– Vậy giờ tôi phải làm sao? Kế mập ôm đầy hi vọng.

– Ông ngừng dùng thuốc họ đưa, rồi dùng thuốc mà tôi đã kê cho ông, nghỉ dưỡng một khoảng thời gian, hơn phân nửa là không việc gì. Lâm Dật Phi cảm thán: – Ông thoát khỏi khống chế của họ, nhưng vẫn phải cẩn thận bị bọn họ truy giết. Ông không bị họ khống chế, có thể sẽ chết rất nhanh.

Kế mập giật mình, hoang mang hỏi: – Vậy sao đây? Tôi không thể chết bây giờ, Ngọc nhi cần tôi chăm sóc.

– Thực ra biện pháp cũng đơn giản.

Lâm Dật Phi cười: – Nếu họ thật sự muốn giết ông, ông chỉ cần nói tất cả đều là ý của tôi, để họ tìm đến tôi, vậy thì mọi chuyện đều đại cát.

Kế mập ngượng ngùng cười: – Lâm tiên sinh, lần trước tôi đụng phải Nhan Phi Hoa là bất đắc dĩ, sao có thể tiếp tục bán đứng cậu. Cậu thật sự nghĩ tôi là tiểu nhân vong ơn bội nghĩa sao?

Lâm Dật Phi gật đầu, hình như đồng ý với quan điểm này của y, lại cười nói: – Thôi thì lúc họ truy giết, ông cứ nói mình đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế của họ, vì vậy mọi tiền căn hậu quả đều do ông gánh chịu?

Kế mập nghĩ ngợi một chút rồi nói: – Tôi thấy kiến nghị trước đó của Lâm tiên sinh hay hơn.

Lâm Dật Phi cười, không nghĩ gì nữa.

– Vậy tôi xuất viện. Kế mập đấu tranh tư tưởng: – Sau đó dẫn Ngọc nhi đến chỗ bí mật, chuyện còn lại đều nhờ Lâm tiên sinh xử lý. Phải rồi, Lâm tiên sinh, phương thuốc mà cậu nói?

– Ông không nói thì tôi cũng sắp kê đây, ngoài ông ra thì còn đưa cho con gái ông nữa. Lâm Dật Phi nói.

– Cậu nói sao? Kế mập ngạc nhiên, bắt lấy cánh tay hắn: – Ngọc nhi bị bệnh gì?

– Ông thấy Ngọc nhi mấy tuổi rồi?

– Khoảng bảy, tám tuổi. Kế mập nói đến đây, mặt đột nhiên biến sắc. Y cười điên dại, xen lẫn tiếng khóc: – Thì ra tôi đã quá sai lầm. Lâm tiên sinh, Ngọc nhi hóa ra không phải con tôi! Đây chẳng qua chỉ là tôi một bên tình nguyện mà thôi.

Y bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, y và Hồ Hoa Anh chia tay hơn mười năm, làm sao có một đứa con bảy, tám tuổi. Dù đặt tên con là Kế Noãn Ngọc như y từng thương lượng với Hồ Hoa Anh, đó cũng không thể là con mình. Nghĩ đến đây, y chỉ cảm thấy ngũ tạng như lửa đốt, hận không thể lập tức chết đi.

Hi vọng duy nhất hiện giờ của y chính là cô con gái này, nhưng ông trời không ngờ lại trêu cợt y!

– Tôi lại thấy cô bé là con gái ông! Lâm Dật Phi cảm thán: – Tuy nhìn cô bé có vẻ là bảy tám tuổi, nhưng ông nên biết có vài đứa trẻ vì không đủ dinh dưỡng, nhiều khi đã đến mười mấy tuổi nhưng trông vẫn thấp bé.

Chỉ trong hai ngày, Kế mập trải qua quá nhiều niềm vui nỗi buồn, kinh hãi lo sợ. Lúc này y chỉ nhìn Lâm Dật Phi, nhất thời không rõ ý tứ của hắn: – Lâm tiên sinh, cậu nói là Ngọc nhi vì dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên tuy hơn mười tuổi mà nhìn vẫn như mới bảy, tám tuổi?

– Nếu không phải vậy thì tôi cần gì kê đơn cho nó? Lâm Dật Phi cảm thán: – Tôi nghe cô bé kể lúc nhỏ, có khi hai ngày chỉ ăn được một cái bánh bao, đến dưa muối cũng không có, thịt cũng không, như thế làm sao có đủ dinh dưỡng khi dậy thì?

– Bọn chúng đúng là không phải người. Kế mập nghiến răng nghiến lợi: – Nhưng Lâm tiên sinh, sao cậu lại kể tôi mấy chuyện này?

– Tôi chỉ thấy ông đã chịu không ít cực khổ, nhưng con gái ông cũng thế. Lâm Dật Phi trầm giọng: – Tôi không muốn ông vì lý do này mà suy đoán lung tung, để Ngọc nhi vô tội phải chịu nhiều cực khổ. Chuyện Giang Hải Đào để tôi lo, hiện giờ điều duy nhất ông có thể làm là chăm sóc tốt con gái ruột của mình, đừng để cô bế bị chuyện của cha mẹ liên lụy.

Hắn nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, Kế mập ở sau lưng đột ngột gọi:

– Lâm tiên sinh!

Lâm Dật Phi ngừng lại, không hề quay đầu.

– Cám ơn cậu, thật cám ơn cậu. Kế mập như đang tự nói với mình, lẩm bẩm: – Tôi đã luôn hiểu lầm cậu.

Lâm Dật Phi lắc đầu, rồi đi mất dạng, chỉ để lại Kế mập ngồi trơ ra trên giường. Trên mặt không còn vẻ suy sụp, bởi ông biết sinh mệnh của mình lại được bắt đầu lần nữa.

Lâm Dật Phi ra khỏi bệnh viện, phân biệt phương hướng một chút. Hắn đút hai tay vào túi áo, bẻ đứng cổ áo lên, tựa như người đi trong gió tuyết ở kinh thành, hắn hướng về phía nhà của Phương lão gia tử.

Tuy đường không gần nhưng hắn đi cực nhanh, không bao lâu đã đến trước cửa nhà Phương gia. Hắn ấn chuông, lần trước đến đây có Phương Vũ Đồng theo cùng, lần này chỉ có một mình nên không có đặc quyền vào thẳng.

– Ai đó? Tiếng bảo mẫu từ máy phát ở cửa truyền đến.

– Cháu là Lâm Dật Phi, lần trước có đến tìm ông Phương. Lâm Dật Phi nghe Kế mập kể chuyện xong, cảm thấy nên gặp Phương lão gia tử lần nữa. Hắn có một giả tưởng, cô gái mà Kế mập gặp chính là Quân Ức, cô ta xuất hiện vào thời Dân quốc, sau lại đi Thượng Hải, sau giải phóng thì đến thảo nguyên. Chỉ có điều nếu cung điện mà Kế mập nói là sự thật, vậy thực lực người này tuyệt đối không nhỏ, người mặt sắt mà hắn nhìn thấy lúc trước liệu có liên quan gì đến cô ta không?

– Phương lão tiên sinh không có ở đây. Bảo mẫu hiển nhiên không muốn mở cửa, bà không quen biết Lâm Dật Phi.

– Cô Phương Vũ Đồng thì sao? Không có ở đây ư? Tôi cũng quen với cô ấy. Lâm Dật Phi ít nhiều thấy kì lạ, gió tuyết đầy trời, lúc này Phương Chấn Đình đi đâu được chứ?

Bảo mẫu rõ ràng do dự một chút, rồi mới lên tiếng: – Cũng không ở đây, cậu ngày khác lại đến đi.

Lâm Dật Phi giống như nghiêng tai lắng nghe gì đó, chốc lát khóe miệng xuất hiện tia cười lạnh. Hắn liếc nhìn ánh đèn ở lầu đối diện, nơi đó có một bóng người đang đứng nhìn về phía này: – Vậy được, hôm khác cháu lại đến.

Hắn xoay người, chậm rãi đi xa dần. Lần này đi cũng không vội vàng, trong lòng hắn nghĩ mình không dám khẳng định Phương Vũ Đồng có ở nhà hay không, tuy nhiên Phương công tử kia nhất định là ở nhà. Bóng người kia chính là Phương công tử ôm mối hận với hắn, không cho mình vào Phương gia cũng phải.

Phương Vũ Dương luyện tập nội công người khác không biết, còn hắn lại biết rõ, đó chính là “Thiên lý phượng minh”. Nếu Phương lão gia tử nói là sự thật, vậy đó chính là võ công mà Quân Ức tu luyện. Nhưng hắn đã thăm dò Phương Chấn Đình, y hiển nhên không biết nội công này, y chỉ biết chút đỉnh ngạnh công của nhà ngoại, hơn nữa thể lực dần suy giảm, hiện không đáng nhắc tới.

Nếu Phương Chấn Đình không biết nội công Thiên lý phượng minh này, như vậy nội công của Phương công tử hiển nhiên không phải y dạy. Nhưng nếu không phải y dạy, thế thì ngày đó Phương Chấn Đình nói không có gặp Quân Ức, có khả năng đó là nói dối!

Lâm Dật Phi thở dài, ngẩng đầu nhìn tiết trời âm u, cảm thấy trong lòng có chút áp lực!

Hắn rất chán ghét lục đục đấu tranh, hắn thích giao thủ quang minh chính đại với người khác, trước giờ hắn luôn như thế!

Nhưng hiện giờ không phải hắn có thể lựa chọn cuộc sống, mà là cuộc sống lựa chọn hắn. Vì điều tra rõ chân tướng, hắn sẽ thi triển một ít thủ đoạn mà người khác khó lòng nhận ra được. Hắn gần đây lấy được rất nhiều tin tức, nhưng hắn cần dùng tâm trí phân biệt. Hắn thực không muốn nghi ngờ Phương Chấn Đình, dù sao y cũng quyên tặng một trăm triệu. Nhớ tới số tiền này, Lâm Dật Phi thầm thở dài, Phương Chấn Đình cũng không giống như người tùy tiện bỏ ra một trăm triệu. Trong những người hắn quen biết, ai có thể im hơi lặng tiếng mà bỏ ra khoản tiền này?

Tuyết lớn đã thôi vần vũ, nhưng ở phía trước vẫn chìm trong cảnh mông lung!

Lâm Dật Phi đứng trên đường rất lâu, nhưng không đợi được người muốn đợi.

Hắn không dã man đến mức xâm nhập vào Phương gia lôi Phương Vũ Dương ra, ép hỏi ai đã dạy y võ công.

Nhưng Lâm Dật Phi tưởng Phương Vũ Dương nhìn thấy hắn đến, ít nhiều cũng giở chút động tác nhỏ, song y lại có thể nhẫn nại mà không ra mặt. Hình như đây không phải tính cách của y, hoặc là tính cách lớn lối trước đó của y chẳng qua chỉ là một cách che giấu.

Song bất luận thế nào, Lâm Dật Phi có thể khẳng định một điểm, nếu muốn tìm Quân Ức kia, Phương lão gia tử chắc chắn là một đầu mối tốt. Còn Phương Vũ Dương? Đối với mọi chuyện, cô ta có hay biết gì không?

Khi di động reo lên, Lâm Dật Phi gần như biến thành người tuyết. Dương Hổ, Phương Chấn Đình, Bách Lý Thủ Nghiệp, và còn Hoàn Nhan Liệt của tám trăm năm trước, những người này thoạt nhìn không liên quan gì, lại bị Quân Ức kia xâu lại, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút liên quan. Nếu niên đại đẩy về trước đó nữa, có thể sẽ liên can đến phụ thân của Phương Chấn Đình và Mã lão tam. Nếu lúc đó Quân Ức đã có mặt, bọn họ liệu có quan hệ gì không, còn Hoàn Nhan Liệt thì sao, phải chăng cũng như thế?

Có điều khi cô ta ở thảo nguyên, Hoàn Nhan Phi Hoa cũng ở thảo nguyên, tự xưng là Tất Lặc Hãn, nhưng sau cùng cô ta lại đi Nhật Bản. Vậy lẽ nào Hoàn Nhan Phi Hoa có mối quan hệ rắc rối với Quân Ức, hiện giờ có khi nào Quân Ức đang ở thảo nguyên?

Nếu nói nửa năm trước đến độ kiếp mê cung, bọn người Kế mập, Nghiêm Triều Minh, Bao tiên sinh đều nhận ủy thác của Hoàn Nhan Phi Hoa. Vậy bọn người Mã lão tam trước khi kiến quốc đã được ai ủy thác?

Từ tám trăm năm nay trong độ kiếp mê cung, người chết cũng không nhiều, tại sao đột nhiên sau sự xuất hiện của Quân Ức, lại thường có người vào thám hiểm, bọn họ chỉ tìm bảo vật thôi ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play