Có nhiều người khi diễn kịch đều không thể quên mình là một diễn viên, đương nhiên cũng có người không nhớ mình là diễn viên, bởi vì người đó biết trong diễn xuất, bản thân chỉ là một vai tiểu tốt.
Đinh Tác Phi không hề khoa trương, thậm chí có thể nói là khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng nỗi đau sâu sắc trong mắt y lại khiến Lâm Dật Phi có phần xúc động:
– Thực ra công phu của anh không tệ, ít ra mạnh hơn Phương Vũ Dương, chỉ cần cố gắng, tôi nghĩ sẽ có lúc tiến bộ vượt bậc.
Nghe Lâm Dật Phi so sánh võ công của mình, khóe miệng Đinh Tác Phi khẽ giựt, rất nhẹ, chớp mắt liền biến mất:
– Nhưng trên đời này không chỉ cần năng lực thì có thể nổi bật, cậu còn cần cả thời cơ mới được.
– Chẳng phải giờ anh có thời cơ rất tốt đó sao.
Lâm Dật Phi cười:
– Anh có thể ở cạnh Trần Lương Hòa, chỉ cần chịu khổ, sẽ không là thế thân vĩnh viễn đâu, có điều…
Đinh Tác Phi thấy hắn ngập ngừng, gấp gáp hỏi:
– Có điều gì?
– Có điều anh thật sự nghĩ rằng nổi tiếng là việc tốt ư?
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Nổi tiếng rồi, cái tên hình như không còn là của anh nữa, lúc nào cũng ở trên miệng người khác. Con người mà, làm việc không thể theo ý mình, người ở giang hồ, thân bất do kỷ tuyệt đối không phải nói suông. Cho nên tôi thấy trước khi anh muốn nổi tiếng, nên suy nghĩ xem đây có phải là thứ mà anh theo đuổi hay không.
Đinh Tác Phi trầm mặc, đôi mắt lóe sáng, rốt cuộc nói:
– Cám ơn chỉ bảo của Lâm tiên sinh.
Thoạt nhìn có vẻ y lớn hơn Lâm Dật Phi, câu cám ơn này dường như là thật lòng. Lâm Dật Phi chậm rãi nhắm mắt lại, đáp:
– Không có chi.
Khi Lâm Dật Phi và Đinh Tác Phi nói về Phương Vũ Dương, Phương Vũ Dương lại cùng Trần Lương Hòa nói về Đinh Tác Phi.
Bọn họ không ngồi cùng một xe, hơn nữa cũng cách nhau rất xa. Vì vậy dù cho Lâm Dật Phi thính tai thì cũng không thể nghe được họ đang nói gì, chẳng qua nếu hắn nghe được Phương Vũ Dương nói, hơn phân nửa là sẽ ngạc nhiên.
– Sư thúc, người thấy Đinh Tác Phi sẽ được Lâm Dật Phi tin cậy chứ?
Phương Vũ Dương chuyển chủ đề, đột nhiên cười rất vui vẻ:
– Thực ra con thấy sư thúc mới là cao thủ chân chính.
– Hả?
Gương mặt Trần Lương Hòa lộ rõ ý cười, dù là sương khói cũng không thể che giấu.
– Cao thủ chân chính không phải là nhất kiếm phong hầu.
Phương Vũ Dương tuy mặt đầy ngạo khí, song nịnh bợ thì như ngựa quen đường cũ:
– Mà là không cần xuất thủ thì đã dồn địch vào chỗ chết, sư thúc chắc chắn là cao thủ như thế.
Trần Lương Hòa bật cười:
– Trẻ nhỏ dễ dạy, con có thể hiểu được điểm đó, xem như chọc đúng chỗ.
– Sư thúc bước này thận trọng. Lâm Dật Phi ngoài mặt giống như phong quang vô hạn, nhưng lại không biết hết thảy đều do sư thúc an bài, một kế không thành thì bày thêm kế nữa. Hách Hi Nhân chẳng là gì cả, y chẳng qua là con lừa bị sư thúc lợi dụng, vì củ cà rốt treo trước mặt mà y không ngừng chạy, phí hết sức lực, nhưng lấy được chẳng qua là một thân mồ hôi. Chỉ cần Đinh Tác Phi được Lâm Dật Phi tín nhiệm, chúng ta xem như đã thành công một nửa.
Trần Lương Hòa từ tốn gật đầu:
– Con yên tâm, việc Đinh Tác Phi làm, trước giờ chưa từng để ta thất vọng.
– Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Phương Vũ Dương đạp mạnh ga, cảm giác giống như giẫm phải bụng của Lâm Dật Phi, khóe miệng lộ tia cười đắc ý.
Khi xe tới Triệu gia, Phương Vũ Dương đã mất dạng, y đã xuống xe ở nửa đường. Hách Hi Nhân và Tần Vũ đều kích động vì sắp được gặp đạo diễn Triệu, không rảnh để ý vị Phương công tử đó đi đâu. Còn Lâm Dật Phi quan tâm đến hành tung của Phương Vũ Dương, nhưng lại không nói không rằng.
Thực ra nghiêm túc mà nói thì đây cũng không tính là Triệu gia, chỉ có thể nói là một sản nghiệp của Triệu gia ở Bắc Kinh. Có điều đối với nơi tấc đất tấc vàng này, một mình Triệu Mộng Điềm sống ở chỗ có thể chứa đến mấy chục người mà không sợ chật, thật đúng là khiến người ta hâm mộ.
Hách Hi Nhân và Tần Vũ tuy võ công không tệ, cũng xem như đã trải đời nhiều, song đến đây vẫn hạ thấp giọng điệu, trong lòng thấp thỏm, xen lẫn chút hứng thú. Hiện nay thịnh hành móc nối quan hệ, được Trần Lương Hòa chiếu cố, họ không cần trải qua vòng tuyển chọn hay phỏng vấn thì đã được nói chuyện trực tiếp với đạo diễn Triệu, do đó chiếm được cơ hội trước tiên.
Cơ hội trước giờ chỉ dành cho người có chuẩn bị, họ rất tin tưởng vào điểm này.
Tuy họ cực kì tin tưởng, cảm thấy đạo diễn Triệu nhất định có tuệ nhãn nhận ra anh hùng. Khuôn mặt của Hách Hi Nhân đã ửng đỏ, đương nhiên không phải bị sưng mà là do hứng thú. Nhưng khi đạo diễn Triệu xuất hiện, cô liền quất một gậy khiến họ vạn kiếp bất phục.
– Dật Phi, sao giờ lại đến đây? Tôi tưởng cậu đã về trường rồi chứ.
Lâm Dật Phi khách sáo:
– Có nói đến thăm, vẫn rất bận.
– Biết cậu bận rộn mà.
Triệu Mộng Điềm lườm hắn một cái. Cô thấy trong mắt Hách Hi Nhân và Tần Vũ dường như có chút ám muội, hưng phấn chưa kịp bộc phát thì lòng đã lặng băng, hầu như đều biến thành dấm chua:
– Nhưng hôm nay cậu đến cũng vừa khéo, tôi đang xem một kịch bản hay, cùng nghiên cứu thử.
– Kịch bản có thể được đạo diễn Triệu xem trọng, không biết là do danh gia nào viết?
Trần Lương Hòa cười rạng rỡ, không hề bất mãn vì bị thờ ơ.
Triệu Mộng Điềm hiển nhiên không khách sáo với Trần Lương Hòa, chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đã trông thấy y:
– Không phải danh gia, thành thật mà nói, anh ta chưa từng viết kịch bản bao giờ, đây là lần đầu tiên.
Trần Lương Hòa liền ngạc nhiên:
– Lần đầu viết mà đã khiến Đạo diễn Triệu xem trọng, người đó đúng là thiên tài.
– Tôi thấy anh ta viết rất thật, tôi xem kịch bản lấy tính chân thật là chủ yếu.
Triệu Mộng Điềm bật cười đầy quyến rũ. Bên ngoài lạnh băng, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, hôm nay Triệu Mộng Điềm ăn mặc khá thoải mái.
Mái tóc đen tuyền quấn tùy ý trên đầu nhìn sinh động hơn hẳn nhà tạo mẫu thiết kế, một chiếc áo ba lỗ xanh đen, một chiếc quần jeans màu táo xanh làm nổi bật đường cong quyến rũ. Vì vậy dù là Trần Lương Hòa nhìn thấy cũng không thể không khen một tiếng đẹp, quần áo là phải nhìn người mặc, đạo diễn Triệu chính là một giá áo trời sinh.
Triệu Mộng Điềm nghe thấy Trần Lương Hòa chọc, cô chỉ cười nói không ngờ chỉ đạo Trần cũng khen người khác, cũng là có công phu, hay là hôm nay đã ăn mật ong.
Mọi người đều cười rần. Lâm Dật Phi cười ôn hòa, Đinh Tác Phi cười lịch sự, Hách Hi Nhân và Tần Vũ tuy cười, song nụ cười giống như bột mì bị lên men quá đà, nhào nặn mãi mà không định hình được.
Vốn dĩ hai người họ trong lòng rất kích động, song bị sự lạnh nhạt của Triệu Mộng Điềm đánh cho quân lính tan rã. Nếu không thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương, họ gần như cảm thấy mình là quỷ hồn, chỉ có thể nhìn thấy bi hoan nơi dương gian mà không thể chạm tay vào.
Còn Trần Lương Hòa lại cười thả ga, hiển nhiên đã quá quen với cách đùa của Triệu Mộng Điềm, trông bọn họ cười nói có vẻ như rất thân quen. Lúc này Trần Lương Hòa mới vô tình nhìn qua Hách Hi Nhân và Tần Vũ, biết bố thí lúc này rõ ràng là có hiệu quả.
– Đạo diễn Triệu, hôm nay trừ Lâm tiên sinh ra, tôi còn dẫn theo hai vị giỏi công phu đến nữa, chẳng phải cô lúc nào cũng than rằng diễn viên nổi tiếng đều chỉ là bình bông đó sao.
Bạn cho người ăn no một cái bánh bao, dĩ nhiên hiệu quả không bằng cho người đã nhịn đói ba ngày. Trần Lương Hòa hiểu đạo lý này, do đó đã quen “đưa than đến sưởi trong ngày tuyết rơi” chứ không hề “thêu hoa trên gấm”.
Quả đúng như y mong đợi, Hách Hi Nhân và Tần Vũ đều tỏ thái độ cảm kích, nhìn ông như Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn, có điều chỉ khách sáo nói:
– Chỉ đạo Trần quá khen, quá khen rồi.
Trước kia nói câu này, họ cảm thấy quá mức khiêm tốn, lần này nói ít nhiều cũng có cầu thị thực sự. Họ lén nhìn Lâm Dật Phi, thấy hắn hình như bắt đầu ngắm tranh chữ treo trên tường, không khỏi thở phào.
Dường như Triệu Mộng Điềm lúc này mới trông thấy họ, khi nãy đối xử với họ như với không khí, cô gật đầu:
– Vị này chắc là Hách Hi Nhân đứng đầu khu thi đấu Hoa Đông của Bách Gia Hội?
Hách Hi Nhân mừng húm, vốn dĩ hi vọng đã biến thành tuyệt vọng, lúc này lại thấy như được tái sinh:
– Đạo diễn Triệu đúng là có mắt nhìn., không ngờ cũng biết đến người thường như tôi.
Trên mặt Tần Vũ lại không có biểu cảm gì, Triệu Mộng Điềm nhìn qua y:
– Trạng nguyên Tần Vũ của khu thi đấu Hoa Đông?
Vì sao hoa có màu đỏ thì đã có đáp án, chính là vì bị sắc mặt đỏ ửng của Tần Vũ phản ánh. Tần Vũ mặt mày hớn hở, trầm giọng:
– Chính là tôi, đạo diễn Triệu quả nhiên danh bất hư truyền.
Triệu Mộng Điềm vỗ một xấp tư liệu trên bàn, mỉm cười:
– Hiện tại mỗi ngày tôi đều xem tư liệu năm khu thi đấu lớn, các người đều là Trạng Nguyên, tôi đương nhiên nhớ kĩ hơn.
Mọi người lại khen ngợi. Hách Hi Nhân và Tần Vũ đều biểu hiện cực lực, dường như muốn đoạt chút ấn tượng từ Lâm Dật Phi, bởi vẻ mặt ôn hoà của hắn khiến người ta rất khó chịu. Nào ngờ Triệu Mộng Điềm được khen đẹp mà chỉ thản nhiên cười, hiển nhiên là thấy nhiều rồi, đều miễn dịch với những thủ đoạn nịnh bợ này.
– Mọi người ngồi xuống xem kịch bản, tôi đi lấy đây.
Khi Triệu Mộng Điềm trở lại phòng khách, mỗi người đều được phát một cuốn sách nhỏ, Lâm Dật Phi cũng không ngoại lệ, hiển nhiên là Triệu Mộng Điềm sớm có chuẩn bị, cô phất tay:
– Mọi người xem trước đi, lát nữa cho ý kiến. Kịch bản này thật ra cũng không tính là kịch bản, nhưng cũng không tính tính là đại cương, chỉ có thể coi là một kết quả trung gian. Rất nhiều thay đổi nhỏ cần chúng ta nghiên cứu thảo luận để bổ sung.
Hách Hi Nhân và Tần Vũ đều gấp gáp giở sách xem, hy vọng có thể là người đầu tiên xem hết rồi nói ý kiến của mình, tranh thủ chút ấn tượng giỏi cả văn lẫn võ trong mắt Triệu Mộng Điềm. Hai người đã học công phu mười mấy năm, người hâm mộ cũng không ít, xinh đẹp có khí chất cũng không ít, nhưng so với đạo diễn Triệu mà nói quả thực khác một trời một vực. Hai người thậm chí đều nghĩ Triệu Mộng Điềm hình như không có tin đồn gì, cũng không có bạn trai, nếu như có thể được cô ưu ái và để ý thì chính là hạnh phúc lớn nhất trên đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT