Hồ Hoa Anh sửng sốt đứng ngây người, ánh mắt chớp chớp, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
– Cậu tìm tôi làm gì?
Hồ Hoa Anh hỏi.
– Tôi muốn hỏi cô một vài việc về trang web giết người.
Lâm Dật Phi bình thản hỏi khiến sắc mặt Hồ Hoa Anh biến đổi hỏi:
– Sao ngươi lại biết đến trang web giết người?
Nói đến đây ả ta đột nhiên che miệng thanh sắc biến đổi ngó nhìn khắp nơi.
Lâm Dật Phi nghi hoặc nhìn ả ta một lúc lâu mới nói:
– Kế hoạch của các cô rất chu đáo, tuyệt đối không phải có thể làm tùy tiện được, vụ bắt cóc con trai Đỗ Bách Tuyền vốn không liên quan đến các cô, nhưng các ngươi, vậy mà các ngươi lợi dụng điểm này để dụ tôi mắc bẫy. Kế sách của ông chủ các ngươi có phải là Bách Địa Trung Cương hay là của người khác?
– Của một người khác.
Hồ Hoa Anh đột nhiên mỉm cười nói:
– Cái đó là gì đâu, cậu cầu tôi, hay muốn tra hỏi tôi?
Lâm Dật Phi nhìn ả tôi một lúc lâu sau đó lạnh lùng nói:
– cô có thể vì con gái mà giết người, cũng có thể vì con gái mà trốn chui trốn lủi, cái mà cô sợ không phải là cảnh sát, mà kẻ cô sợ ở đây chính là những kẻ đang truy sát cô. Tôi nghe nói trang web giết người đối với những kẻ sát thủ không hoàn thành trách nhiệm họ thường sử bắn có đúng không?
Trên mặt hồ hoa anh biểu hiện rất kỳ quái, một lúc sau mới lên tiếng:
– Thật không ngờ, ngay cả đến những việc này cậu cũng biết, không sai, tôi đang trốn tránh sự truy sát của bọn họ, chết trong tay bọn chúng thường rất thê thảm.
– cô biết là tốt rồi.
Nét mặt Lâm Dật Phi có chút kì quái, hắn chậm rãi nói:
– Nếu cô không muốn chết trong tay bọn chúng, không muốn con gái cô ngay cả chỗ dựa là côcũng mất, tốt nhất cô nên nói cho tôi biết bí mật đằng sau trang web giết người là gì, sau đó tôi sẽ giúp côi giải quyết sự việc.
– Cậu giúp tôi? Hay là tôi giúp cậu?
Hồ Hoa Anh lạnh lùng nói, ánh mắt sáng lên.
Lâm Dật Phi nhìn vào mắt ả tôi nói:
– cônói gì cơ? cô không nên quên, tôi không tìm rat rang web giết người chẳng qua là do bí mật đoàn, chẳng ai lại bỏ ra mười triệu để giết tôi, hơn nữa tôi còn biết một quy tắc của trang web giết người này là một tên không trúng sẽ không bao giờ giết nữa, cô cũng không nên quên một điều, các cô sẽ không như vậy, họ giết các ngươi lại là miễn phí.
Hồ Hoa Anh giống như quả bóng xì hơi, cúi đầu xuống nói:
– Hóa ra việc gì ngươi cũng biết hết, vậy ngươi còn tra hỏi tôi làm gì?
Lâm Dật Phi luôn theo dõi nhất cử nhất động của ả ta, hắn có chút cảm thương đối với ả, sau một hồi lâu mới lên tiếng:
– Quả thật ngươi đã sai rồi, tôi không hề biết việc gì hết, những lời ngươi noi lúc trước là thật hay giả tôi cũng không chắc được, nhưng tôi cũng không biết ngươi có thuộc trang web giết người hay không.
– Cái gì?
Hồ Hoa Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên nói:
– Cậu nói cái gì?
– Tôi không hề biết quy tắc của trang web giết người, cũng không hề biết đến việc xử lý như thế nào đối với những sát thủ không nhiệm vụ nhiệm vụ, nhưng cô không hề nói rằng tôi đã nói không sai, khi cô vừa nghe nói đến trang web giết người, thoạt đầu là kinh ngạc sau đó chuyển sang kinh hãi, vẻ mặt của cô phần nào đã tố rằng cô có biết đến trang web giết người này. Nguyên nhân để nói ra rất đơn giản, cô muốn giữ lại một quân át chủ bài để đàm phán.
Lâm Dật Phi xoay người bước đi nói:
– Xem ra tôi không cần lãng phí thời gian với cô nữa, chẳng qua cô cũng chỉ là người bị hại.
Hắn vừa bước đi hai bước chợt nghe phía sau có tiếng cười, không kìm nổi xoay người lại nhìn Hồ Hoa Anh đang cười hắn nhíu mày hỏi:
– Cậu cười cái gì?
– Tôi cười vì cô quá thông minh.
Hồ Hoa Anh cười chảy nước mắt nói tiếp:
– Nhưng đôi khi cô không khỏi cho rằng mình quá thông minh.
– Hả?
Lâm Dật Phi không bác bỏ ngược lại còn hứng thú nhìn Hồ Hoa Anh, đối với loại ngươi này hắn cho rằng mười câu nói có thể tin được một câu là cùng, nhưng hắn cảm thấy thái độ của Hồ Hoa Anh có lợi cho mình, khi con người ta tức giận, và đang kích động những lời nói ra ít nhiều đều có sự thật.
– Trong số những người mà cậu biết không một ai biết nhiều bằng tôi.
Hồ Hoa Anh ngừng cười sờ tay lên ngực.
– Con dao găm kia cô không cần lấy ra.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Tôi không muốn giết cô, nhưng đối với những người muốn uy hiếp tính mạng của tôi, tôi chưa bao giờ nương tay đâu.
Hồ Hoa Anh bị nói toạc ra ý định, nhưng thần sắc không hề thay đổi ả lẩm bẩm nói:
– Kỳ thực con dao găm này của tôi không phải là sát thủ của trang web giết người, nhưng tôi có biết Giang công tử.
Lâm Dật Phi sắc mặt thay đỏi hỏi:
– Sao cô biết?
– Người này quả thật rất thông minh, hắn nói mười câu không thể biết được câu nào là thật câu nào là giả.
Hồ Hoa Anh nói suy nghĩ của ả cho Lâm Dật Phi, điều này khiến ahwns không biết nên khóc hay cười.
– Tôi biết rằng cậu đang thử tôi, nhưng cậu không hề biết, cậu vô ý nói ra điều kiện giết người của trang web giết người, không ngờ tôi nghe những điều của một người nói lại hoàn toàn trùng khớp cho nên tôi mới tin cậu.
Sắc mặt Lâm Dật Phi lại biến đổi hỏi:
– Người đó là ai?
– Đi tìm con gái của tôi, nó sẽ dẫn cậu đi tìm hắn.
Hồ Hoa Anh cười buồn nói.
– Vì sao không phải là cô?
Lâm Dật Phi nhíu mày hỏi, đột nhiên quát lớn:
– Dừng tay.
Cánh tay hắn đưa lên mấy bông tuyết bỗng thay đổi hướng đánh trên người Hồ Hoa Anh.
Người phụ nữ yếu đuối, khóe miệng chảy máu nhưng tươi cười như được giải thoát nói:
– Lâm Dật Phi, tôi giết không được cậu, nhưng tôi có thể giết được chính mình, đúng không?
Lâm Dật Phi phóng đến bên ả ta, nhìn ngực ả ta máu tươi nhuộm đỏ nói không nên lời.
– Ngọc nhi, mẹ có lỗi với con, mẹ không thể cùng con…
Hồ Hoa Anh nói được đến đó ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm váo không trung, giây lát ngẹo đầu ra đi.
Hồ Hoa Anh đã chết rồi, nhìn ánh mắt của ả Lâm Dật Phi từ bỏ ý định cứu ả.
Ngươi ác độc với người khác không ngờ cũng ác độc với cả bản thân mình, ả ta biết rằng cái chết kiểu này là nhẹ nhàng dứt khoát, khóe miệng ả vẫn còn mỉm cười, có lẽ ả ta đã mong đợi ngày này từ rất lâu rồi.
Đối với một số người mà nói, cái chết không phải là điều đáng sợ, mà điều đáng sợ chính là sống trong đau khổ.
Hắn ngỡ ngàng đứng ở đó, không biết rằng bông tuyết khiến thế gian này lạnh lùng hay lòng người lạnh lùng khiến cho mùa đông thêm lạnh lẽo.
Không nghi ngờ gì Hồ Hoa Anh là một người xấu, nhưng sau khi ả chết mình cũng không cảm thấy đắc ý, chỉ cảm thấy ả ta sống trong thù hận, khi chết là một sự bất đắc dĩ mà thôi.
Ả ta vốn dĩ tràn đầy thù hận, nhưng trong longfar vẫn còn chút ít dịu dàng, còn chút vướng bận về đứa con gái, Tay phải tàn phế của ả ta cũng là do mình, ả ta nghèo rớt mùng tơi như ngày nay thì phần nào đó cũng là do mình gây ra. Nhưng nếu mình năm xưa nếu biết những việc này của ả ta, khi ra tay không biết có hạ thủ lưu tình không?
Nếu mình hạ thủ lưu tình, hậu quả sẽ ra sao. Hắn cũng không biết nữa, cho nên, cho dù hắn có biết hết tất cả cũng sẽ không chút do dự mà ra tay, cũng giống dân giang hồ đầu đao dính máu, chết nơi đầu đường không thể tránh khỏi. Có nhiều khi, kết cục không thay đổi vì lý do anh biết được bao nhiêu sự thật. vậy có hay không việc lịch sử cũng như vậy?
Lâm Dật Phi giờ không nghĩ đến việc của trang web giết người, điều hắn nghĩ đến bây giờ là cô bé hiện không còn chỗ nương tựa kia.
Hồ Hoa Anh chết rồi, nhưng ả ta vẫn tính toán với mình một cú, Lâm Dật Phi chỉ cảm thấy bi thương không hề cảm thấy căm hận, vì bất luận như thế nào ả ta cũng đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy một việc.
Ả ta xem ra rất đúng, cũng giống như xem tính cách của một người. Bất kể là đê tiện hay thiện lương, nhưng ả ta biết rằng bất luận Lâm Dật Phi có tin hay không tin ả ta, nhưng sau khi nghe câu chuyện của ả ta sẽ giúp ả chăm sóc con gái ả, Lâm Dật Phi tuy đã phế đi tay của ả, nhưng trực giác ả mách bảo Lâm Dật Phi không phải là người thấy chết không cứu.
Ả không thể mang hạnh phúc đến cho con mình, cũng không thể chịu đựng được thêm nữa sự đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần, cho nên ả đã chọn lấy cái chết, con đường này đối với con gái ả mà nói nó sẽ không cần phải phiêu bạt khắp nơi nữa.
Ả luôn giữ con dao găm trong người không phải là để lấy mạng của người khác, mà con dao đó để dành cho chính mình, hắn không thể ngờ ả ta lại đột ngột chết như vậy, lại quyết liệt không chùn bước như vậy.
Hắn đã trúng bẫy của Hồ Hoa Anh không có cách nào thoát được!
Không biết tuyết rơi bao lâu, tuyết che phủ bầu trời dường như không nhìn thấy những điều đáng ghê tởm trên thế gian này, nó dường như muốn che kín mọi thứ trên thế gian. Khắp nơi tuyết trắng xóa, trên người Hồ Hoa Anh đã phủ một lớp tuyết dày, râu và long mi Lâm Dật Phi đều bị tuyết phủ trắng xóa, tuyết rơi trên người hắn không ngờ bị tan chảy hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT