– Anh còn nhớ ông nội em là Bách Lý Thủ Nghiệp không? Giọng nói Bách Lý Băng có chút run rẩy.
– Đương nhiên là còn nhớ rồi, chẳng phải ông ấy từ Thượng Hải trở về không bao lâu thì bị chết sao? Lâm Dật Phi có chút kỳ quái: – Em có phát hiện gì vậy?
– Hình như năm đó ông nội của em không chết. Bách Lý Băng thấp giọng nói.
– Không chết? Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Ai nói vậy? Bác trai à?
– Không, chuyện này nói ra thì dài lắm. Bách Lý Băng lắc đầu: – Nói trong điện thoại không tiện, anh xử lý xong mọi việc thì về đi, em chờ anh.
Lâm Dật Phi cúp máy xong thì ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, nếu như Bạch Lý Thủ Nghiệp không chết thì năm đó có chuyện gì vậy? Giả chết sao? Nhưng tại sao ông ấy phải giả chết?
Tuy hắn nhìn thì không di chuyển vị trí nhưng những tin tức thu được cũng không ít, hơn nữa trên nhiều phương diện còn nhiều hơn so với những tin tức Bách Lý Băng chạy đôn chạy đáo mới có được.
Đây không phải là may mắn của Lâm Dật Phi mà là hắn biết thực ra mấu chốt của chuyện này chỉ cần tập trung vào mấy người, có nhiều lúc anh sốt ruột đi tìm khắp nơi nhưng còn không bằng việc xác định mục đích đi tìm ở đâu.
Đương nhiên Hoàn Nhan Phi Hoa có bản lĩnh tung lưới, tổng hợp và phân tích toàn diện nhưng hắn thì khác. Hắn có cách riêng của mình, có nhiều lúc anh điều tra mấy năm nhưng những thông tin thu được chưa chắc đã nhiều bằng một ngày.
Hắn giả thiết Hoàn Nhan Phi Hoa và Quân Ức có mối quan hệ phức tạp, hiển nhiên Thiên Lý Phượng Minh không phải Hoàn Nhan Phi Hoa đưa cho Quân Ức bởi vì Hoàn Nhan Phi Hoa xuất hiện vào ba năm trước, hơn nữa nhìn từ dung mạo thì Hoàn Nhan Phi Hoa chẳng những không già đi mà còn lạnh lùng diễm lệ hơn, cho nên cho dù thời gian có chênh lệch nhưng cũng sẽ không xa quá.
Vậy tại sao võ công của Quân Ức lại cao cường như vậy, cao hơn nhiều so với những nhân vật ở thời của bà ta, hiện giờ nếu như bảo Lâm Dật Phi đưa ra lời giải thích hợp lý thì hắn chỉ cho rằng Quân Ức có được võ công chân truyền của Hoàn Nhan Phi Hoa.
– Sự xuất hiện của người tên Quân Ức kia rất đột ngột. Tần Vũ thấy Lâm Dật Phi nhìn mình một cái thì hứng lên: – Khi bà ta xuất hiện thì xuất hiện cùng một người đàn ông, trong kịch bản nói người đàn ông đó tên là Bách Lý Thủ Nghiệp, công phu cũng không tệ nhưng lúc đó lại không có ai biết thực ra Quân Ức mới là cao thủ võ công thực sự nhưng tôi thấy trong kịch bản nói có chút khoa trương. Mọi người thử nghĩ mà xem, một người phụ nữ, võ công dù có tốt thì có thể tốt đến đâu chứ? Tôi nghĩ chỗ này có chút văn vẻ.
Lâm Dật Phi thầm nhủ trong lòng, đây là cậu không nhìn thấy Hoàn Nhan Phi Hoa đấy, nếu không e là cũng không dám nhắc đến hai chữ võ công này nữa.
Trần Lương Hòa lại mỉm cười: – Tần Vũ, cậu đừng có mà xem thường người phụ nữ này, cậu nhìn đạo diễn Triệu đi, có được mấy nam đạo diễn mạnh bằng cô ấy chứ?
Hách Hi Nhân nhẫn nhịn đã lâu, cuối cùng cũng có cơ hội đả kích Tần Vũ: – Đúng vậy, Tần Vũ cậu ngàn vạn lần đừng có xem thường phụ nữ, tôi khâm phục đạo diễn Triệu từ tận đáy lòng đấy.
Triệu Mộng Điềm mỉm cười: – Hôm nay chúng ta thảo luận nội dung kịch bản chứ không phải thảo luận về phụ nữ, nếu như mấy người muốn thảo luận thật thì đợi sau này hoàn thành đã nhé. Dật Phi, sao anh không nói gì vậy?
Lâm Dật Phi cười cười: – Tần Vũ đã nói rất chi tiết rồi, có chỗ tôi còn không ngờ tới cơ.
Hách Hi Nhân vỗ mông ngựa (nịnh hót) thì vỗ đến tận móng ngựa, nói một câu: – Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ nghe Tần Vũ nói tiếp đi.
Tần Vũ có chút mặt mũi, tiếp tục nói: – Bách Lý Thủ Nghiệp, Dương Hổ và Quân Ức gặp nhau tại Thượng Hải cũng được coi như Phong Trần tam hiệp phiên bản hiện đại.
– Phong Trần tam hiệp? Triệu Mộng Điềm chỉ ngồi nghe, nghe đến đây thì hai mắt tỏa sáng, mỉm cười: – So sánh này quả thực rất hay, Dật Phi, anh nói xem có đúng không?
Lời khen trước của cô khiến cậu ta mừng như điên nhưng câu sau lại khiến cậu ta có chút chán nản. Cậu ta phát hiện bất luận bản thân mình biểu diễn thế nào thì trong suy nghĩ của Triệu Mộng Điềm vẫn đơn giản chỉ là một diễn viên, trọng lượng đó còn lâu mới bằng Lâm Dật Phi.
– Có khả năng đấy. Lâm Dật Phi cười gật đầu: – Nhìn mục đích của kịch bản thì dường như Dương Hoành Binh cũng có quan điểm này.
Rốt cuộc thì đạo diễn Triệu thích gì ở hắn? Lẽ nào chỉ là vì võ công cao cường thôi sao? Tần Vũ có chút thở dài, con gái mà, có lúc không thể hiểu được. Hắn không đẹp trai bằng mình, tài văn chương cũng không cao bằng mình, chỉ có điều biết vâng vâng dạ dạ, biết nói chuyện với người khác, không có một chút kiến giải nào của bản thân. Người như vậy mà cũng được con gái thích, xem ra con gái đúng là một loài động vật không thể hiểu được.
Triệu Mộng Điềm đã quen với sự trầm mặc của Lâm Dật Phi, cũng biết rằng có nhiều lúc không phải là hắn không có suy nghĩ của riêng mình, chỉ là hắn không nói ra mà thôi. Hắn chính là người như vậy, vốn anh tin rằng mình có thể moi được gì từ miệng hắn nhưng lại phát hiện dường như hắn nói rất nhiều mà lại như chưa nói gì trong khi chính bản thân mình lại vô tình bị hắn nhìn thấu.
– Chỉ đạo Trần, nói thế nào thì anh cũng phải phát biểu chút ý kiến đi chứ. Triệu Mộng Điềm chuyển mục tiêu.
Trần Lương Hòa hít một hơi rồi phun ra một ngụm khói, lúc này mới cười cười: – Tôi là người thô kệch, sao có thể hiểu được nhiều thứ như mấy người Tần Vũ chứ? Bọn họ đều là những người văn võ song toàn, tôi rất khâm phục những người như Tần Vũ.
– Chỉ đạo Trần khiêm tốn quá đấy, ai mà chẳng biết chỉ đạo Trần có thanh danh lớn cả về văn và võ trong giới biểu diễn nghệ thuật chứ? Tôi đây chỉ nói tùy tiện, thả con săn sắt bắt con cá rô mà thôi. Tần Vũ quả thực có chút sợ hãi, vốn cậu ta muốn thể hiện bản thân một chút, đả kích Lâm Dật Phi nhưng không ngờ chỉ đạo Trần cũng ở đây, vậy mà anh đã đặt chỉ đạo Trần nhà người ta ở vị trí nào chứ?
Bình thường Trần Lương Hòa hút thuốc để thể hiện sự uy nghiêm và hào hoa của bản thân, giá một điếu thuốc của anh ta tương đương với giá một bữa ăn lớn của người ta. Hút thuốc lúc này không phải là do nghiện thuốc mà là thể hiện mối quan hệ của mình với đạo diễn Triệu rất khác biệt, mình là người mà bọn họ không thể so sánh được. Nghe thấy Tần Vũ nói vậy thì trong lòng anh ta ít nhiều cũng có chút khó chịu. Đây là chỗ nào chứ? Tiểu tử nhà cậu còn vắt mũi chưa sạch, khi lão tử đóng phim thì tiểu tử cậu còn đang mặc yếm ấy chứ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ của Tần Vũ thì Trần Lương Hòa ít nhiều cũng có chút vừa lòng nhưng thấy Lâm Dật Phi vẫn có vẻ không mặn không nhạt, không có vẻ coi trọng kịch bản này như Tần Vũ, hiển nhiên đóng phim gì đó không phải là chuyện mà hắn đặc biệt quan tâm.
Người trên đời này đều sống vì danh lợi, tên tiểu tử này không màng công danh, không bị dụ dỗ, quả thực có thể coi là một nhân vật lợi hại. Trần Lương Hòa nghĩ đến đây thì trong lòng thầm run sợ, vẻ đắc ý khi nãy hóa thành sương khói, không biết sẽ bay về đâu.
– Thực ra tôi cũng biết những gì đạo diễn Triệu và Tần Vũ nói không sai. Dương Hổ, Bách Lý Thủ Nghiệp, còn cả cái người tên Quân Ức kia nữa, khi quay phim chúng ta có thể tưởng tượng đến Cầu Nhiêm Khách, Lý Tĩnh và Hồng Phất Nữ cuối đời Tùy và đầu đời Đường. Sách cũ thời Đường từng nói khi Lý Tĩnh còn trẻ thì tướng mạo đặc biệt, lòng ôm chí lớn, tinh thông binh pháp mưu lược.
Trần Lương Hòa nói ra, không ngờ còn có thể nói có sách, mách có chứng, hiển nhiên không phải là người thô kệch như anh ta nói: – Còn Hồng Phất Nữ lại là một tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành. Theo như trong sách miêu tả thì chính là nhìn da thịt, dung mạo và ngôn từ tính cách thì đúng là tiên trên trời. Năm đó Hồng Phất Nữ sau khi gặp được Lý Tĩnh trong phủ quyền thần Dương Tố thì có thể nói là mỹ nữ yêu anh hùng, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, lúc đó mới gặp gỡ nhau giữa đêm khuya rồi như ý nguyện trở thành Tần Tấn đồng thời hành tẩu giang hồ. Tôi thấy trong kịch bản không chỉ rõ quan hệ giữa Quân Ức và Bách Lý Thủ Nghiệp nhưng chúng ta cũng có thể sử dụng một chút những huyền thoại cổ đại. Trên thực tế thì sau khi đến Thượng Hải, tôi thấy lấy Dương Hổ so với Cầu Nhiêm Khách thì gần gũi hơn.
Mọi người không chú ý tới điều gì nhưng sắc mặt Lâm Dật Phi lại vừa động, phát hiện ra một thứ đối với người khác mà nói dường như không phải là vấn đề. Hắn chú ý đến Trần Lương Hòa không phải là do anh ta đọc kịch bản thế nào, hơn nữa Tần Vũ cũng không giảng giải tỉ mỉ như vậy, hiển nhiên Trần Lương Hòa cũng không phải là biết trước. Triệu Mộng Điềm nói hình như kịch bản này như bánh màn thầu mới ra lò, rất hot, biểu hiện lúc đó của Trần Lương Hòa cũng rất kinh ngạc nhưng hiện ra xem ra thì anh ta lại vô cùng quen thuộc với kịch bản này. Anh ta đọc được cuốn kịch bản này ở đâu vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT