– A Thủy, ăn cơm chưa? Cửa phòng vang lên một tiếng thật lớn, Đại Ngưu theo thường lệ mở cửa bằng chân. Cậu ta hấp tấp chạy vào: – Ủa? A Thủy không ở đây à? Vương tử, sao hôm nay không đi chơi cùng công chúa?

Lâm Dật Phi đang nhìn một tờ giấy để trên mặt bàn, nghe thấy vậy ngẩng đầu cười nói: – Tôi cảm thấy A Thủy nói rất chính xác.

– Cậu ta nói chính xác cái gì? Đại Ngưu vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười đi tới, chợt giơ tay vỗ vai của Lâm Dật Phi: – Tiểu Phi, thành thật khai báoÁch, nhẹ tay, nhẹ tay.

Vốn tưởng rằng một vỗ này sẽ trúng, thật không ngờ đã bị Lâm Dật Phi bắt lấy. Đại Ngưu không ngờ, thiếu chút nữa gãy eo: – Tiểu Phi, hạ thủ lưu tình.

– Đừng lưu tình, giáo huấn cậu ta một trận. A Thủy đi ra từ nhà vệ sinh, đứng trước cánh cửa nửa phút.

Đại Ngưu xoa xoa eo, nhìn A Thủy, khó hiểu hỏi: – Ông đứng đó làm gì?

– Tôi đang cầu nguyện cho cái cửa. Hy vọng nó có thể chịu đựng được thêm vài ngày. Tôi cũng đang suy nghĩ nên đóng đinh ở chỗ nào. A Thủy thở dài, đi trở về: – Vương tử không đi chơi với công chúa, còn ông sao không đi chơi với Thúy Hoa?

– Ài, nót thật, dù bạn gái không tồi, nhưng sao có thể so được với huynh đệ. Đại Ngưu cười hì hì, giơ hộp cơm lên: – A Thủy, chưa ăn cơm phải không? Ông xem, tôi biết con cú như ông khẳng định mới rời giường, hơn phân nửa còn chưa ăn cơm. Cho nên mới mua luôn cho ông một phần. Trong đó có thịt kho tàu mà ông thích.

Lâm Dật Phi có chút buồn cười: – Có vẻ hôm nay sẽ mưa to. Thịt kho tàu nhiều vậy. Bỗng nhiên nghĩ tới cô gái béo và thịt kho tàu mà Bách Lý Băng kể, không khỏi lộ vẻ kỳ lạ. Đại Ngưu người này xem không giống như một anh chàng đẹp trai.

– Tất nhiên, không phải tôi khoác lác, nếu bàn về thủ đoạn tán gái, ông mạnh hơn tôi một chút. Nhưng về độ đẹp trai, không cần nói mọi người cũng biết.

Lâm Dật Phi nhịn cười, gật đầu nói: – Ông nói không sai.

A Thủy lại không biểu lộ giật mình, nhìn hộp cơm, chậm rãi ngồi xuống: – Chỗ này là hai suất phải không? Nếu không phải thì người bán hàng chắc là dân ái. Tuy nhiên tôi thấy khả năng này không lớn.

– Mắt của A Thủy sáng như đuốc, làm huynh đệ không thể không bội phục. Nhưng vẫn nhấn mạnh một chút, tôi không ham của đấy. Đại Ngưu bị vạch trần, không khỏi xấu hổ, lại không thể không biểu lộ sự trong sạch của mình.

Lâm Dật Phi nhịn không được mỉm cười, thực không hiểu Đại Ngưu định giở trò gì.

– Đại Ngưu, có câu ngạn ngữ rất hay. A Thủy dừng một chút, bán cái nút.

Đại Ngưu lần đầu tốt như vậy, ưỡn ngực nghiêm mặt nói: – Thực ra chẳng những cổ nhân nói rất hay, mỗi lần A Thủy nói cũng phi thường có đạo lý.

– Vô sự mà ân cần, khong phải gian sảo, tức đạo chích. A Thủy liếc qua Lâm Dật Phi, cười nói: – Tiểu tử này hôm nay ân cần như vậy, nhất định tiền tháng đã tiêu sạch cho Thúy Hoa. Hiện tại mới đánh chủ ý lên kẻ độc thân như tôi. Tôi nói không sai chứ?

Đại Ngưu có chút sốt ruột: – A Thủy, Đại Ngưu tôi mà là hạng người như vậy sao? Lần này là tôi thực sự quan tâm

– Vậy thì tốt, hôm nay không ai được nhắc tới tiền. Ai nhắc tới tiền, thì tôi không bỏ qua. A Thủy đoạt lấy hộp cơm trong tay Đại Ngưu, bắt đầu ăn.

Đại Ngưu nuốt nuốt nước miếng, lại không nói gì thêm, xoay người đi tới gần Lâm Dật Phi: – Tiểu Phi, đang nhìn cái gì vậy? Bản đồ Trung Quốc?

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu: – Đại Ngưu, ông cần tiền à?

Đại Ngưu thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, lại sợ bỏ qua cơ hội lần này, dùng sức vỗ vai của Lâm Dật Phi: – Tiểu Phi, tôi biết cậu mới có Bách Lý Băng rất cần dùng tiền, nhưng cậu xem, mặt của tôi có sạch sẽ không?

Lâm Dật Phi có chút nghi hoặc, không quá thích ứng với tư duy của cậu ta: – Rất sạch sẽ, sao vậy?

– Chính là hiện tại tiền trong ví của tôi còn sạch sẽ hơn cả mặt. Vẻ mặt Đại Ngưu như đưa đám: – Tháng này còn hơn một tuần, nếu như không có người tiếp tế, chắc tôi phải chết đói đầu đường quá.

– Cần bao nhiêu? Lâm Dật Phi cười nói.

– Ba trăm, dùng tiết kiệm chút là đủ. Đại Ngưu cẩn thận nói: – Tiểu Phi, còn tiền không?

– Tiết kiệm? A Thủy quở trách: – Một tháng bố ông cho ông ít nhất 1000 nguyên tiền sinh hoạt. Giữa tháng ông đã mượn tôi 500 rồi, lúc này lại mượn Tiểu Phi. Đại Ngưu, không phải là tôi không muốn cho ông mượn, tôi cũng sẽ không thúc nợ. Nhưng ông nên suy nghĩ cho bố mẹ ông một chút chứ, một tháng bố mẹ ông đi làm kiếm được bao nhiêu?

Khuôn mặt Đại Ngưu đỏ lên, lắp bắp nói: – A Thủy, tôi biết ông suy nghĩ cho tôi, nhưng màNhưng mà hôm qua Tô Tinh chết tiệt nào đó mở một show diễn ở Giang Nguyên. Vé vào cửa rẻ nhất là 150 nguyên. Thúy Hoa nhất định muốn đi xem. Lần này tôi coi như đã dốc hết túi. Nhưng thật không ngờ khi đi vào bên trong, người rất đông, phải mua kính viễn vọng mới nhìn thấy được Tô Tinh. Lúc trở về Thúy Hoa còn giận tôi, hiện tại vẫn còn giận.

– Tôi thấy ông kiếm được một cô không hề thua kém Phong Tuyết Quân. A Thủy thở dài nói: – Lần này bỏ qua cho ông một lần, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Ông tán gái tốn nhiều tiền như vậy, mà Tiểu Phi tán gái chả thấy mất đồng nào. Lần tới không cho phép mượn tiền Tiểu Phi, cậu ta cũng đang lúc cần tiền.

Đại Ngưu vui mừng quá đỗi: – Ông đúng là huynh đệ tốt. Tôi biết ông không phải là người thấy chết mà không cứu.

A Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hộp cơm trước mặt, cười khổ nói:

– Xem ra bữa cơm này thật không rẻ.

Đại Ngưu mượn được tiền, tinh thần liền trở nên hăng hái. Liếc thấy cái bản đồ trước mặt Lâm Dật Phi, liền hỏi: – Tiểu Phi, ông nhìn bản đồ làm gì? Chẳng lẽ muốn đi ra ngoài du lich?

A Thủy cũng tò mò bu lại: – Tiểu Phi, xảy ra chuyện gì vậy. Thấy buổi sáng sau khi tan học ông vẫn ngồi đây nghiên cứu bản đồ. Chẳng lẽ là muốn trốn khỏi nhà?

Lâm Dật Phi cười cười: – Hiện tại tôi mới phát hiện, tiền thực sự là thứ tốt, có tiền có thể làm được rất nhiều việc.

Đại Ngưu bĩu môi: – Cái này cần phải nói? A Thủy lại hỏi: – Vậy có liên quan gì tới tấm bản đồ? Ủa, đây có phải là bản đồ thời Tống?

Đại Ngưu cũng đã nhìn ra, không khỏi trao đổi ánh mắt với A Thủy: – Tiểu Phi, có phải gần đây Bách Lý Băng không tới tìm ông phải không?

Lâm Dật Phi cười khổ nói: – Xin nhờ được không. Đừng hơi tí lại cho rằng tôi bị thất tình. Tôi cũng không phải là trẻ con, luôn cần người quan tâm. Chỉ là bản đồ này vẽ khá sai lệch so với địa lý thời Tống.

– Ông biết rất rõ địa lý thời Tống?

Đại Ngưu nhịn không được hỏi.

Lâm Dật Phi cười, chỉ về phía bản đồ: – Tấm bản đồ này dù không chính xác hoàn toàn, nhưng vẫn có thể nhận ra được.

– Ông lục lọi bản đồ thời Tống làm gì? Đại Ngưu lại hỏi.

– Đi du lịch. Lâm Dật Phi mỉm cười lộ ra một tia thần bí: – Có lẽ lúc đi đường có thể kiếm được một khoản nho nhỏ. Chỉ tiếc rằng bản đồ này vẽ không tỉ mỉ.

Hai mắt A Thủy sáng lên:

– Ông muốn tới đâu du lịch?

Lâm Dật Phi liếc cậu ta: – Là vùng núi Thiên Trụ, tên lịch sử của nó là núi Tiềm, núi Hoắc, núi Anh Huy Công, hoặc là núi Vạn Tuế.

– Đi cùng Bách Lý Băng à? A Thủy hỏi.

– Đi một mình. Lâm Dật Phi lắc đầu nói.

– Khi nào thì đi? A Thủy bỏ hộp cơm xuống, ngồi trước bàn máy tính, mở cây lên.

– Sắp được nghỉ lễ mấy ngày, tôi định dùng mấy ngày nghỉ đi xem.

– Để tôi tìm tài liệu vị trí đó cho ông. A Thủy gõ gõ bàn phím, trên màn hình rất nhanh hiện lên một tấm bản đồ: – Chính là chỗ này, từng điểm du lịch đều được đánh dấu.

Lâm Dật Phi hiếu kỳ nhìn, không khỏi bội phục với tính năng hiện đại của máy tính: – Nhưng tiếc rằng đều là bản đồ thời nay. Tuy nhiên không sao, cái gì cũng có thể thay đổi, chỉ cần ngọn núi kia không thay đổi là được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play