- Thì ra là thế. Lâm Dật Phi có chút giật mình, nhìn Hạ Viên Viên mấy cái: - Xem ra quả đúng là hổ nữ tướng môn, võ công Hạ tiên sinh rất tốt, xem ra võ công của cháu gái cũng không kém chút nào.
Hạ Viên Viên nhìn Lâm Dật Phi một cái: - Ông nội của tôi nói Bách Gia Hội gặp được anh Lâm đúng là kinh động đến thiên nhân, ông chỉ nói bao nhiêu tuyệt học của võ học đều tập trung trên người anh Lâm, hôm nay có thể nhận được chỉ giáo của anh đúng là phúc ba đời của tôi.
Tạm thời kịch bản có sáu cảnh mà Hạ Viên Viên đã có đến năm cảnh. Lâm Dật Phi nhìn kịch bản trong tay, phát hiện thấy quả nhiên có cảnh hắn và Dương Hổ đấu súng với nhau trong phim. Hắn nghĩ đến chắc hẳn lần này Triệu Mộng Điềm cũng không làm chủ được, hoặc là không biết chút gì thì có chút thở dài. Cảnh đầu tiên là hắn che mặt chỉ điểm Quân Ức trong phim luyện võ, ngày hôm sau mới là cảnh đấu súng, ngày kia là cảnh tình cảm của đối thủ Quân Ức. Triệu Mộng Điềm coi ba cảnh này tuy nhỏ nhưng khảo sát được rất nhiều mặt của Lâm Dật Phi.
Cảnh thứ hai không phân rõ ràng, mục đích cũng không rõ ràng, nếu như không nhờ những gì nghe trộm được thì Lâm Dật Phi nhất thời cũng khó mà phát giác ra được. Không bao lâu sau thì Trần Lương Hòa đến, bắt đầu chỉ điểm các động tác võ công cho những người khác nhưng chỉ luận bàn với Lâm Dật Phi. Sau đó Phương Vũ Dương khoan thai tiến vào, tuy miệng nói chúc mừng nhưng khóe miệng lại có tia cười cổ quái, hiển nhiên là đang chờ đợi vở kịch chính thức bắt đầu.
- Đạo của trời giống như cây cung? Người cao áp xuống, người thấp nâng lên, thừa người thì cắt bớt đi, thiếu người thì bổ sung thêm vào
Hạ Viên Viên thì thào, dáng vẻ rất hiểu biết.
- Viên Viên, đọc cái gì vậy? Không biết Triệu Mộng Điềm đã đứng sau lưng Hạ Viên Viên từ lúc nào, nếu như là lúc trước thì Hạ Viên Viên có thể cảnh giác kịp thời, đối với người luyện võ thì mắt nhìn tám hướng, tai nghe tám phương là những yêu cầu cơ bản. Dưới sự dốc sức dạy dỗ của Hạ Vĩnh Tàng, thực ra võ công của Hạ Viên Viên không kém chút nào nhưng hôm nay cô vừa cầm đến kịch bản, đang thì thào tự nói nên không chú ý đến Triệu Mộng Điềm.
Hạ Viên Viên quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Mộng Điềm mỉm cười đứng đằng sau thì có chút đỏ mặt và vội vàng, muốn giấu kịch bản vào tay nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười đưa ra trước mặt Triệu Mộng Điềm: - Đạo diễn Triệu, đây là kịch bản sau khi được sư phụ sửa lại, em muốn đọc thuộc một chút.
- Chị thấy em không những đọc rất thuộc kịch bản mà mới chỉ một ngày đã gọi sư phụ rất thuận miệng rồi đấy. Rõ ràng trong lời của Triệu Mộng Điềm còn có ý khác.
Hạ Viên Viên không biết tại sao, khuôn mặt đỏ gần như một quả táo, đầu cúi thấp xuống nhưng cũng không phản bác, khí khái hào hùng ban đầu khi mới gặp lần đầu đã biến thành sự ngượng ngùng.
Thực ra cô không phục Lâm Dật Phi chứ đừng nói đến hảo cảm, cô chỉ cảm thấy Lâm Dật Phi rất may mắn, chiếm được sự ưu ái của ông nội và đạo diễn Triệu. Trên đời này có biết bao nhiêu người luyện võ, chẳng qua anh ta cũng chỉ được coi là một trong số đó, chỉ là may mắn mà thôi.
Quan điểm này của Hạ Viên Viên vẫn không có gì thay đổi trong cảnh quay Lâm Dật Phi chỉ giáo cô luyện võ lúc sáng, đến khi Lâm Dật Phi nhìn thấy kịch bản và nhíu mày, đạo diễn Triệu chớp ngay thời cơ hỏi có vấn đề gì sao. Lâm Dật Phi nghĩ một chút rồi nói "Kịch bản này có vấn đề, những cái khác thì tôi không rõ nhưng về phương diện võ học thì chỉ đơn thuần là không biết võ mà nhắm mắt làm liều thôi." Nói ra như vậy rất dễ khiến đạo diễn hiểu lầm, Hạ Viên Viên ít nhiều cũng có cảm giác như vậy nhưng cô cho rằng đây là quay phim, không cần nghiêm túc như vậy. Võ học trong kịch bản có chút cố làm ra vẻ huyền bí nhưng Lâm Dật Ph vừa thay đổi còn khiến cho sự huyền bí này đậm hơn nữa.
Nhưng lời giải thích sau đó của hắn đã khiến cho trong lòng Hạ Viên Viên có một sự chấn động tâm lý. Từ trước đến nay cô chưa từng biết rằng một câu nói đơn giản tùy tiện của cổ nhân mà khi chuyển hóa vào trong võ học lại có hàm ý sâu sắc như vậy. Sau cùng Lâm Dật Phi chỉ nói có một câu "Hiện giờ cô vẫn chỉ là từ đơn giản chuyển sang phức tạp, đến khi cô chuyển từ phức tạp sang đơn giản thì cô có thể có chút thành tựu". Cô nhớ mình đã không tự chủ được mà hỏi một câu "Vậy đến lúc nào thì tôi có thể đạt được thành tựu lớn?" Lâm Dật Phi chậm rãi nói: "Đến khi cô có thể thực sự trải nghiêm được bốn chữ đạo pháp tự nhiên thì có thể có hy vọng."
Hạ Viên Viên có cảm giác võ học mà cô học được trong nửa ngày này còn sâu sắc hơn những gì ông nội đã dạy cô trong mười mấy năm nay. Trong phim vốn cô muốn Lâm Dật Phi dạy cô mấy chiêu thức, trong các bộ phim khác thì đây chính là công việc của chỉ đạo võ thuật nhưng trong bộ phim này thì hoàn toàn không cần. Lâm Dật Phi không làm như vậy, hắn chỉ bảo Hạ Viên Viên làm những chiêu thức võ công quen thuộc rồi hắn sửa lại một chút mà thôi nhưng nhờ sự sửa chữa của hắn mà Hạ Viên Viên đã phát hiện ra những gì trước kia mình học tuy vô cùng uy lực nhưng lại có khiếm khuyết rất lớn.
Buổi sáng cô vừa ngủ dậy đã cầm đến cuốn kịch bản Lâm Dật Phi đã sửa, đọc qua từng chữ từng chữ một. Kịch bản Lâm Dật Phi viết tay chỉ có bản này của cô, tuy Triệu Mộng Điềm nhanh tay nhanh chân, nhanh chóng in ra mỗi người một bản, Tần Vũ, Hách Hi Nhân vẫn có chút không cho là đúng nhưng Tề Lạc Danh lại muốn bản chép tay. Tuy vậy Hạ Viên Viên đã nhanh tay hơn lấy được, Tề Lạc Danh có chút chán nản nhưng cũng dành một ngày xem các kiến giải của Lâm Dật Phi, điều này khiến cho Hạ Viên Viên cũng phải nhìn cậu ta với con mắt khác, cô cảm thấy người này rất có tính lĩnh ngộ. Buổi sáng ngủ dậy, nhìn thấy những chữ trong nhu có cương, phóng khoáng như nước chảy mây trôi thì cô lại liên tưởng đến những gì hôm qua hắn dạy. Không ngờ mỗi một cử động của Lâm Dật Phi lại khiến Hạ Viên Viên cảm thấy sóng lòng phập phồng, không thể tự chủ được.
Cuối cùng cô cũng phát hiện đối với những người luyện võ thực sự thì bản thân có thể sinh ra một sức hấp dẫn, sức hấp dẫn đó có thể giống với sự động lòng của những người tham tiền khi nhìn thấy kho báu hoặc làcô cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
- Những cảnh luyện võ quay sáng ngày hôm qua khá mới lạ. Triệu Mộng Điềm chuyển hướng đề tài, vốn tưởng Hạ Viên Viên có sự hào sảng của người luyện võ nhưng không ngờ da mặt cô lại mỏng đến như vậy hoặc có lẽ một một cô gái đều có sự ngượng ngùng và thẹn thùng như vậy: - Nhưng tôi thấy những cảnh buổi chiều hoàn toàn ok, gần như có thể không cần sửa chữa mà chiếu ngay cũng được.
- Có thật vậy không ạ? Hạ Viên Viên có chút khiêm tốn và lo lắng: - Đạo diễn Triệu, đây là lần đầu tiên em đóng phim, nếu như không phải ông nội em ra mặt thuyết phục thì em cũng không đủ tự tin đến đây đâu.
- Đóng phim là gì nào? Khóe miệng Triệu Mộng Điềm nở một nụ cười châm biếm: - Thực ra cuộc sống của mỗi một người đều là một vở kịch, chỉ có điều vở kịch này có tốt hay không thôi chứ không có chuyện em diễn tốt hay không.
Hạ Viên Viên hơi ngẩn ra, cảm thấy điều này đạo diễn Triệu nói dường như rất đơn giản nhưng cũng rất sâu sắc. Nếu như nói Lâm Dật Phi đã phát huy võ học đến một cảnh giới từ trước đến nay cô chưa từng biết thì rõ ràng những quan điểm về điện ảnh và truyền hình của Triệu Mộng Điềm lại là một lĩnh vực xa lạ đối với cô.
- Nếu như nói một người đàn ông nhu nhược bị ức hiếp thì trong cuộc sống có rất nhiều, khi chuyển cái này lên màn hình thì đây là một vai diễn rất hay nhưng quan trọng là có một kịch bản phù hợp với hoàn cảnh này hay không. Một diễn viên chuyên nghiệp chỉ biết học tập cuộc sống rồi chuyển hóa hình tượng nhân vật trong cuộc sống lên màn ảnh, nói toạc ra, một diễn viên biết đóng phim thực sự là người biết bắt chước, hiểu được việc học.
- Vậy ngày hôm qua của em thì sao? Hạ Viên Viên không kìm được hỏi.
- Sự kính trọng và ngưỡng mộ của một đồ đệ với sư phụ hôm qua em đã thể hiện một cách đầy đủ, còn thể hiện sự yêu thương một cách lâm ly. Triệu Mộng Điềm mỉm cười: - Đây chính là cảnh chị muốn nhìn thấy.
Hạ Viên Viên ngẩn ra.
- Một giờ nữa là quay cảnh tiếp theo của Lâm Dật Phi rồi.
Triệu Mộng Điềm đứng lên nói: - Chị đi chuẩn bị một chút, Viên Viên, em đọc phần kịch bản còn lại đi.
Hạ Viên Viên gật gật đầu nhưng trong lòng lại có sự ngại ngùng khi bị người khác phát hiện ra bí mật, không biết tại sao cô vẫn có chút vui sướng. Triệu Mộng Điềm nói rất thẳng nhưng cô không cảm thấy phản cảm, ngược lại còn cảm thấy cô là một người tốt.
- Viên Viên, đến phòng hóa trang lấy cho tôi hai thứ đến đây. Trần Lương Hòa thong thả bước đến, dáng vẻ rất hòa nhã.
- Được, là gì vậy ạ? Hạ Viên Viên cũng không thấy phản cảm, cô và Trần Lương Hòa đã biết nhau từ lâu. Trần Lương Hòa thường xuyên đến thăm ông nội cô, còn khen cô kế thừa được y bát (truyền từ đời này sang đời khác) của ông nội, cô có thể đóng bộ phim này ngoài bàn tay của Triệu Mộng Điềm ra còn có sự nhắc nhở của Trần Lương Hòa, nếu không cũng chẳng có ai biết đến Hạ Viên Viên cô cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT