Có một người yêu cùng ngươi khóc, cùng ngươi cười, cùng ngươi vượt qua sóng gió cuộc đời. Không chỉ nói xem phim, cho dù là bất kỳ hoàn cảnh nào, đều tạo cho ngươi một dũng khí để đối mặt. Bởi vì ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn!
Nhìn ánh mắt cố chấp của người thiếu nữ, Lâm Dật Phi thở dài: – Em nói rất có đạo lý, anh muốn phản bác cũng khó. Tuy nhiên không biết vé xem phim có đắt không? Đúng rồi, Bì Nhị đã trả anh mười nghìn nguyên, vốn anh định giữ lại lâu lâu chút cho em có thêm lợi tức, em có cần dùng luôn không?
– Bì Nhị đã trả tiền lại? Bách Lý Băng hơi kinh ngạc: – Cậu ta lấy đâu ra tiền? Không phải là anh trả hộ đấy chứ?
Không thể không bội phục sự chu đáo của người thiếu nữ. Tuy nhiên hơi suy nghĩ một chút cũng hiểu, một người như Bì Nhị, mười nghìn nguyên không khác gì một món tiền lớn. Một năm vất vả làm việc chưa chắc kiếm được.
Thấy Lâm Dật Phi im lặng không đáp, thiếu nữ càng kiên định với suy đoán của mình: – Tiền của anh không phải là bố mẹ cho đó sao. Nếu như thiếu tiền, em thà xin tiền của cha em còn hơn. Khóe miệng hơi nhếch, thanh âm có chút lạnh: – Dù sao tiền là thứ ông ta không thiếu nhất.
Lâm Dật Phi biết quan hệ giữa cô và phụ thân không thể vội vàng được, chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Hiện tại trong tay hắn ngoại trừ số tiền mười nghìn nguyên này, cũng không dư dả gì. Đã tốn không ít mua thuốc cho mẹ của Bì Nhị. Số tiền còn lại coi như là đủ đi tới núi Thiên Trụ, nhưng chưa chắc đủ để đi về.
Còn hướng cha mẹ xin tiền, hắn thật không muốn. Tới chỗ bác sĩ Tiền cũng không tiện lắm, coi như để tạm một khoản ở đó. Chỉ có điều liệu có thể tìm được chỗ đó hay không, trong lòng hắn không nắm chắc. Dù sao cũng đã qua tám trăm năm rồi.
– Anh vẫn chưa trả lời? Thiếu nữ thấy Lâm Dật Phi suy tư, liền hỏi.
– Trả lời cái gì? Lâm Dật Phi hồi phục tinh thần: – À, rất rảnh, hiện tại anh có nhiều nhất là thời gian, ít nhất là tiền.
Bách Lý Băng nhịn không được bật cười: – Biết ngay anh sẽ lấy lý do mình thiếu tiền ra để ngụy trang. Trên tay không biết từ khi nào đã cầm hai vé xem phim:
– Nhìn xem.
– Em mua à? Lâm Dật Phi hơi kinh ngạc.
– Là lái xe Lưu mua. Bách Lý Băng thản nhiên nói: – Anh ta nói rằng vốn định hẹn bạn gái đi xem phim, nhưng bạn gái lại có việc bận. Bỏ đi thì lãng phí, nên đưa cho em, bảo mời bạn cùng phòng đi. Tuy nhiên, nói thật, em còn không biết anh ta có bạn gái.
– Mấy cô bạn của em không rảnh à? Lâm Dật Phi nhịn không được hỏi. Hắn cũng không biết Lưu Minh Lý có bạn gái hay không. Nhưng hàm ý phía sau hai tấm vé này, không cần nói cũng biết. Vô luận như thế nào, Bách Lý Băng không cự tuyệt ý tốt của Lưu Minh Lý, chính là tín hiệu hóa giải.
– Bọn họ rảnh hay không em không biết. Bách Lý Băng mỉm cười: – Tuy nhiên em cũng như anh, thời gian có rất nhiều.
– Nhưng tối nay anh có việc rồi. Lâm Dật Phi chợt nhớ tới một việc.
Bách Lý Băng có chút kinh ngạc: – Việc gì?
– Xem phim lúc mấy giờ? Lâm Dật Phi không đáp hỏi lại.
Nhìn thoáng qua thời gian ghi trên tấm vé, cô đáp: – Muộn nhất là tám giờ.
– Vậy thì còn kịp. Lâm Dật Phi lẩm bẩm, thấy ánh mắt nghi hoặc của Bách Lý Băng, cười giải thích: – Mẹ của Bì Nhị đã xuất viện, nhưng bệnh vẫn chưa khỏi hoàn toàn. Ngày hôm qua anh đã khai đơn thuốc cho bác ấy uống. Tuy nhiên Bì Nhị lại không biết xắc thuốc như thế nào, cho nên xong trận đấu anh sẽ quay lại đó một chuyến.
– Bệnh chưa khỏi vì sao phải vội vã xuất viện? Bách Lý Băng hơi nhíu lông mày: – Em có giục trả nợ đâu, em nghĩ chắc anh cũng không giục hai người đó.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Anh không giục bọn họ, tuy nhiên không sao, bác ấy chỉ là do vất vả nhiều ngày và ăn uống không đủ chất mà thôi. Lâm Dật Phi thấy bộ dáng sốt ruột của cô, an ủi: – Anh cam đoan uống xong ba thang thuốc, bác ấy nhất định sẽ khỏi.
– Anh cũng biết chữa bệnh? Bách Lý Băng mỉm cười, cái mũi hơi nhăn, cực kỳ dí dỏm đáng yêu. Cô nắm lấy tay của Lâm Dật Phi, nói: – Mau xem bệnh hộ em, có phải em đang bị bệnh tương tư hay không?
Lâm Dật Phi buồn cười, duỗi hai đầu ngón tay đặt lên tĩnh mạch. Toàn thân Bách Lý Băng run lên, khuôn mặt hơi đỏ. Nhìn trộm bốn phía, thấy vài nhân viên phục vụ nhìn sang bàn mình, xì xào bàn tán. Cô không có ý rút tay, mà trừng mắt nhìn lại, mỉm cười đắc ý.
– Sao rồi, có phải bệnh tương tư rất nặng? Thấy Lâm Dật Phi hồi lâu không nói, Bách Lý Băng liền hỏi.
– Em bị bệnh tương tư hay không, anh không biết. Lâm Dật Phi thu tay về, sờ sờ cái mũi: – Tuy nhiên, mấy ngày nay có phải em luôn cảm thấy tâm phiền ý loạn, bất chợt đau đầu, muốn ngủ không được..
– Khoa, khoan. Bách Lý Băng mở to mắt, tràn đầy kinh ngạc: – Đoạn đầu anh nói rất chuẩn, nhưng muốn ngủ không được là sao?
– Chính là rất ngái ngủ, nhưng không cách nào ngủ.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Quái trung hữu vân, nhật xuất địa tắc minh, vu dịch quái tắc vi tấn. Tấn giả thượng ly hạ khôn, ly tại khôn thượng vi tấn, nhật nhập địa tắc ám, vu dịch quái tắc vi minh di,, dịch trung tấn, minh di nhị quái, viễn tắc dĩ loại thiên địa, dĩ loại trú dạ, cận tắc dĩ loại ngụ mị. Viễn loại trú dạ, viễn loại trú dạ, kinh trung hữu huấn…
Đôi mắt Bách Lý Băng càng trợn lớn, không thể không ngắt lời hắn: – Dật Phi, khoan khoan, anh đang nói gì vậy?
Lâm Dật Phi mỉm cười: – Nói đơn giản là, theo như quẻ dịch, trời có ngày và đêm, người có thức có ngủ. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của em không ổn định, khó tránh khỏi tâm phiền khí táo.
Thấy cô ấy vẫn không hiểu, lắc đầu nói:
– Để anh kiểm tra mắt một lát.
Lâm Dật Phi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Băng, giơ tay kéo mí mắt của cô, kiểm tra một lát. Bách Lý Băng trời không sợ, đất không sợ, lúc này lại rất thẹn thùng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích. Chỉ là nhìn thoáng qua người thiếu niên, thấy hắn nhìn chăm chú vào mắt của mình, tinh thần rất tập trung, không giống là lợi dụng, không khỏi có chút thất vọng.
Chậm rãi trở về chỗ cũ, Lâm Dật Phi ngồi xuống, Bách Lý Băng thấy hắn hồi lâu không nói, không biết vì sao, có chút bận tâm: – Rốt cuộc em bị bệnh gì? Nhanh nói, đừng làm em sợ.
Lâm Dật Phi cười: – Tuy có chút trở ngại, nhưng không nghiêm trọng như em nghĩ. Song mục ngoại phúc nhãn kiểm, thượng kiểm chúc tỳ, hạ kiểm chúc vị, hợp chi cộng do tỳ vị sở chủ, cố chúc thổ, chúc địa, chúc khôn dã. Nhật xuất vu địa vi tấn, vi ngụ, nhật nhập địa vi minh di, diệc vi mị, Cho nên muốn giải quyết vấn đề khó ngủ của em, phải theo quẻ Tấn và quẻ Minh Di.
Bách Lý Băng dùng hai tay chống cằm, lệch cái đầu nhìn Lâm Dật Phi nửa ngày: – Anh có biết hiện tại trong mắt em, anh trông như thế nào không?
– Như một thầy thuốc? Lâm Dật Phi mỉm cười hỏi.
– Không phải. Bách Lý Băng lắc đầu nói: – Giống như một lang băm đi khắp nơi lừa đảo.
Khóe miệng lộ nụ cười giảo hoạt: – Không những lừa tiền mà còn lừa sắc!
Lâm Dật Phi ngẩn ngơ.
– Tuy nhiên, không sao. Bách Lý Băng nhịn cười, giả vờ như chẳng hề để ý: – Em tự tin với bản lĩnh nhìn người của mình, sẽ không bị người khác lừa gạt đơn giản như vậy. Nếu anh muốn lừa tiền, lừa sắc em, phải lấy ra một vài bản lĩnh mới được.
Lâm Dật Phi cười khổ nói: – Như lời em nói, nếu anh viết đơn thuốc, chẳng phải là rắp tâm bất lương?
Bách Lý Băng phì cười:
– Nếu anh không viết đơn thuốc, em sẽ tố cáo anh tội đe dọa.
Lâm Dật Phi lắc đầu: – Thực ra nếu em hiểu hết những lời anh vừa nói, em sẽ biết, chỉ cần em nghỉ ngơi và làm việc đúng giờ đúng giấc, thì bệnh này sẽ tự nhiên mà khỏi.
– Anh nói nghe mà đơn giản. Bách Lý Băng cười nói: – Những lời anh vừa nói lúc này, nửa câu em cũng không hiểu. Như đàn gảy tai trâu vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT