Cứ ra tay là được việc, lúc mà mọi người tưởng là may mắn, thì lại không hề biết rằng hắn đã suy tính rõ rằng tất cả mọi phương diện, chu đáo vô cùng. Những việc này cho dù là mấy chục năm trước hay là hiện nay.
Thực sự Bách Lý Băng vẫn luôn có chút bận tâm, cũng muốn khiến Lâm Dật Phi hủy bỏ viên ngọc kia đi, nhưng lời nói này cô thực sự không thể nói ra miệng. Viên ngọc đó là Ngân Bình cho Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi vẫn luôn giữ mối nguy hại này. Đương nhiên đối với Bách Lý Băng mà nói, cô đương nhiên cho rằng viên ngọc này là một mối hiểm họa. Hoàn Nhan Liệt biết được, cho dù là đi về tám trăm năm trước hay là đến tám trăm năm sau, thì hắn cũng nhất định phải thử.
Nhưng viên ngọc này cùng coi như là vật duy nhất mà chị Ngân Bình để lại cho Lâm Dật Phi, Dật Phi sao có thể nhẫn tâm hủy bỏ nó?
Lâm Dật Phi nắm chặt khối ngọc, bộ dạng giống như là đã ngủ. Chỉ là lông mày lại hơi nhíu lại, hiển nhiên là đang suy nghĩ cái gì đó. Nếu nói hắn vẫn còn điểm gì chưa hiểu rõ, thì chắc chắn chính là cử đôgnj của Hoàn Nhan Phi Hoa. Cô ta với mình cũng giống như nhau, rất khó để người khác có thể đoán được thực sự là đang nghĩ cái gì.
Lâm Dật Phi đột nhiên ngồi thẳng người, lúc Bách Lý Băng cho rằng hắn có điều gì muốn nói, thì đột nhiên nhìn thấy hắn lấy di động ra, nhìn dãy số một chút, hình như là hơi hơi do dự, sau mới ấn nút nghe. Bách Lý Băng nhìn thấy hắn không có ý gì là lảng tránh, thì ngồi ở đó, nhàm chán ngồi nghịch sợi dây chuyền đá trên cổ. Từ sau khi Lâm Dật Phi cho cô sợi dây chuyền, cô gần như ngày nào cũng mang nó trên người. Lúc nghịch sợi dây chuyền, trong lòng cô nghĩ, không biết lúc này ai sẽ đến tìm Lâm Dật Phi.
– Vũ Thân? Có chuyện gì? Tớ đấy à, đang ở Bắc Kinh. Đến đây lâu như vậy rồi mà không đi thăm cậu được. Thực sự là quá bận.
Điệu cười nhạt của Lâm Dật Phi dường như là Ngô Vũ Thân đang ngồi đối diện, thoạt nhìn thì bề ngoài có vẻ thoải mái, nhưng trong lòng lại nặng nề hơn ai hết.
– Là Bàng Đôn?
Bách Lý Băng không kìm nổi liền hỏi một câu, giọng hơi to.
– Là cậu ấy.
Lâm Dật Phi cười cười. Dường như nghĩ lại câu chuyện quạ đen uống nước kia.
– Ai bên cạnh ta? Chính là người hàng xóm của em lúc nhỏ, cái người mà bị rơi xuống hố đấy.
– Em không bị rơi xuống hố, chỉ có cậu béo đó rơi xuống hố thôi. Em không ngốc đến vậy.
Bách Lý Băng cười vui vẻ, dường như trong phút chốc quên sạch anh em Hoàn Nhan Liệt, Quân Ức, cỗ máy thời gian gì gì đó. Cô đưa tay ra, nói giọng ra lệnh:
– Dật Phi, em nói với cậu béo vài câu.
– Thật ra cậu ta muốn nói chuyện với anh.
Lâm Dật Phi nói giọng có chút kháng nghị.
– Em hỏi chút thôi.
Bách Lý Băng đưa tay ra cướp lấy di động, cười nói:
– Alo, cậu béo, là mình, cậu đang làm gì đấy?
Ngô Vũ Thân ở đầu dây bên kia có cảm giác không biết nên khóc hay cười:
– Tớ đang ở trong hố, đợi cậu đến cứu đây.
– Không có thời gian.
Bách Lý Băng bật cười:
– Giờ tớ với Dật Phi đang nói chuyện nè.
Ngô Vũ Thân có cảm giác ngất đi vậy, hồi lâu sau mới nói:
– Thỏ trắng cô đơn,
Khẩu khí của cậu ta có vẻ có chút cô đơn, mặc dù ở bên cạnh Lâm Dật Phi đã nghe ra cậu ta có chút kỳ quái. Tại sao Ngô Vũ Thân lại đột nhiên trở nên tinh thần sa sút như vậy, Bách Lý Băng chau mày:
– Vũ Thân, vẫn chưa lớn à? Vẫn đa sầu đa cảm y như ngày trước.
Giọng trêu chọc của cô, vốn nghĩ Ngô Vũ Thân sẽ bật cười ha hả, nhưng không ngờ cậu ta chỉ đáp lại một câu:
– Mình rất tốt.
Hai người nói vài câu, nhưng lại có cảm giác không vừa ý. Bách Lý Băng hơi thất vọng đưa di động cho Lâm Dật Phi:
– Anh nói chuyện với cậu ý đi, em cảm thấy cậu ấy tìm anh, không có tiếng nói chung với em.