Bà chủ không ra, chỉ có ông chủ quán tròn xoe chạy ra: - Mọi người có chuyện gì vậy?
Người đàn ông mặt sẹo mượn hơi men, liếc ông chủ một cá: - Tìm mấy cô bé đến đây để chúng tôi đùa nghịch chút đi, ở đây chỉ uống rượu giải sầu thì còn mùi vị gì nữa.
Ông chủ ngơ ngác một chút, cười khổ nói: - Tiên sinh, thực xin lỗi, ở đây chúng tôi không phục vụ cái này.
Người đàn ông mặt sẹo đập bàn một cái: - Không phục vụ, thế ông mở cửa hàng cái gì
Gã còn chưa dứt lời thì đột nhiên một cỗ hàn khí từ ngoài cửa tràn vào. Người đàn ông mặt sẹo đột nhiên cảm thấy trong phòng có chút yên tĩnh, thấy tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa, biết lại có một người nữa đến, hơn nữa thoạt nhìn rất quái dị nên tạm thời cũng quên phát hỏa thị uy, cũng không khỏi quay đầu lại nhìn. Đột nhiên gã ngây ra một chút, một người phụ nữ đã chậm rãi đến trước một cái bàn rồi ngồi xuống: - Ông chủ, đem chút gì lên đi.
Người đàn ông mặt sẹo quên cả tức giận, nuốt nước miếng một cái, nằm mơ cũng không ngờ ở đây lại có thể xuất hiện một người con gái còn đẹp hơn cả thiên tiên thế này.
Nhưng tim Ngô Vũ Thân lại đập thình thịch, cậu ta tìm khắp nơi nhưng không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy người kia như ngọn đèn tàn tạ.
Không ngờ Nhan Phi Hoa cũng đến đây.
Cậu ta nhìn một cái đã nhận ra đây chính là Nhan Phi Hoa, người con gái cậu ta đã tìm kiếm rất lâu không ngờ lại xuất hiện trước mặt cậu một lần nữa.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Nhan Phi Hoa nhưng Nhan Phi Hoa chỉ nhìn ông chủ, ông chủ ngây ra một lúc rồi bước nhanh đến: - Cô gái, cô muốn ăn gì?
- Cô gái? Người đàn ông mặt sẹo phá lên cười, bưng chén rượu lên rồi lảo đảo bước tới: - Cô gái, đừng ăn vội, lại uống cùng tôi hai ngụm rồi nói tiếp.
Khi Đinh Tác Phi nhìn thảo nguyên mênh mông mờ mịt thì ánh mắt không có chút tán thưởng mà chỉ có chút cổ quái, anh ta đứng trong gió lạnh thấu xương chứ không phải là Lâm Dật Phi đang nhìn phía trước.
Lâm Dật Phi không biết chỗ hắn đứng chính là chỗ hôm qua Ngô Vũ Thân nhìn chăm chú nhưng dường như hắn nhìn thấy được nhiều thứ hơn Ngô Vũ Thân.
Lâm Dật Phi chậm rãi cúi người xuống, lấy tay sờ cây cỏ, trong một đêm mà dường như cổ khô đã bắt đầu nảy chồi. Lâm Dật Phi thì thào tự nói: - Mùa xuân đến rồi.
Đinh Tác Phi có chút khó hiểu, hỏi: - Cậu Lâm, mùa xuân đến thì sao?
- Mùa xuân là mùa vạn vật hồi sinh. Lâm Dật Phi đứng lên, vỗ vỗ tay: - Trong vạn vật cũng đại diện cho hy vọng, anh đnừg cho rằng sự gian nan của mùa đông đã lâm vào tuyệt vọng, chỉ cần có kiên nhẫn chờ đợi, tích lũy đủ sức mạnh thì có thể đón được mùa xuân trong lòng anh rồi.
Hắn nói đến đây thì xoay người bước về phía chiếc xe nhưng Đinh Tác Phi lại đứng ngẩn ra một lát, ánh mắt nhìn Lâm Dật Phi càng thêm phức tạp, thấy hắn đã đi xa thì kêu lên một tiếng: - Cậu Lâm, chờ tôi với.
Lâm Dật Phi là người rất khó hiểu, Đinh Tác Phi cảm thấy bản thân mình là một người thông minh, luôn hiểu rất rõ con người, cũng sâu sắc hơn bất cứ ai nhưng anh ta quả thực là không hiểu được con người Lâm Dật Phi. Trên người hắn có thứ mà anh ta luôn xem nhẹ nhưng Đinh Tác Phi không thể không thừa nhân thứ này có thể khiến mọi người hiểu được thì ra cuộc sống cũng tươi đẹp đến vậy.
Lâm Dật Phi ở trong xe nhắm hờ hai mắt cứ như cảm giác được Đinh Tác Phi có thể tìm được Ngô Vũ Thân. Thấy được sự tín nhiệm của hắn thì Đinh Tác Phi có chút xấu hổ: - Cậu Lâm, Vũ Thân nói chắc chắn Nhan Phi Hoa sẽ đến thị trấn phía trước này, cậu ấy sẽ đợi ở đó nhưng nếu như cậu ấy không đến
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Lâm Dật Phi cười cười: - Chẳng ai nắm được 100% cả nhưng cố gắng là được rồi.
- Oh.
Đinh Tác Phi thoạt nhìn như yên tâm, tập trung lái xa, chưa đến hoàng hôn thì xe đã đến được trấn nhỏ phía trước.
Lâm Dật Phi không biết nơi mình đến chính là con đường Ngô Vũ Thân hoang mang nhưng lại gặp được Hoàn Nhan Phi Hoa, tất cả những chuyện này thoạt nhìn dường như là ý tốt trong sự tối tăm. Nhưng Ngô Vũ Thân vào trấn này cũng không có ý chờ đợi nhưng tại sao Đinh Tác Phi lại biết cái trấn nhỏ này, hơn nữa còn chắc chắn Hoàn Nhan Phi Hoa sẽ qua đây? Trừ phi là ý trời, nếu không cũng là con người cố ý sắp xếp.
- Phía trước có một quán trọ duy nhất của trấn này, đối diện quán trọ có một quán cơm không tệ. Khi Đinh Tác Phi lái xe vào trấn thì cười ấm áp: - Súp xương dê trong quán này rất ngon, còn có rượu Thiêu Đao Tử quán tự ủ. Uống một ngụm súp, ăn một miếng thịt dê, lại uống thêm ngụm Thiêu Đao Tử quả thực đúng là sự hưởng thụ hiếm có ở đây.
Hai người còn chưa uống được súp thịt dê thì đã nhìn thấy trong quán ăn vô cùng hỗn loạn, vết máu loang lổ, hai người không khỏi kinh ngạc.
- Hôm nay quán cơm không mở. Ông chủ thoạt nhìn mặt nhăn mày nhó nhưng vẫn lành lặn.
- Có chuyện gì thế này? Đinh Tác Phi không kìm được hỏi: - Ông chủ, gần đây ông có thấy một người trẻ tuổi đến đây không? Cậu ấy cao như tôi, ngoại hình thoạt nhìn cũng không tệ nhưng đánh rất được.
Anh ta không nói có thể đánh nhau, ông chủ không có phản ứng gì, vừa nghe đến đó thì đột nhiên kêu lên một tiếng: - Đó là bạn cậu hả?
- Đúng vậy. Đnh Tác Phi bị ông chủ túm lấy áo nhưng vẫn rất trấn tĩnh.
- Vậy mau bồi thường tiền đi. Ông chủ thấy dáng vẻ nhã nhặn của hai người này thì nổ lên chút hy vọng.
- Bồi thường tiền? Đinh Tác Phi dường như không hiểu gì: - Bồi thường cái gì chứ?
- Những thứ ở đây đều do cậu ta làm hỏng đấy. Ông chủ suýt nữa thì khóc ra nước mắt: - Vốn tôi cũng chỉ làm kinh doanh nhỏ thôi, sổ sách hôm qua còn chưa tính nữa.
Đinh Tác Phi móc ra mấy trăm tệ: - Tôi có tiền ở đây nhưng ông phải kể lại rõ ràng chuyện hôm qua đã.
Ông chủ nhìn những tờ nhân dân tệ trong tay anh ta, nuốt nước miếng một cái: - Hôm qua khi bạn cậu đến đây thì quán cơm của tôi đã có bảy, tám người, bọn họ đều làm ăn thiên môn. Không chờ Đinh Tác Phi hỏi lại thì ông chủ đã nhìn xung quanh một cái: - Chính là nghề đào mộ, rất tổn hại đến âm đức.
Đinh Tác Phi nhíu mày: - Bảy, tám người sao?
- Bọn họ cũng không kiêng kỵ tôi, lúc đến đều bừng bừng vui vẻ. Ông chủ gật gật đầu: - Sau đó thì bạn cậu tới, cậu ta gọi một bát súp dê, bánh mì loại lớn, còn có
- Được rồi, được rồi. Đinh Tác Phi có chút không kiên nhẫn, nhét tiền vào tay ông ta: - Chúng tôi tìm cậu ấy có việc gấp, ông không cần tính tiền cơm gì gì với chúng tôi nữa đâu, số tiền cơm này tính luôn bồi thường những thứ bị hỏng, chắc đủ chứ?
Ông chủ dùng ngón tay miết một chút tờ tiền, trên mặt nở nụ cười:
- Đi cùng cậu ta còn có một người lái xe, vốn bọn họ đang ăn yên lành thì sau đó mấy cái tên đào mồ vô lương tâm ấy Ông chủ không nói đảo đấu mà nói là đào mồ, hiển nhiên không thể lấy được tiền từ bọn họ mà lại không mắng mấy người kia một câu được: - Bọn họ bắt đầu gọi gái, chỗ chúng tôi làm gì có gái chứ, hai cậu nói xem có đúng không?
Đinh Tác Phi bất đắc dĩ nhìn ông chủ: - Ông mà còn phí lời nữa thì tôi chỉ có thể lấy lại tiền thôi, lẽ nào ông nói cậu thanh niến ấy vì chuyện này mà đánh nhau với mấy người đảo đấu kia sao?
Khi anh ta hỏi, phát hiện ánh mắt của Lâm Dật Phi nhìn xung quanh một chút thì trong lòng thầm run sợ. Hiển nhiên Lâm Dật Phi này chỉ tin tưởng phán đoán của chính bản thân. Trần Lương Hòa từng nói có những cao thủ võ lâm chỉ cần từ vết tích còn sót lại của một trận đánh đã có thể đoán ra được tình hình lúc đó, chẳng lẽ Lâm Dật Phi cũng có bản lĩnh này sao?
- Không nói thừa, không nói thừa nữa. Ông chủ xua tay liên tục: - Vốn bọn họ cũng không có xung đột gì nhưng đột nhiên sau đó có một cô gái đến, cô ấy vô cùng xinh đẹp, tôi sống hơn năm mươi năm mà cũng chưa từng gặp một cô gái đẹp như vậy. Cô ấy mắt phượng mày ngài, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Mấy người đảo đấu cũng không phải là người tốt đẹp gì, các cậu nghĩ mà xem, làm cái nghề này thì có thể là người tốt sao? Bọn họ thấy con gái thì như chó thấy xương, không gặm một miếng thì sẽ không buông tha. Trong đó có một người đàn ông mặt sẹo chết mê chết mệt, bưng một chén rượu qua, nói cái gì mà muốn cô gái kia uống cùng. Không ngờ cô gái kia rất trấn tĩnh, nhưng không đợi cô lên tiếng thì anh bạn của các cậu đã đấm một phát qua, tên đàn ông mặt sẹo kia lập tức biến thành đầu heo, những tên còn lại hiển nhiên cũng bực mình, tất cả đều xông đến.
Lâm Dật Phi nghe miêu tả của ông chủ thì đã biết đó chính là Hoàn Nhan Phi Hoa, nhìn tình hình hiện giờ gần như là hiện trường xảy ra án mạng thì trong lòng hắn đã biết được đại khái tình hình lúc đó, nhưng nghe ông chủ kể lại thì lại nhìn thấy một cái lỗ nhỏ trên tường. Mặt tường vốn loang lổ, đường kính của cái lỗ bằng khoảng chiếc đũa, bên cạnh cũng ngay ngắn, cũng không tính là thu hút người khác chú ý đến nhưng Lâm Dật Phi lại nhìn một cách hứng thú.
- Cậu Lâm, sao thế? Cậu không cần lo lắng cho Vũ Thân đâu, một mình cậu ấy có thể chọi được tám người. Đinh Tác Phi an ủi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT