– Dật Phi, vất vả vất vả rồi, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, hôm nay cậu không cần phải ra sân nữa.

Chẳng ai thèm để ý Phó Thủ Tín, đi thẳng tới Lâm Dật Phi, bắt tay nắm chặt, lắc không ngừng.

Lâm Dật Phi có chút sững sờ, tuy nhiên biết Chủ tịch Phó vô sự mà ân cần, đám đó không hiếp dâm thì cũng là trộm cắp, “anh ta không để cho mình ra sân, chắc chắn là có nguyên nhân, nhưng mà lần này khó quên tình thế bắt buộc Phó Thủ Tín, cũng không ít tâm huyết, lúc phải ra thành quả, sao lại có thể để mình ra sân? Thật không thể biết là vẫn còn cái gì quan trọng hơn cái này”.

Bọn người Vương Tường cũng ngây ngẩn cả người:

– Dật Phi không ra sân, anh để bốn người bọn tôi chơi sao?

– Làm gì có.

Phó Thủ Tín mặt đầy hồng quang, giơ tay lại lôi ra một người:

– Hạ Thích, chơi cũng không tệ, năm thứ hai đó, các cậu cứ làm quen trước đi, được rồi, được rồi, ra sân thôi.

Tuy rằng không biết Phó Thủ Tín có thuốc gì trong hồ lô, mấy người vẫn tiếp tục ra sân mà chém giết, Phó Thủ Tín đã lôi kéo Lâm Dật Phi qua một bên, lấy ghế tựa của chính mình cho hắn ngồi.

– Chủ tịch Phó, chuyện gì vậy?

Trong lòng Lâm Dật Phi có chút sợ hãi, biết là loại mặt người dạ thủ đã bỏ ra cái gì đó thì phải thu lại lợi tức, nếu lỗ chắc chắn sẽ không làm.

Phó Thủ Tín nở nụ cười thần bí giống như Mona Lisa, đưa ra một bình nước, một bộ khăn mặt, đưa cho Lâm Dật Phi lau mồ hôi.

Lâm Dật Phi thiếu chút thì té xỉu, vội vàng ôm đống khăn mặt, tự mình lau cằm dưới, một giọt mồ hôi cũng không có.

Hắn tu luyện nội công, đã sớm luyện tới bước hàn thử bất xâm, buổi sáng bắn nhau kịch liệt như vậy, hắn cũng không hề đổ một giọt mồ hôi, đấu trên sân bóng chỉ nhảy có vài cái thì thấm tháp gì.

– Hôm nay thời tiết đẹp.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói. Hắn nhìn Phó Thủ Tín càng lúc càng thêm thần bí, biết loại người như anh ta thuộc vào loại con lừa kéo mài, kéo cũng không đi, đánh sẽ lui, ngươi càng gấp thì anh ta càng chậm chạp, đợi tới lúc ngươi không để ý nữa, anh ta mới đi vào chủ đề chính.

Quả nhiên, Phó Thủ Tín nhìn lên bầu trời, một lúc sau có khi sẽ thảo luận chuyện cổ phiếu, cuối cùng ho khan một tiếng:

– Dật Phi, thật ra tôi thấy cậu thật không tệ, trọng tình trọng nghĩa, chơi bóng rổ lại giỏi, còn biết uống rượu….

– Đợi một chút.

Lâm Dật Phi không thể không bảo tạm dừng:

– Có chuyện gì thì xin anh cứ nói thẳng ra, tôi có thể giúp gì thì sẽ không từ chối.

Chủ tịch Phó dùng sức vỗ lên vai của Lâm Dật Phi:

– Tôi nói này, ở đây có ý nghĩa nhất chính là Dật Phi cậu đó.

Tiểu Trương vẫn may là còn ở trên sân, bằng không nếu nghe nói vậy sẽ tức hộc máu.

– Chuyện là như vầy.

Chủ tịch Phó vẫn không quên đánh một chút giọng của quan:

– Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của lãnh đạo trường học, nói là một lúc nữa sẽ có phóng viên của đài tới phỏng vấn cậu, cụ thể là việc gì thì tôi cũng không rõ, hiệu trưởng nói, để cho tôi và cậu cùng nhau, tiếp phỏng vấn.

Chủ tịch Phó thật ra có chút chột dạ, anh ta nói thực có hư, hư có thực, thâm sâu tới mức tinh yếu của binh pháp, phía trước đều là sự thật, tuy nhiên lãnh đạo chỉ bảo anh ta đem phóng viên giới thiệu cho Lâm Dật Phi, cùng nhau tiếp thu phỏng vấn chính là ý nghĩ của riêng anh ta, nhưng mà anh ta biết Lâm Dật Phi người này rất trọng tình cảm, sẽ không bao giờ hỏi lại hiệu trưởng, cho nên chiêu này mặc dù hiểm, nhưng sẽ không sơ hở.

Lâm Dật Phi hơi sửng sốt:

– Phỏng vấn?

Hắn không khỏi không khâm phục tinh thần chuyên nghiệp của Hứa Nghiên, buổi sáng đã bị thương tới mức đó, đã bị tổn thương tinh thần không nhỏ, buổi chiều vẫn không quên mất việc phỏng vấn.

– Đúng vậy.

Chủ tịch Phó nhìn sắc mặt của hắn:

– Dật Phi, mấy ngày nay rốt cục cậu đã làm chuyện tốt gì, làm cho phóng viên chuyên nghiệp cũng muốn phỏng vấn cậu?

Trong lòng thầm nói ” thằng tiểu tử này, nói cũng không nói, nhìn cũng không ra, đúng là nhân tài, mình đã thấy hắn lớn lên, ừ, chính xác mà nói, là nhìn thấy hắn phát triển từ đại học, hai năm trước nếu không phải là vì Lâm Dật Phi biết chơi bóng, mình cũng không thèm chú ý, thật không ngờ tán được con gái nhà giàu, còn cùng với cô ta như hình với bóng, làm cho người ta nhìn mà chảy cả nước miếng!”

Đây là còn chưa nói, mới có vài ngày, còn có phóng viên tới phỏng vấn, khỏi cần hỏi, hơn phân nửa là do người khác sắp xếp rồi, người nào không biết tìm cha vợ giàu có, có mà phấn đấu vài chục năm, cái thứ gọi là tình yêu thì là cái gì chứ, chẳng có gì so được với tiền bạc, y cũng muốn tìm con gái nhà giàu, tuy nhiên người khác thích y, y không thích người ta, chỉ sợ lãng phí ít gạo trong túi, y để ý người khác, người khác lại không thèm để ý tới y, nếu không thì sao mà tới bây giờ vẫn cô đơn một mình!

Lâm Dật Phi đâu có ngờ Chủ tịch Phó đầy toan tính, mỉm cười nói:

– Cũng chẳng có gì quả, chỉ là hăng hái làm việc nghĩa thôi.

Phó Thủ Tín há hốc miệng, chớp chớp mắt:

– Lại là thấy việc nghĩa thì xông vào à?

Trong lòng hoàn toàn không tin, người tốt việc tốt, anh hùng cứu mỹ nhân đều để cho hắn và Ngô Vũ Thân làm, vị kia còn đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh lại, ngươi đã nổi máu anh hùng nữa rồi.

– Lại là?

Lâm Dật Phi nhìn anh ta tỏ vẻ không hiểu, giật mình cười nói:

– Đúng vậy, giống như Đại Ngô, nhưng mà vận khí của cậu ta không tốt, đụng vào đám khá lợi hại, còn tôi, đụng vào là…..

– Xin hỏi, mọi người có biết Lâm Dật Phi khoa tân văn ở đâu không?

Một giọng nói trong trẻo vang lên, giống y như giọng của hoàng oanh thật trong trẻo và dễ thương.

Hai người đều ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, một mỹ nữ đang đứng bên hai người, mặt bọn họ hơi đỏ lên.

Thấy cô nàng mặc áo sơ mi màu lam nhạt, bên ngoài mặc chiếc áo zi-lê màu đen, tóc ngắn, tinh thần đặc biệt hăng hái, khuôn mặt hơi tròn, đôi mắt không những to mà còn sáng ngời, mũi cao thẳng, miệng nhỏ, khi cười hai má lộ ra hai núm đồng tiền.

Phó Thủ Tín nhảy dựng lên, thiếu chút nữa thì va vào người đẹp, liên tiếp nói:

– Ở đây, ở đây, cô là…. Cô chính là phóng viên Thu Hiểu Thần của đô thị mới sao?

Cô gái che miệng cười khúc khích, thoạt nhìn thấy long lanh động lòng người, chủ tịch Phó hai mắt đăm đăm, chút nữa thì quên mất nguyên tắc ngầm độc thân của mình, trong lòng thầm nghĩ, nếu lấy một người xinh đẹp như vậy làm vợ, bản thân mình phải phấn đấu thêm vài chục năm nữa ấy chứ.

– Tôi là Thu Hiểu Thần, là phóng viên thực tập của thần báo đô thị, anh là?

Cô gái xinh đẹp nhìn chủ tịch Phó từ trên xuống dưới, giọng điệu có chút chần chừ.

Chủ tịch Phó cuống quít đáp:

– Tôi là Phó Thủ Tín, chủ tịch của khoa tân văn Chiết Thanh.

Không tự chủ được giơ tay chỉnh lại mái tóc bóng soi gương được, không để lại dấu vết xếp đặt, trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ tôi lại không giống anh hùng, sao mà cái cô phóng viên Thu này lại chẳng có vẻ mặt ngưỡng mộ và sùng bái kính trọng gì cả.

Thu Hiểu Thần thở phào một cái, mới vừa rồi còn chút kinh ngạc, anh hùng nếu đúng là trong bộ dạng này, thật sự hơi làm cho cô thất vọng:

– Xin chào chủ tịch Phó, hiệu trưởng Cố nói với anh rồi sao, ông ấy cho….

– Nói rồi, nói rồi.

Phó Thủ Tín vội vàng cắt lời nói:

– Dật Phi, vị này chính là phóng viên của báo Đô Thị Mới mà vừa nãy tôi nói với cậu, phóng viên Thu, vị này chính là sinh viên tốt của khoa tân văn hăng hái làm việc nghĩa, Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi đành phải đứng lên, trong lòng có chút kinh ngạc, “không phải là Hứa Nghiên tới phỏng vấn, sao lại đổi một cô báo Đô Thị gì đó rồi”

Thu Hiểu Thần cảm thấy hai mắt tỏa sáng, không tự chủ được đã căng mắt lên, như vậy thì mới có thể nói được, trong lòng khen ngợi một câu “ anh chàng thật đẹp trai:

Phó Thủ Tín kỳ thật có chút kỳ lạ, y trước kia cảm thấy Lâm Dật Phi tuy là không lùn, nhưng thực sự cũng không tính là đẹp trai, cùng lắm cũng chỉ có chút điểm mạnh hơn y, nhưng hôm nay mới đờ đẫn phát hiện, “hắn toàn thân đều toát ra một khí chất hấp dẫn, chẳng lẽ đây là sức hấp dẫn thầm?” Chủ tịch Phó âm thầm buồn bực nghĩ.

– Gọi tôi là Hiểu Thần. Chị Hứa có chút việc riêng, hôm nay không thể tới, cho nên nhà đài quyết định để tôi tạm thời tới phỏng vấn anh một chút trước.

Thu Hiểu Thần cười nói, giơ tay ra:

– Xin chào, Lâm Dật Phi. Rất vui được biết anh, chúng ta chính là sự kiêu ngạo của thành phố Giang Nguyên.

Lâm Dật Phi cười cười, thầm nghĩ nhìn cô y như là rất chân thành, thật không ngờ nói láo cũng không cần soạn trước, giơ tay ra nhẹ nhàng bắt tay một chút, không nói thêm gì nữa.

Phó Thủ Tín đợi cả nửa ngày, thấy người ta cũng không hề có ý bắt tay mình, có chút xấu hổ, chính mình dàn xếp nói:

– Phóng viên Thu, phỏng vấn ở trong này, hay là đổi tới một chỗ an tĩnh hơn một chút, nếu nói về việc học ở đại học của Dật Phi, không có ai có thể biết rõ hơn tôi rồi.

Mặc kệ là phóng viên thực tập hay là phóng viên chuyên nghiệp, sức hấp dẫn đều rất lớn, nếu quả thật một ngày kia, báo chí ti vi của một địa phương nào đó nhắc tới cái đại danh Phó Thủ Tín, đối với y mà nói thì sau này khi đi tìm việc làm, trên sơ yếu lý lịch có thêm một điểm có lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play