lâm Dật Phi có nằm mơ cũng thật không ngờ lần chủ động chào hỏi lúc ấy, lại gặp phải phiền toái lớn như vậy, cũng chỉ cười khổ.

Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười, đi ra từ phía sau lưng em. Nhìn Lâm Dật Phi không nói được một lời, sắc mặt có chút phát khổ, đành phải nói:

– Dật Phi nói em rất giống một người bạn của anh ấy thì cũng không sai. Tuy rằng tóc em ngắn và tóc chị dài, người ta nói một câu em giống chị, cũng chẳng có gì là lạ, hơn nữa anh ấy thật sự đã gặp qua em.

– Hắn gặp qua em?

Tiếu Nguyệt Như khó hiểu nói:

– Hắn làm gì mà gặp qua em?

– Anh ấy nhìn qua hình của em ở đây.

Tiếu Nguyệt Dung giải thích:

– Khi đó chị còn chỉ một người cho anh ấy nhìn, để anh ấy chiếu cố em đó.

– Hắn còn đi qua chúng ta? Lúc nào? Sao em không biết?

Tiếu Nguyệt Như bắn câu hỏi liên hồi:

– Em cũng không phải là trẻ con, không cần hắn quan tâm, hơn nữa hắn có thể tự bảo vệ mình hay không còn chẳng biết nữa.

– Cả ngày em chẳng biết tới nhà, làm sao mà biết được cơ chứ.

Tiếu Nguyệt Dung biết là em gái mình hiểu lầm, yên lòng:

– Nguyệt Như, anh ấy chào hỏi em thì cũng không phải là ác ý, không cần phải lo lắng, cứ coi như là gặp phải Kgb đi

Tiếu Nguyệt Như có chút bán tín bán nghi:

– Thật không?

Lâm Dật Phi chỉ có thể gật đầu:

– Cực kỳ chính xác, tuy nhiên nói thật, Nguyệt Như và chị Nguyệt Dung có bảy phần là giống nhau đó.

– Gọi tôi là Tiếu Nguyệt Như!

Tiếu Nguyệt Như bất mãn nói:

-Anh nên gọi chị tôi là y tá Tiếu, cái gì mà Nguyệt Như, Nguyệt Dung hả, đây không phải là để cho anh gọi đâu.

Mặc dù biết chỉ là hiểu lầm, nhưng trong lòng Tiếu Nguyệt Như dù sao cũng có chút khúc mắc, cô sống với chị nhiều năm như vậy, lão ba vẫn luôn vất vả đi làm, cũng quan tâm chị em cô, dù sao cũng không thể thay thế vị trí của mẹ, cô đã sớm không còn ấn tượng gì về mẹ, chỉ là chị gái này đối với cô giống như là mẹ, chăm sọc cẩn thận cho cô.

Tuy rằng Tiếu Nguyệt Dung chỉ lớn hơn Nguyệt Như hai tuổi, trong trong lòng của Nguyệt Như, chị là người quan trọng nhất, một khi đã như vậy, đối với bạn trai của chị thì trọng trách đó phải để lên đầu của cô!

Phải cẩn thận đánh giá Lâm Dật Phi, Tiếu Nguyệt Như cảm thấy không thích hợp với chị, không chỉ là không thích hợp, mà là cực kỳ không thích hợp.

Theo Tiếu Nguyệt Như cảm nhận, chị thì thành thục điềm đạm, chắc chắn, cẩn thận, đoan trang, còn tên tiểu tử trước mắt này chỉ là một học sinh, chắc chắn là chẳng có tiềm lực kinh tế gì, cũng không biết sau khi tốt nghiệp có tìm nổi việc làm gì không, sao có thể sánh với chị, hơn nữa chị nên tìm một người khoảng ba mươi tuổi, có cơ sở kinh tế, sự nghiệp thành công, đối với chị phải ngàn trăm theo ý, chăm sọc gia đình, cái thằng nhóc này nhìn thế nào thì cũng là người cần chị mình chăm sóc.

– Anh bây giờ chỉ là một sinh viên.

Tiếu Nguyệt Như nhìn Lâm Dật Phi, lời nói thấm thía, lại có chút ra vẻ nói:

– Bây giờ hẳn là lấy việc học làm trọng, không cần cả ngày cứ đi theo phía sau con gái, nếu quả thật anh thích chị tôi, tôi đề nghị tới khi tốt nghiệp, tìm được việc làm, rồi hẵng theo đuổi chị tôi.

Trong lòng lại nghĩ tới, mấy năm nay chị vẫn chỉ nghĩ vì cái gia đình này, chính mình cũng đã quên mất là bản thân vẫn chưa có bạn trai, còn cần phải kết hôn, không khỏi có chút hổ thẹn, nghĩ lại, cho dù chị lập gia đình, cũng tuyệt đối không phải là thằng nhãi này, đúng rồi, bệnh viện của chị còn có bác sỹ Tần, anh ta dường như là có ý với chị, mình đã từng gặp qua hắn vài lần, anh ta thấy lúc không có ai, còn làm bộ không quan tâm mà hỏi vài câu, làm sao có thể lừa gạt mắt lửa ngươi vàng của mình, xem ra lần sau nếu có thời gian thì phải hợp tác một chút mới được.

Trời toại nguyện cho ý người, hai mắt Tiếu Nguyệt Như sáng lên, dùng sức phất tay hô:

– Bác sỹ Tần, bác sỹ Tần.

Tiếu Nguyệt Dung không kìm nổi quay đầu nhìn lại, thấy Tần An Lý đang đi tới, không khỏi có chút bất mãn:

– Gọi anh ta làm gì?

– Tất nhiên là có tính toán của em!

Tiếu Nguyệt Như thị uy trừng mắt nhìn Lâm Dật Phi.

– Nguyệt Như, có chuyện gì?

Bác sỹ Tần mặc dù là nói chuyện với Tiếu Nguyệt Như nhưng lại không tự chủ nhìn thoáng qua phía Tiếu Nguyệt Dung, lại thoáng nhìn thấy Lâm Dật Phi cũng ở đây, có chút ngạc nhiên nhưng cũng chỉ gật gật đầu.

– Không có gì.

Tiếu Nguyệt Như nói chuyện với anh ta thì lại chẳng có dị nghị gì, hiển nhiên là trong mắt cô, địa vị của Tần An Lý so với thằng nhãi này cao hơn rất nhiều:

– Nhưng mà hình như gần đây anh hơi bận.

– Cũng không bận lắm.

Tần An Lý cười cười:

– Đúng rồi, sao em lại tới bệnh viện thế, là tới gặp Nguyệt Dung? Học hành ở trường có ngột ngạt lắm không?

– So với cao học thì thoái mái hơn rất nhiều.

Tiếu Nguyệt Dung cười nói:

– Mặc dù anh không bận, nhưng sao chẳng bao giờ thấy anh mời chị em đi xem phim! Cũng chẳng thấy anh…..

– Nguyệt Như!

Tiếu Nguyệt Dung giọng hơi nghiêm khắc:

– Không được ăn nói lung tung, sao mà càng ngày càng không có phép tắc gì hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play