Bách Lý Băng rất ngạc nhiên: – Làm sao anh phát hiện ra?

– Nhãn lực của anh khá tốt. Lâm Dật Phi cười nói: – Gần đây anh vô tình nhìn thấy Trần Lương Hòa, rồi lại vô tình nhìn thấy trên tòa nhà đối diện có một vật vô cùng nhỏ và kỳ lạ kia, trùng hợp anh lại biết đó là một loại thiết bị quay phim, ban nãy không phải chúng ta đã nói bọn chúng có hứng thú với anh mà.

– Nhưng hiển nhiên anh đã có phòng bị bọn họ từ sớm rồi. Bách Lý Băng cười nói: – Ban nãy anh nói những lời kia trong phòng lẽ nào không sợ bọn họ nghe thấy sao.

– Kỳ thực anh rất muốn bọn họ nghe thấy, chỉ có điều Trần Lương Hòa lại thận hơn anh nghĩ.

Lâm Dật Phi thở dài: – Ông ta không giữ cái cổ hủ, cũng cảm thấy thích hợp với sự phát triển của thời đại là điều tất nhiên, anh đương nhiên cũng vậy. Sau khi phát hiện ra thiết bị kia liền kêu người điều tra người bên đó, không dây không có nghĩa là không có dấu vết, bọn họ nhanh chóng tìm ra được nơi thu tín hiệu, xác định được địa chỉ của Trần Lương Hòa, ông ta không dám lắp thêm thiết bị nghe trộm trong phòng anh, sợ chúng ta phát hiện ra, anh liền mời bọn họ lắp một thiết bị nghe trộm trong phòng Trần Lương Hòa.

– Hóa ra là vậy. Bách Lý Băng chợt nói: – Dật Phi, nếu anh đã biết họ theo dõi anh, vậy tại sao anh không đi vạch trần họ?

– Vạch trần họ? Tại sao phải vạch trần họ? Lâm Dật Phi cười nói: – Anh vạch trần ông ta, vậy thì hôm nay làm sao có thể nghe được nhiều bí mật như vậy.

– Rất hay, chiêu này của anh quả thực rất hay. Sự sắp xếp của Trần Lương Hòa không tệ, chỉ có điều lần này đã tính sai, mặc dù ông ta không nghĩ rằng đã vô tình tiết lộ cho chúng ta rất nhiều tin tức cần biết.

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu nói: – Anh và ông ta đều muốn thu thập được điều gì đó từ phía đối phương, chỉ có điều anh vẫn chưa biết ông ta đã nhìn được cái gì từ anh.

– Lần này ông ta trộm gà không được lại còn mất cả gạo. Bách Lý Băng cười nói: – Anh cả ngày đều ngồi như cái cọc gỗ, em đắn đo không hiểu anh rốt cuộc nghĩ cái gì. Ông ta đã xem mấy ngày thì làm sao có thể biết được cái gì?

Lâm Dật Phi cười cười: – Không biết đây là em đang khen anh hay là thế nào.

Bách Lý Băng hồn nhiên cười nói, tỏ vẻ dễ thương, phỏng chừng tên Phương Vũ Dương bên kia nhìn thấy ánh mắt sẽ nhìn chằm chằm, quả nhiên giọng nói của Phương Vũ Dương đã vọng lại từ thiết bị thu phía sau ghế: – Sư thúc, tại sao bọn họ lại nói nhiều như vậy chứ? Bách Lý Băng cười cái gì?

Âm thanh của Trần Lương Hòa có chút thiếu kiên nhẫn: – Xem kịch không cần miệng.

Tên Phương Vũ Dương kia ” dạ” một tiếng, xem ra không được dùng miệng thì chỉ có thể dùng mũi để biểu thị sự phản đối của mình.

Bách Lý Băng nghe đến đây liền cười nghiêng ngả, lần đầu tiên cảm thấy nói chuyện kiểu này rất thú vị, tình cảnh này đến cả nằm mơ cô cũng không nghĩ ra được, người xem trộm người khác lại hoàn toàn không ngờ mình cũng bị theo dõi, cái này có một câu thường nói là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu.

– Đầu tiên, thông qua lời Trần Lương Hòa mới nói, chúng ta có thể biết được Trần Lương Hòa chính là sư thúc của Phương Vũ Dương Nói đến đây, Bách Lý Băng không nhịn nổi “phụt” cười một cái: – Ban nãy em nói anh nói vô ích, hóa ra em cũng có cái tật này, có điều hàm ý của cái tên sư thúc này rất đáng gọt giũa, bọn họ cố ý giấu diếm thân phận, Phương Chấn Đình đối với việc này chắc cùng không nói thật lòng, điều này nói rõ bọn họ tuy quen biết nhau nhưng cố ý giấu diếm quan hệ.

– Ừm. Lâm Dật Phi gật gật đầu, ánh mắt cổ vũ tiếp tục nhìn Bách Lý Băng.

Bách Lý Băng suy nghĩ một chút: – Điều em nói không phải là cái gì thực chất, mà nên nói là Phương Chấn Đình và Quân Ức Minh có vương tơ lòng, ừmcâu này nên khẳng định từ trước, chúng ta nên đặt giả thiết tôn chủ của bọn họ chính là Quân Ức, bằng không tất cả các suy đoán về sau của em đều bằng không hết.

– Đúng vậy, tôn chủ của bọn họ, theo như Trần Lương Hòa nói thì võ công không tồi, cao hon rất nhiều so với người bình thường. Phương Vũ Dương có thể xưng hô là bà nội, vậy tuổi tác tuyệt đối không nhỏ, cũng có thể nói là tương đương tuổi tác với Phương Chấn Đình. Bà ta có thể đào tạo ra một nhân vật như Trần Lương Hòa, còn có thể để ông ta trở thành nhà chỉ đạo võ thuật nổi danh thế giới, điều đó cho thấy bà ta rất có thực lực. Bà ta dạy cho Phương Vũ Dương nội công gia truyền, thiên lý phượng minh, cho thấy bà ta và nhà họ Phương có quan hệ. Vị tôn chủ này có nhiều điều kiện phù hợp như vậy, khiến anh nghĩ tới đáp án vô cùng sinh động. Đối với việc tại sao Phương Chấn Đình lại dấu mối quan hệ với Quấn Ức, tình tiết này chúng ta tạm thời chưa thể lý giải.

– Phương Chấn Đình cũng thích Quân Ức, kỳ thực em cũng luôn cho rằng như vậy. Bách Lý Băng giương mày lên, nói không ra sự cảm động, Phương Vũ Dương ở bên kia xem đã ngáp dài một cái, đợi màn trình diễn chậm chạp không thể trình diễn, y chỉ có thể xem phim câm thì đương nhiên có chút chán nản: – Sư thúc, con nghỉ trước một lát, người có kế sách gì hay đối phó với Lâm Dật Phi không?

Trần Lương Hòa không vui gì đáp lại: – Không có.

Khi Bách Lý Băng nghe thấy Phương Vũ Dương nói đối phó Lâm Dật Phi, vẻ tươi cười trên khuôn mặt phần nào đã ngưng lại, cô nói: – Dật Phi, anh nghĩ xem, một nhân vật mấy chục năm trước ông ta gặp được trước ngày giải phóng, dần dần không thể quên được, nhìn thấy bức tranh chữ trong tay bà ta năm đó liền mua về

– Đợi một chút. Lâm Dật Phi xua xua tay, dường như đang nghĩ ra điều gì: – Ban đầu Quân Ức chỉ lấy đi một bức họa, sau đó tại sao lại biến thành ba bức? Bức họa Dạ Xoa bình bạc kia có thể nói là cái bẫy của Hoàn Nhan Liệt, còn hai bức họa về sau thì sao? Được vẽ khi nào? Ý nghĩa của bức tranh chúng ta đã hiểu, nhưng tại sao ông ta lại phải vẽ ra, ông ta trực tiếp giao cho Dương Hổ hay là ba bức vẽ kia do hai người khác nhau đưa cho Dương Hổ?

Bách Lý Băng hơi khó hiểu hỏi: – Điều này rất quan trọng sao?

Lâm Dật Phi lắc đầu nói: – Em nói tiếp đi.

– Em cảm thấy Phương Chấn Đình có khả năng đã rơi vào rắc rối tình cảm năm đó, hơn nữa có thể là một mấu chốt rất quan trọng, có điều chúng ta đã lơ là điểm này. Bách Lý Băng gượng cười nói: – Con người Quân Ức cao ngạo, điều này có thể khẳng định, nhưng từ các loại dấu hiệu này cho thấy bà ta đối với Phương Chấn Đình cũng không tồi, còn dạy cho Phương Vũ Dương nội công của mình, Phương Vũ Dương cũng có thể gọi bà ta là bà nội, cho thấy bà ta rất sủng ái Phương Vũ Dương.

– Loại rắc rối tình cảm này đã trải qua mấy chục năm rồi, cho dù có điều tra ra rõ ràng thì cũng không có ý nghĩa gì.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng nói: – Kỳ thực điều hiện giờ anh muốn biết là nếu Quân Ức biết Hoàn Nhan Liệt bắt cóc các nhà khoa học thì bà ta sẽ đối mặt như thế nào?

– Ai mà biết được, có thể yêu quá sinh hận, cũng có thể là phục hồi tình yêu cũ, chuyện tình cảm rất khó nói. Bách Lý Băng lắc đầu: – Chuyện này nếu anh Dật Phi không quản thì không có quan hê gì với anh cả.

Lâm Dật Phi lẩm bẩm nói: – Thật sao?

– Cái gì mà thật với giả, bọn họ thực sự muốn ép anh ra tay sao? Điều này đối với bọn họ mà nói cảnh sát điểm gì tốt chứ? Nếu em và anh không thể phân biệt là bạn hay địch, vậy đầu tiên em sẽ lôi kéo anh, chứ không phải ngu xuẩn muốn trở thành kẻ thù địch. Lợi ích khi làm bạn với anh em còn chưa rõ, nhưng A Thủy, Đại Ngưu nhất định sẽ biết, nhưng bất lợi khi làm kẻ địch của anh thật không ít. Với thực lực và uy vọng đã tích lũy của bản thân anh thì một số người cho rằng có thể coi là không thể đắc tội, huống hồ làm kẻ địch của anh chẳng có chút lợi ích gì, bọn họ đều là những nhân vật cáo già, làm sao có thể không có đầu óc như tên Phương Vũ Dương kia, không biết lợi hại. Đạo lý làm tổn thương kẻ địch một nghìn, thì tự tổn tám trăm, cái này bọn họ chắc chắn hiểu được, vì thế theo em thấy, tuy Trần Lương Hòa đang theo dõi anh, nhưng xem ra không hề có bộ dạng giống như Phương Vũ Dương, bức thiết muốn lấy tính mạng của anh!

Khi nói đến A Thủy và Đại Ngưu, khóe miệng Bách Lý Băng nhếch lên cười. Sau khi kết thúc kỳ nghỉ đông, rất nhiều bạn bè thân lại có thể gặp lại, đối với Bách Lý Băng mà nói vô cùng hy vọng sự việc này kết thúc, mọi người cùng vui vẻ,giống như lúc mới gặp Lâm Dật Phi. Nhưng, cô biết rằng đạo lý thân không tự chủ của người giang hồ. Hiện giờ hai người cùng bước trên con đường giang hồ này thì rất khó có để dứt ra được!

Lâm Dật Phi nghe được lời giải thích của Bách Lý Băng, biểu hiện trên khuôn mặt ít nhiều có chút đồng tình. Hắn không phải là một người tự sao tự đại, nhưng hắn tuyệt đối cũng không xem nhẹ bản thân.

Giống như Phương Vũ Dương vậy, dùng hết sức mình chiến đấu hung ác, vì chút ân oán cá nhân và giằng co không dứt, từ lâu đã không phải là đối thủ của Lâm Dật Phi. Sư tử có bản lĩnh của sư tử, tuyệt đối không ra uy với loài chấy rận, lý lẽ cùng giống như vậy. Bách Lý Băng nói không sai, Trần Lương Hòa không được coi là nhân vật chủ yếu gì, tuy ông ta không biết rõ được sự sâu cạn của Lâm Dật Phi, tuy nhiên Lâm Dật Phi đã sớm tìm hiểu rõ ràng về ông ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play