– Kết hôn? Vậy thì còn xa lắm, nói gì thì cũng phải tốt nghiệp đã. Tô Yên Nhiên biết chuyện này có thể kéo dài lúc nào thì hay lúc đó.

– Mẹ đã nói rồi, việc học của con có cũng được mà không có cũng được. Giọng điệu mẹ Tô hơi cao chút: – Cho dù con có tốt nghiệp thì tấm bằng đó cũng có tác dụng gì chứ? Có lấy ra cũng chỉ là một tờ giấy bỏ đi, cho dù con có tài năng lớn thì khi tìm việc cũng phải ăn nói khép nép, bảo con thi cái giấy chứng nhận cấp bậc thì con lại xem thường.

Tô Yên Nhiên yên lặng, cô biết mẹ cô nói đúng nhưng nếu âm nhạc cũng phân cấp chia bậc thì còn là âm nhạc sao?

– Yên Nhiên, con cũng không còn nhỏ nữa, không thể lúc nào cũng để mẹ phải lo lắng được. Mẹ Tô thấy mình chỉ có thể dùng bốn chữ “tận tình khuyên bảo” để hình dung: – Con cũng lớn rồi, lớn là phải lấy chồng. Con lại không có tâm cơ, mẹ luôn lo con bị người ta lừa, muốn tìm một người đáng tin cậy cho con.

– Người mẹ nói là Phương Vũ Dương hả? Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng.

– Con không thích cậu ta sao? Mẹ Tô biết mà còn cố hỏi.

– Con chẳng thấy anh ta có chỗ nào đáng để con thích cả. Vấn đề mấu chốt là Tô Yên Nhiên tuyệt đối không thể nhượng bộ: – Anh ta có thể nói là tồi tệ, cả ngày chỉ biết ôm hoa hồng theo đuổi con gái, người như vậy cũng được coi là đáng tin cậy sao? Trừ thân phận Phương gia của anh ta ra, nếu anh ta tay không ra ngoài làm việc thì có thể nói là kẻ vô tích sự thôi.

– Hả? Mẹ Tô nghe được đáp án ngoài dự kiến nhưng cũng không thẹn quá hóa giận: – Yên Nhiên, có phải con thích người khác rồi đúng không?

Tô Yên Nhiên đỏ mặt, lắc lắc đầu: – Không ạ.

– Mẹ con chúng ta nói chuyện với nhau, cũng không phải là người ngoài, nói chuyện không cần vòng vo gì cả. Mẹ Tô chậm rãi nói: – Yên Nhiên, mẹ biết con đã lớn rồi, cũng có chủ kiến rồi. Lần này con về nhà cũng kết bạn với mấy người, nếu như con không thích Phương Vũ Dương thì chắc hẳn người con thích trong lòng là cái cậu A Thủy hoặc là Lâm Dật Phi đúng không?

Tô Yên Nhiên có chút bất ngờ nhưng lại không biết nên khóc hay nên cười: – Con không thích Phương Vũ Dương, lẽ nào phải lập tức thích một ai khác sao? Mẹ, hiện giờ con chỉ thích âm nhạc, những chuyện khác, mẹ cứ để nó thuận theo tự nhiên là được.

– Cái cậu A Thủy này cũng không tệ, có thể thấy được cậu ta rất thật lòng với con. Mẹ Tô không để ý đến lá chắn của con gái: – Nhưng gia cảnh cậu ấy cũng không được coi là tốt, chỉ có thể coi là một gia đình bình thường, Lâm Dật Phi thì xuất sắc hơn một chút.

Mẹ Tô bắt đầu bình luận thao thao bất tuyệt, điều này khiến cho Tô Yên Nhiên vô cùng buồn cười, sao hiện giờ đến hôn nhân cũng thay đổi mùi vị, dường như không phải là mình tìm chồng mà là bố mẹ mình và bố mẹ bên nhà trai muốn làm đám hỏi vậy. Cái quan niệm môn đăng hộ đối sáo rỗng đến chỗ mẹ Tô thì bắt đầu tro tàn lại cháy: – Mẹ

– Con nghe mẹ nói. Mẹ Tô khoát tay, cắt đứt việc trình bày của con gái: – Nhưng mẹ đã điều tra một chút, Lâm Dật Phi không thích hợp với con, thứ nhất là cậu ta đã có bạn gái, nghe nói tên là cái gì mà Bách Lý Băng, thứ hai là bối cảnh gia đình cậu ta cũng không tốt, còn không bằng nhà A Thủy, bố mẹ cậu ta chỉ là kiến trúc sư bình thường. Con đừng thấy cậu ta nở mày nở mặt, tất cả mọi thứ đều do bố vợ tương lai của cậu ta sắp xếp thôi, rời xa bố vợ cậu ta thì có khả năng cậu ta còn kém cả Phương Vũ Dương ấy chứ, vậy nên con gái à

– Mẹ, con mệt rồi. Đột nhiên Tô Yên Nhiên đứng dậy.

– Yên Nhiên, mẹ còn muốn nói Mẹ Tô có chút kinh ngạc.

– Để ngày mai đi mẹ. Tô Yên Nhiên có chút bực bội, đứng dậy đi thẳng đến phòng ngủ, đóng cửa phòng “rầm” một cái, để lại mẹ Lâm với vẻ mặt kinh ngạc và bất mãn, lẩm bẩm: – Đứa trẻ này, aizzz.

Tô Yên Nhiên đóng cửa phòng xong thì nghiêng người dựa vào cửa, cảm giác có chút vô lực.

Cô cho rằng mình đã lựa chọn được một cuộc sống mà mình thích nhưng nhiều khi sự lựa chọn của bản thân ít nhiều cũng có chút bất lực, cô không trách mẹ Tô mà chỉ than thở bản thân mình vô dụng vì mẹ cô từng nói bản thân cô có thể làm được bất cứ điều gì nhưng sự thực là cô không thể làm được bất cứ điều gì.

Hiện giờ cô cảm thấy mình như một con kí sinh trùng của gia đình, muốn tự chủ nhưng giống như con kí sinh trùng, nếu rời khỏi nơi nó kí sinh thì căn bản không thể sống được. Mẹ cô nói không sai, con người không thể sống dựa vào sự cao ngạo mà không có bánh mì bơ, cũng không có tình yêu.

Cô nghĩ đến đây, không kìm được lại nhớ đến Lâm Dật Phi. Tiêu đại hiệp của tám trăm năm trước bôn ba khắp nơi, không ngại cực khổ vì lý tưởng trong lòng, cho dù là vì một cô gái nhỏ bé như cô nhưng cũng ghi nhớ mình còn thiếu cô món nợ nhân tình mà thực ra cũng không phải là nhân tình, trước khi hắn mất tích mấy năm cũng không quên nhờ người tặng thuốc cho cô. Từ trước đến nay chuyện gì hắn cũng có thể ghi nhớ trong lòng, cũng có bản lĩnh để làm được từng việc. Tám trăm năm sau cũng vậy nhưng tại sao bản thân cô lại vô dụng như vậy? Tại sao cô không làm được như vậy?

Tô Yên Nhiên mệt mỏi ngồi ở đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời xa xa vẫn mênh mang mờ mịt, đến ban ngày mà cũng âm u. Mùa đông đã đến rồi, mùa xuân có còn xa không? Tô Yên Nhiên nghĩ đến câu nói này, có chút cười khổ. Hiện giờ ít nhiều cũng được coi là mùa xuân rồi nhưng dường như mùa xuân này còn lạnh hơn so với mùa đông. Cô muốn gọi điện thoại cho A Thủy nhưng lại không biết nói cái gì, muốn gọi cho Lâm Dật Phi nhưng cũng không biết nói gì với hắn. Hiện giờ Thúy Hoa và Đại Ngưu như hình với bóng, cô cũng không tiện kể khổ. Đột nhiên Tô Yên Nhiên phát hiện dường như cô sống cao ngạo nhưng không biết rằng mình phải trả giá cho sự kiêu ngạo này.

Tầm mắt chậm rãi thu từ ngoài cửa sổ vào, ánh mắt của Tô Yên Nhiên rơi xuống chiếc gương treo đối diện giường. Cái người trong chiếc gương kia mơ hồ có chút gầy yếu, không giống với Tô Yên Nhiên của trước kia, không biết tại sao, cô đột nhiên nhớ lại bài từ mà người di nương kia làm trong tám trăm năm trước: “Kim niên sấu, phi can bệnh tửu, bất thị bi thu, ngưng mâu xử, tòng kim sổ, kỷ đoạn sầu”.

Tô Yên Nhiên còn chưa kịp bi thương thì đã ngưng mắt nhìn, đột nhiên thấy có chút khác thường, cô kinh ngạc vì trong phòng còn có một người khác nữa.

Trong gương, ở đằng sau phía bên trái cách cô không xa xuất hiện một người dáng trung bình đứng song song cùng với giá áo, khiến cho người ta sinh ảo giác bản thân người đó cũng là một cái giá áo. Đột nhiên Tô Yên Nhiên quay đầu lại, thấp giọng kêu lên một tiếng: – Anh là ai?

– Nếu như cô không muốn bị thương thì đừng có kêu lên. Người kia có khuôn mặt rất thông thường, rất đại chúng hóa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh như đến thăm một người bạn không gặp hơn một năm nhưng Tô Yên Nhiên biết cô chưa từng gặp người này.

Bề ngoài của người kia rất bình thường nhưng biểu hiện lại tuyệt đối không bình thường. Anh ta mới cảnh cáo xong thì đã giơ tay ra tùy tiện vỗ vỗ lên tường, lưu lại một dấu tay: – Bọn họ đến đây, không những không cứu được cô, mà còn có thể bị cô liên lụy.

Tô Yên Nhiên nhìn thấy dấu tay đó thì ngây ra một chút, biết người này không nói ngoa chút nào. Tuy cô không luyện võ nhưng lại nhìn thấy cao thủ võ công nhiều hơn người bình thường, người có thể dùng một chưởng chém nát mấy vên gạch có không ít nhưng một chưởng nhẹ nhàng mà có thể lưu lại trên tường một dấu tích như vậy thì không có mấy người có thể làm được.

– Tôi không quen anh. Tô Yên Nhiên có vẻ rất trấn tĩnh, cố gắng nghĩ mục đích của người này nhưng cũng không đoán ra được. Trên thực tế thì dường như người này cũng không sốt ruột làm hại cô, tại sao một cao thủ như anh ta mà lại đến phòng của cô chứ?

– Vốn tôi cũng không biết cô. Người kia cười cười như những hoa văn trên một viên đá: – Thế này nhé, để tránh những thương tích không cần thiết, quả thực tôi cũng không muốn làm một cô gái yếu đuối như thế này bị thương, điều đó không phải là tôn chỉ luyện võ của tôi nhưng trừ cô ra thì tôi cũng không ngại làm hại bất cứ ai đâu. Trừ Lâm Dật Phi ra thì cũng không có bất cứ ai cứu được cô từ tay tôi.

Nghe đến tên của Lâm Dật Phi thì hai mắt Tô Yên Nhiên tỏa sáng, ngược lại cũng không còn sốt ruột nữa, huống chi người này còn có tôn chỉ gì đó, không làm hại người yếu đuối vô tội. Điều này cho thấy cô vẫn có thể thương lượng được: – Anh biết Lâm Dật Phi sao? Anh đến tìm tôi là vì Lâm Dật Phi hả?

Cô có chút cười khổ, cho rằng đây là kẻ thù của Lâm Dật Phi, biết cô là bạn học của hắn nên mới tìm đến cô chỉ bởi vì cô từ trước đến nay không tranh quyền thế, ngoài Lâm Dật Phi ra thì sao còn cao thủ võ lâm đến thăm cô chứ? Nhưng trong lòng cô cũng không sinh lòng oán hận Lâm Dật Phi mà chỉ mong bản thân mình đừng liên lụy đến hắn là được.

– Tôi đến không phải là vì Lâm Dật Phi mà là vì cô. Người kia cười cười.

– Vì tôi? Tô Yên Nhiên có chút kinh ngạc: – Chẳng phải anh nói anh không biết tôi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play