– Chốc nữa ăn cơm xong thì Kế tiên sinh nể mặt mũi tôi nhé, Thiên Thượng Nhân Gian thì sao?
Ông chủ Trương nhìn dáng vẻ thờ ơ của Kế Mập, không khỏi khẽ cắn môi, xem ra không chích ít máu thì không được rồi. Đến Thiên Thượng Nhân Gian một chuyến đúng là có chút cảm giác đau xót nhưng so với việc làm ăn sau này thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Ai mà không biết những văn vật được Kế tiên sinh giám định thì giá trị của nó không phải là tăng gấp đôi mà là tăng gấp mười lần trở lên.
– Thiên Thượng Nhân Gian sao?
Kế Mập thì thào tự nói, đó là một nơi xa hoa, không có sự hưởng thụ như anh tưởng tượng nhưng tiền bạc thì anh lại không thể tưởng tượng được. Anh ta đã tận mắt nhìn thấy rượu hai người đọ nhau có thể mua được một ngôi biệt thự ở thủ đô.
Tiền ở đó không còn là tiền nữa mà chỉ có thể là nước.
Nhưng hiện giờ trong mắt của Kế Lương anh thì tiền chẳng được coi là gì, tiền chỉ có thể được coi là tiền chứ không thể đại diện cho bất cứ gì khác.
– Kế tiên sinh, những văn vật lần này chúng tôi chủ yếu là muốn anh giúp giám định một chút rồi bán ra.
Cuối cùng ông chủ Trương cũng nói ra ý định của bản thân, gã sợ nếu gã không nói thì e là mình sẽ ngã xuống trước trong bữa tiệc này.
– Oh?
Ánh mắt Kế Mập sáng ngời, giây lát lại ảm đạm, lười biếng nói một câu:
– Đem ra đây xem nào.
Nếu như nói cả đời này Kế Mập còn có sở thích gì thì đó chính là xem đồ cổ.
Nhìn bụi đất hoa văn trên mặt của món đồ cổ vừa được khai quật, anh ta cảm thấy bản thân mình và những món đồ cổ này giống nhau, nơi để trở về nên là trong đất chứ không phải bên bàn cơm.
Nhưng ông chủ Trương này lại cẩn thận nâng tới một đôi bình hoa đặt cạnh cái bàn.
Trên bàn ăn chỉ có hai người, ông chủ Trương biết Kế Mập không thích đàn bà nhưng cũng không biết chính xác anh ta có thích đàn ông hay không. Gã từng bảo hai anh chàng đẹp trai đi ngang qua bàn mình nhưng Kế Mập đến đầu cũng không ngẩng lên.
Bình hoa được chế tác tinh tế, có hương vị và phong cách cổ, hoa văn trên bình tuyệt đẹp, bút ý liên miên, khiến cho người ta nhìn thấy đã cảm thấy đây là món đồ cổ xa xỉ.
– Đây là sứ ngũ sắc thời Khang Hy triều Thanh.
Nụ cười trên mặt ông chủ Trương như Phật Di Lặc, nhẹ nhàng vuốt ve một trong hai cái bình, dịu dàng như đang vuốt ve mái tóc của người yêu:
– Kế tiên sinh, anh cảm thấy có thể bán được với giá thế nào?
Kế Mập cũng giống như khách làng chơi vuốt mái tóc của kỹ nữ, vừa tóm lấy cái bình sứ đã đưa lên mũi ngửi ngửi, dáng vẻ như muốn ném xuống đất nhưng lại đặt lên trên bàn:
– Anh nói nó là sứ ngũ sắc thì coi như là sứ ngũ sắc đi.
Ông chủ Trương biến sắc nhưng vẫn cười lớn nói:
– Chẳng lẽ nó là đồ giả, vậy thì tôi lỗ đến mức bán cả quần lót rồi.
Kế Mập thở dài một tiếng:
– Tôi biết về tính toán làm ăn thì không ai khôn khéo bằng ông chủ Trương, sứ ngũ sắc Khang Hy thời Thanh nổi tiếng đã lâu. Giống như đồng hồ thế kỷ gì đó hiện nay vậy, lúc đó đã được các nhà sưu tầm xem trọng, có lúc thậm chí còn đáng giá hơn các đồ cổ thời trước nhiều, vậy nên từ thời Gia Khánh đến dân quốc, thậm chí là thời nay đều có thể mô phỏng theo.
Khi anh ta nói đến mô phỏng thì khuôn mặt đầy thịt mỡ của ông chủ Trương run run một cái, dường như sắp rơi xuống đất nhưng Kế Mập vẫn nhìn chăm chú cái ly rượu, dường như ly rượu vang đỏ này cũng đáng giá như cái bình hoa kia vậy.
– Trong đó đồ chế tác mô phỏng tốt lại thuộc về thời Quang Tự, đồ mô phỏng của thời dân quốc, cái bình hoa này của ông chính là được mô phỏng trong thời dân quốc, tuy là đồ giả nhưng cũng có thể coi là hàng thượng đẳng trong hàng giả. Ngoài màu vẽ không còn do thời gian đã lâu, ánh sáng từ con sò tỏa ra nhưng lửa nung (sau khi nặn xong đồ sứ thì phải cho vào lò nung) cũng rất được, chỉ có điều cho dù mua phải hàng giả thì cũng có thể bán được với giá tốt.
Kế Mập nói xong câu đó thì nuốt ngụm rượu xuống rồi đứng dậy.
– Khoan đã.
Ông chủ Trương có chút gấp gáp.
Kế Mập nhìn gã một cái:
– Anh thấy mời tôi ăn cơm lỗ rồi hả?
– Không phải, không phải.
Ông chủ Trương lắc đầu như trống bỏi, giơ tay một cái đã đẩy một cái túi da trâu rất dày đến trước mặt Kế Mập:
– Kế tiên sinh, qua mấy ngày nữa, lúc bán đấu giá văn vật, anh là một trong ba chuyên gia giám định, đến lúc đó…
Gã còn chưa dứt lời thì Kế Mập đã giơ tay lấy cái túi da trâu, ông chủ Trương chưa kịp vui mừng thì Kế Mập đã ném cái túi vào mặt ông chủ Trương, lạnh lùng nói một câu:
– Ông chủ Trương, Kế Mập tôi từ trước đến nay chưa hề làm chuyện hủy hoại danh tiếng của bản thân.
Khi Kế Mập bước ra ngoài cửa thì nữ nhân viên phục vụ vội vàng cung kính bước lên đẩy cửa:
– Tiên sinh đi mạnh khỏe ạ.
Khi Kế Mập bước ra cũng không có bất cứ cảm xúc nào, thoạt nhìn rất giống một người thành đạt. Cuộc sống hiện giờ của anh ta rất có quy luật, hiện anh ta là người trên người, sống cuộc sống mà rất nhiều người ngưỡng mộ nhưng tại sao anh ta lại cảm thấy cuộc sống này không còn gì vui vẻ nữa vậy?
Gió lạnh thổi qua, tuyết đập vào mặt, Kế Mập siết chặt áo lông chồn, thầm mắng ông trời sao trận tuyết này rơi lâu như vậy? Lẽ nào ông trời cũng cảm thấy không khiến vài người chết vì lạnh thì không thể cho thấy sự đau thương của thế gian sao?
– Kế tiên sinh!
Một người bước ra từ chỗ rẽ của khách sạn, dường như đang chờ anh ta.
Nhìn thoáng qua dáng vẻ của người trước mặt Kế Mập đã có chút chán ghét, anh ta không biết tại sao gần đây bản thân mình hay bực mình như vậy, tại sao nhìn ai cũng không thấy vừa mắt, cho dù bản thân mình anh ta cũng thấy không thuận mắt.
– Chuyện gì vậy?
Kế Mập vừa mở miệng ra đã thấy mùi rượu vang nồng nặc, ít nhiều cũng khiến người khác choáng váng.
– Ngoài này lạnh quá, tôi với anh tìm quán trà nào ngồi đi.
Người kia vóc dáng trung bình, khuôn mặt trên to dưới nhỏ, ít nhiều cũng lộ ra mùi vị con buôn.
– Tôi không rảnh.
Kế Mập có chút mất kiên nhẫn nói.
– Vậy không biết Kế tiên sinh có rảnh với Loan Phượng Thanh Minh không vậy?
Người kia cúi đầu nói.
– Cậu nói gì?
Đột nhiên sắc mặt Kế Mập đại biến, thất thanh hỏi.
– Tôi nói là Loan Phượng Thanh Minh.
Người kia nhìn thấy sắc mặt Kế Mập là biết mình có lợi thế trong cuộc đàm phán này. Giọng nói cậu ta rất nhỏ, nhỏ đến mức đứa bé giữ cửa cũng không nghe thấy:
– Chắc Kế tiên sinh không muốn để quá nhiều người nghe thấy thông tin này chứ?
Sắc mặt Kế Mập âm tình bất định, cuối cùng nói:
– Cậu muốn đến chỗ nào?
– Không xa đâu, chính là quán trà Quảng Đông ở phía trước kia.
Người kia chỉ tay:
– Chỗ ấy yên tĩnh.
Khi hai người họ bước về phía trước, một người trong lòng ôm mưu ma chước quỷ còn một người lại nghi hoặc bất định nhưng không ai phát hiện ở xa xa có một người mặc áo gió đang đi theo sau.
Thực ra cho dù bọn họ có để ý cũng không thể nhìn thấy được. Bóng dáng người kia thoạt nhìn ngưng trọng nhưng lại phảng phất, giống như một cái bóng khiến người ta khó nắm bắt được.
Hai người bước vào quán trà rồi tìm một một chỗ bên trong ngồi xuống. Tuy hiện giờ là giờ ăn cơm nhưng việc làm ăn của quán trà này cũng không tốt, hoặc cũng có thể đây là mưu tính sâu xa của người kia.
Từng mảng pha lê hoa ngăn cách ra một không gian riêng tư, khi hai người ngồi xuống cũng không biết người mặc áo gió cũng ngồi xuống ngay bên cạnh chỗ bọn họ.
– Anh muốn gọi gì ạ?
Nhân viên phục vụ không đợi bọn họ cởi áo khoác ngoài đã vội vàng hỏi.
– Hai ly trà sữa.
Người kia vung tay lên, không đợi nhân viên phục vụ đi mất đã dặn dò một câu:
– Chúng tôi không thích bị làm phiền, lúc nào trà sữa được mang lên thì cậu cứ đi tiếp đãi bàn khác đi, có việc gì tôi lại gọi.
– Còn anh ạ?
Nhân viên phục vụ xoay người hỏi người ngồi bên cạnh.
– Trà xanh.
Giọng nói người ngồi cạnh có chút thấp.
– Anh muốn uống trà Thiết Quan Âm hay trà hoa cúc hay là…
Nhân viên phục vụ kiên nhẫn.
– Cậu quyết định đi.
Giọng nói người ngồi bàn bên cạnh bình thản, bỏ áo khoác người đưa cho nhân viên phục vụ, lộ ra một khuôn mặt luôn mang theo nụ cười lười biếng, còn có ánh mắt luôn nhìn thấu sự đời.
Nếu như Kế Mập nghe kỹ hơn chút nữa có lẽ sẽ cảm thấy quen tai nhưng suy nghĩ trong lòng anh ta không đặt trên người kia mà chỉ nhìn chằm chằm người trước mặt mình, cố gắng tìm hiểu ý đồ của anh ta.
Nhưng người đó lại thận trọng nhìn cậu thanh niên ngồi đối diện một cái, cảm thấy không phải là người mình quen thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mình phải cẩn thận như thế làm gì chứ? Người làm chuyện xấu cũng không phải mình nhưng có nhiều bí mật, người mà nhiều thì cũng không còn là bí mật nữa, cũng không còn đáng giá nữa.
– Cậu tên gì?
Kế Mập khôi phục lại vẻ trấn tĩnh thường ngày, dường như không còn vẻ kinh hãi nữa, anh ta thì có gì đáng sợ chứ?
– Tôi họ Dương, Dương Hoành Nghiệp.
Người kia mỉm cười nói:
– Chỉ là một người nhỏ bé nên thiết nghĩ Kế tiên sinh không cần nhớ tôi đâu, nhưng tổ tiên của tôi rất nổi tiếng, ai cũng nói Dương gia chúng tôi là hậu nhân của Dương Tái Hưng.
– Dương Hoành Nghiệp?
Kế Mập thì thào nói lại, đột nhiên nghe thấy ba chữ Dương Tái Hưng, ly trà sữa trong tay suýt nữa thì rơi xuống:
– Anh là người thân của Dương Hổ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT