Trần Lương Hòa vừa giơ tay lên đã có một chai thuốc xuất hiện trong lòng bàn tay, mỉm cười nói:

– Hi Nhân, cầm lấy đi, cái này dùng để trị thương, rất hiệu quả.

Hi Nhân có chút vui mừng bất ngờ, biết cái người Trần Lương Hòa này tuy ngoài mặt tươi cười nhưng dù gì cũng có chút bản lĩnh, ra tay cũng rộng rãi. Cái chai thuốc này nhìn thì bình thường nhưng có thể có được sự khẳng định của anh ta thì cũng không dễ dàng gì.

Chỉ có điều trên mặt cậu ta là niềm vui bất ngờ, muốn nhanh chóng tiêu sưng mà không chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Dật Phi. Cậu ta bật cái nút ra, đổ một chút ra lòng bàn tay rồi dùng sức xoa lên mặt, tuy đau đến nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn cố nhịn xuống.

Chỉ qua một lát thì trên mặt hơi lạnh, không còn cảm thấy sưng tấy lên nữa. Hi Nhân có chút hưng phấn:

– Trần tiên sinh, đúng là thuốc của anh rất tốt.

Khóe miệng Trần Lương Hòa nhếch lên nụ cười, thoạt nhìn như đùa cợt:

– Cảm ơn tôi làm gì? Cậu nên cảm ơn cậu Lâm mới phải.

– Cảm ơn cậu ta?

Hi Nhân nhìn Lâm Dật Phi một cái, trong lòng thầm hỏi thăm tổ tông của hắn nhưng cũng chỉ có thể nói:

– Trần tiên sinh nói đùa rồi.

– Thuốc cậu dùng chính là thuốc được nhà máy dược của cậu Lâm nghiên cứu chế tạo ra đấy.

Trần Lương Hòa mỉm cười nói:

– Vậy nên cậu có thể tiêu sưng nhanh như vậy cũng là nhờ thuốc của cậu Lâm tốt.

Hi Nhân gần như muốn nhảy lầu, thấy nụ cười bên khóe miệng của Trần Lương Hòa vẫn tươi rói nhưng ánh mắt đã âm trầm khiến người ta sợ hãi thì trong lòng e ngại, vâng dạ nói:

– Thật vậy sao? Vậy tôi cũng phải cảm ơn cậu Lâm mới phải.

Lâm Dật Phi thầm nhủ trong lòng cậu dùng từ cảm ơn không thỏa đáng, đáng lẽ cậu phải tháo tôi thành tám khúc mới phải, nhưng ngoài mặt hắn vẫn ân cần như thường:

– Cảm ơn gì chứ, việc này nên làm mà.

Nếu như nói trên đời này còn có người phùng má giả làm người mập thì rõ ràng đó chính là cái người Hi Nhân này. Vết sưng đỏ trên mặt anh ta vấn chưa biến mất nhưng câu tiếp theo của Trần Lương Hòa khiến cho hai tai cậu ta gần như đều sưng lên:

– Chắc cậu Lâm vẫn chưa biết người vừa so chiêu với cậu tên là Hách Hi Nhân, quán quân khu vực Hoa Đông của Bách Gia Hội, nói ra thì vẫn ngang hàng với cậu, cuối cùng vẫn phải đấu một trận nữa.

Những người khác nhau nói những lời khác nhau, chắc chắn hiệu quả cũng khác nhau.

Khi Hít-le nói tôi muốn thống trị toàn thế giới, tôi là lãnh tụ của các người, tôi vĩ đại như vầng thái dương thì người khác ít nhiều cũng có chút hoảng sợ, thấp thỏm lo âu nhưng nếu như trên đường đột nhiên xuất hiện một người cũng nói như vậy thì chắc chắn sẽ bị đưa đến viện tâm thần ngay lập tức.

Cũng như vậy, khi Hoàn Nhan Phi Hoa sắp đi có nói “Tiêu đại hiệp, cuối cùng chúng ta cũng phải đấu một trận”. Một câu nói thoải mái của cô nhưng Lâm Dật Phi không thể không ngưng trọng suy nghĩ một chút, điều hắn suy nghĩ không phải là thắng bại mà là lý do.

Yêu không cần lý do nhưng cao thủ ra chiêu vẫn cần có lý do. Hoàn Nhan Phi Hoa tuyệt đối không như những tên lưu manh vô lại, có thể ra tay tàn nhẫn vì ghen tuông, vậy nên hắn có thể giả thiết hàng trăm lý do nhưng lại không để bản thân hắn tin vào những lý do đó được.

Nhưng những lời “cuối cùng cậu và cậu ấy cũng phải đấu một trận” được nói ra từ miệng của Trần Kế Lương, hơn nữa đối thủ lại là Hách Hi Nhân, Lâm Dật Phi chỉ gật gật đầu:

– Vậy đến lúc đó mong cậu hạ thủ lưu tình.

Từ trước đến nay hắn không chửi mắng gì những người nho nhã lịch sự nhưng đối với những người không nói được câu nào tốt thì cũng sẽ không khách khí gì. Lâm Dật Phi luôn tin tưởng vào sự chính xác của câu nói lấy ơn báo oán, lấy gì báo ơn, đương nhiên trừ một số lúc cần thiết ra thì hắn cũng không sốt ruột báo oán một cách thẳng thừng.

Muốn câu cá thì chắc chắn phải có tính kiên nhẫn, muốn báo thù thì mười năm cũng chưa muộn.

Hách Hi Nhân cảm thấy rượu được thoa lên mặt đột nhiên như biến thành nước ép ớt, nóng bỏng đến mức khó chịu, bỗng nhiên đứng dậy:

– Cậu Lâm, tôi không biết tự lượng sức mình, vẫn muốn cậu chỉ giáo cho một, hai phần, chỉ hy vọng sau này cậu ra tay thì đừng đánh lén.

Tục ngữ nói rất hay, người tranh nhau một hơi, phật tranh nhau một lư hương, Hách Hi Nhân cảm thấy bản thân mình hiện giờ không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa.

– Oh?

Trần Lương Hòa nhìn Lâm Dật Phi một cái:

– Hi Nhân chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, vẫn cần có người giáo huấn, đúng rồi, còn hai người chưa giới thiệu. Đến lúc mọi người biết nhau rồi thì so tài cũng không muộn.

Anh ta chỉ vào một người bên cạnh Phương Vũ Dương, nhìn người thanh tú, thoạt nhìn còn ngại ngùng hơn cả con gái:

– Đây là quán quân của khu vực Hoa Bắc – Tần Vũ, nói ra cũng thú vị, một nơi nhỏ bé thế này mà có đến ba quán quân của khu vực, đúng là khiến người ta không ngờ tới được.

Hách Hi Nhân có chút xấu hổ, muốn khiêu chiến với Lâm Dật Phi lần nữa nhưng sau khi khẩu khí kia qua đi thì lại có chút không cam lòng, muốn ngồi xuống nhưng cảm thấy trên ghế như có đinh, muốn phất tay áo bỏ đi nhưng lại không dám đắc tội với Trần Lương Hòa.

Tần Vũ tuy thoạt nhìn ngại ngùng nhưng vừa nãy cũng rất ngông cuồng, mũi cũng hếch lên trời, trời mưa cũng phải lấy ô che, tránh cho mưa lọt vào lỗ mũi nhưng lúc này lại xấu hổ cười cười, cúi đầu xuống:

– Ngại quá, ngại quá, cái chức quán quân này của tôi xem ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, hôm nay mới biết được thiên ngoại hữu thiên (mình đã giỏi nhưng còn người khác giỏi hơn), cậu Lâm mới là người có bản lĩnh thật sự.

Trần Lương Hòa mỉm cười:

– Từ xưa đều là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, chỉ cần những người luyện võ nghĩ được như Tần Vũ thế này thì thiên hạ thái bình rồi.

Ánh mắt của anh ta chuyển sang Phương Vũ Dương, dừng lại một lát rồi lại chuyển đi. Phương Vũ Dương nhìn Trần Lương Hòa một cái, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa, vốn tính khí Phương Vũ Dương cũng phải là người nóng nảy, tuy anh ta kiêu ngạo, ngông cuồng nhưng coi như cũng có chút suy nghĩ. Nhưng không biết tại sao mỗi lần nhìn đến dáng vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra của Lâm Dật Phi thì lại vô cùng tức giận. Nghĩ lại thì trong lòng cũng thấy nghiêm nghị, anh ta cảm thấy cái người Lâm Dật Phi này không vội không nóng nhưng lại có thể điều động tâm trạng của người khác, bất động thanh sắc, quả thực có thể coi là một người lợi hại.

– Người còn lại này tên là Đinh Tác Phi.

Trần Lương Hòa cũng rất ôn hòa:

– Có thể coi là một người vô danh tiểu tốt.

Đối với người khác thì anh ta đều tận lực tâng bốc nhưng đối với Đinh Tác Phi thì lại thuận miệng nói qua. Lâm Dật Phi nhìn một cái, thấy người kia quả thực rất hiền lành, Trương Dương vừa rồi nhìn thấy cũng không thấy đâu, thấy Lâm Dật Phi nhìn sang thì cũng chỉ cười cười.

– Vô danh tiểu tốt sao?

Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng mở miệng:

– Người có thể ở bên Phương công tử sao có thể là vô danh tiểu tốt được chứ?

Phương Vũ Dương không biết bản thân mình nên vui hay nên buồn nhưng cũng chỉ nghĩ đến câu “quân tử trả thù, mười năm chưa muộn”, Lâm Dật Phi ơi là Lâm Dật Phi, cứ để cho cậu kiêu ngạo vài ngày nữa, tôi chỉ muốn xem xem rốt cuộc ai mới là người cười cuối cùng.

– Tác Phi không phải là quán quân của năm khu vực thi đấu gì cả nhưng cũng biết chút ít võ, chúng tôi ngẫu nhiên quen nhau, cũng được coi như bạn bè.

Ánh mắt Trần Lương Hòa nhìn Đinh Tác Phi vẫn có chút bất đồng so với nhìn người khác. Ba người Phương Vũ Dương, Tần Vũ, còn có Hách Hi Nhân ít nhiều cũng có dáng vẻ sợ hãi Trần Lương Hòa nhưng Đinh Tác Phi thì khác. Ánh mắt anh ta nhìn Trần Lương Hòa rất bình tĩnh, cũng không có vẻ mặt a dua.

– Tôi cũng chỉ là người chạy việc vặt cho Trần tiên sinh thôi.

Đinh Tác Phi cười cười;

– Anh Trần là chỉ đạo võ thuật nổi tiếng quốc tế, tôi ở bên cạnh cũng học được hai chiêu, nếu như tôi có tiền thì cũng có thể làm người đóng thế được.

– Vậy sao?

Lâm Dật Phi dời ánh mắt của mình trên người Đinh Tác Phi đi:

– Không biết anh Đinh đây so với quán quân khu vực Hoa Đông thì mạnh hay yếu hơn đây?

Rốt cuộc Hách Hi Nhân vẫn phải ngồi xuống nhưng còn chưa ngồi ấm chỗ đã đứng bật dậy:

– Lâm Dật Phi, cậu có ý gì vậy?

– Hả?

Lâm Dật Phi cười cười:

– Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, nếu như anh không thích nghe thì có thể làm như không nghe thấy.

Hách Hi Nhân trong lòng vô cùng tức giận, thầm nghĩ nếu như cậu đã nói rồi thì sao tôi có thể làm như không nghe thấy gì chứ? Cậu cho rằng tôi bị cung phụng hương khói cho Bồ Tát thì không tức giận chút nào sao?

– Trần tiên sinh, anh giới thiệu xong rồi chứ?

Hách Hi Nhân không biết tại sao, vẫn muốn nghe ý kiến của Trần Lương Hòa một chút.

– Uhm.

Trần Lương Hòa trong lòng có chút không vui nhưng vẫn mỉm cười:

– Xem ra Hách Hi Nhân vẫn không thua một cách tâm phục khẩu phục. Tôi giới thiệu xong rồi, đương nhiên mọi người có thể so tài một chút nhưng lần này nhất định phải đến điểm là dừng. Hi Nhân, tôi không còn nhiều rượu tặng cậu đâu đấy.

Hách Hi Nhân được sự chấp thuận của Trần Lương Hòa thì cũng không quan tâm nhiều nữa, dường như lúc này nếu không đánh người khác một trận hay bị người khác đánh cho một trận thì không làm tiêu tan sự tức giận trong lòng được. Cậu ta tiến lên trước mấy bước, chắp tay lại:

– Cậu Lâm, vừa rồi tôi không có chuẩn bị gì, cũng không có cơ hội lĩnh hội cao chiêu của cậu, lần này hiếm có như vậy thì không thể bỏ qua rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play