– Cũng không tính là kết giao qua lại gì đó, chỉ là bạn làm ăn mà thôi.

Tô Yên Nhiên lắc lắc đầu:

– Tôi không thíchỏi mọi người ngày ngày ngoài việc bàn chuyện kinh doanh thì nói chuyện tiền bạc gì đó, bọn họ hình như quen biết khi cha tôi đi nước ngoài, chắc là tìm cha tôi bàn chút chuyện làm ăn. Sao vậy, ông chủ Lâm Dật Phi, từ sau khi mở xưởng chế biến thuốc, đột nhiên lại có hứng thú với thương trường làm ăn rồi sao?

Lâm Dật Phi mỉm cười nói:

– Tôi dám đánh cược là bọn họ không bàn chuyện làm ăn.

Lâm Dật Phi thắc mắc hỏi:

– Tại sao?

– Nói chuyện làm ăn đều là hòa khí sinh tài, chứ không cần mặt đỏ tía tai…

Lâm Dật Phi phán đoán nói:

– Hắn cầu xin cha cô một việc, nhưng cha cô không chịu.

Hắn vừa nói dứt lời, Tô Yên Nhiên liền nhìn thấy cha cô liên tục lắc đầu, không khỏi buồn cười nói:

– Anh quan tâm bọn họ làm gì.

Trong mắt Lâm Dật Phi hiện lên một tia sáng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng không nhịn nổi đành lẩm bẩm nói:

– Rốt cuộc là hắn cầu xin cha cô chuyện gì?

– Tôi đi hỏi một chút.

Tô Yên Nhiên nghe huyền cầm hiểu nhã ý, nghe ra ngụ ý của Lâm Dật Phi liền đi tới bên đó, Lâm Dật Phi cũng không ngăn cản. Tên ngoại quốc ký sinh kia nhìn thấy Tô Yên Nhiên, mắt đột nhiên sáng lên, ngơ ngác như nhìn thấy cao tăng đi từ trong chùa miếu ra. Với trình độ Anh ngữ tầm thường của Lâm Dật Phi cũng có thể nghe ra y đang khen ngợi vẻ đẹp xuất chúng của Tô Yên Nhiên.

Người nước ngoài và người Trung Quốc không giống nhau, cái gì mà sweet heart, honey, darling, cái gì mở miệng là bạn thật xinh đẹp, viết thư cũng như vậy, nếu là người Trung Quốc nói như vậy, nếu không phải bạn đang theo đuổi con gái nhà người ta, thì bạn đang đùa giỡn, bỡn cợt. Lâm Dật Phi tới đã lâu như vậy cũng không lấy gì làm lạ.

Không ngờ Tô Yên Nhiên cũng dùng Anh ngữ đáp lại, nho nhã lễ độ, hai người nói chuyện một lúc, Tô Yên Nhiên gật gật đầu, người kia mừng rỡ, ôm Tô Yên Nhiên một cái, có điều không có hành động gì quá mức. Tên ký sinh kia lại đi tới bên cạnh tên tóc vàng, vỗ tay xưng danh, có điều Lâm Dật Phi nhìn thấy vẻ mặt của tên tóc vàng kia rất lãnh đạm, bộ dạng không lấy gì làm vui mừng.

Tô Yên Nhiên và cha đàm luận vài câu, lời nói mang tính khẩn cầu, thanh âm tuy nhỏ, khoảng cách dù xa nhưng Lâm Dật Phi vẫn nghe thấy rất rõ:

– Cha, hắn cũng là một nhà khoa học, có chút kỳ lạ cũng không lấy gì làm lạ, cha cho hắn một cơ hội đi.

Bố Tô hiển nhiên rất chiều chuộng con gái, vẻ mặt vốn cau có bỗng mỉm cười:

– Nhưng mà hôm nay là sinh nhật của con gái ta, để hắn nói cái phát minh khoa học gì đó thật chẳng ra gì.

– Không có vấn đề gì.

Tô Yên Nhiên làm nũng nói:

– Cha, chỉ một lần này thôi!

Bố Tô cũng hết cách đành gật đầu nói:

– Được, vậy theo ý con.

Bố Tô đáp ứng yêu cầu của cô con gái hoàn toàn là do cưng chiều cô chứ thực ra cũng không có hứng thú với cái người tên là Mã Đặc Lợi. Ông luôn cổ động bản thân mình đầu tư nhưng hiện giờ xem ra tất cả những điều này là hành động ném tiền vào trong nước.

Nhưng ông không thể để cho con gái buồn được vì hôm nay là sinh nhật của cô, thực ra cho dù hôm nay không phải là sinh nhật của cô thì bố Tô cũng luôn là một người yêu con gái trong nhà.

Nói thế không có nghĩa là mẹ Tô không thích con gái mà do bà có kiểu con buôn mà rất nhiều người đều có. Bà luôn cảm thấy rằng con gái xinh đẹp thế này là do mình sinh ra, việc dưỡng lão của bà, tất cả việc trà, cơm, nước, tất cả hào quang rõ ràng là đều ở trên người con gái. Yên Nhiên và Tô Tình không giống nhau, Tô Tình hiếu động nhưng Yên Nhiên lại không như vậy nên tất cả hy vọng của bà đều đặt trên người con rể. Nếu dựa theo tiêu chuẩn này thì chắc chắn là Lâm Dật Phi không đủ tiêu chuẩn.

– Đầu tiên rất cảm ơn mọi người đã đến đây dự sinh nhật của tôi.

Vẻ mặt Tô Yên Nhiên tươi cười, có vẻ chân thành mà ai cũng có thể nhìn ra được:

– Nhưng tôi ngoài đánh đàn ra cũng không hiểu gì về những cái khác.

Tô Yên Nhiên lại nói:

– Cái gì nhiều quá cũng khiến người ta không thích nên tôi quyết định là tạm thời giấu dốt, thời gian còn lại sẽ nhường cho một nhà vật lý nổi tiếng người Mỹ, anh Mã Đặc Lợi để mọi người nghe một chút những lý luận mới của anh.

Tô Yên Nhiên chỉ chỉ một cái, tất cả mọi ánh mắt và ánh đèn đều tập trung vào con người ký sinh ấy.

Tô Yên Nhiên bất động thanh sắc bước xuống, Mã Đặc Lợi sờ sờ cái đầu trọc lóc như đít khỉ, vội vã đứng vào chỗ Tô Yên Nhiên đứng khi nãy:

– Xin chào tất cả mọi người!

Điều đáng ngạc nhiên nhất là anh ta có thể nói một cách lưu loát tiếng Bắc Kinh, điều này ít nhiều cũng khiến mọi người cảm thấy gần gũi hơn với anh ta:

– Tôi là nhà vật lý người Mỹ Mã Đặc Lợi, hôm nay rất cảm ơn cô Tô đã cho tôi cơ hội được diễn thuyết trước mặt mọi người. Đương nhiên tôi cũng phải cảm ơn ông Tô, ông là người mà tôi vô cùng kính trọng.

Điều này cũng giống đạo lý đánh chó thì phải nhìn chủ, nếu như anh đến không phải để gây chuyện thị phi thì đừng tiếc nói mấy lời cảm ơn.

Mọi người cười ầm lên, một người cười nói:

– Chúng tôi còn phải cảm ơn anh Mã Đặc Lợi đã cho chúng tôi cơ hội được nghe khoa học giả tưởng uyên thâm một lần ấy chứ.

Vẻ mặt của Mã Đặc Lợi tỏa sáng, giống như một người thất bại bỗng dưng được thăng chức, con đường làm quan một bước lên mây:

– Chắc tất cả mọi người đều cho rằng những gì tôi nói là mấy thứ hạt nhân nguyên tử, điện tử khiến người ta đau đầu gì đó, nhưng đầu tiên tôi xin nói một chút về bố tôi.

Những người nghe bên cạnh có chút ồ lên, xì xào bàn tán, trong lòng ai cũng thầm nghĩ mọi người nể mặt anh thì anh nên mau chóng mà nắm bắt cơ hội thể hiện học vấn của bản thân đi. Anh lôi bố anh ra đây là để chúng tôi phải cảm ơn ông ta đã sinh ra anh và nuôi anh à?

Hiển nhiên Mã Đặc Lợi đã quen với biểu hiện như thế này của mọi người, cũng chịu khá nhiều sự chế giễu nên anh ta nói ngắn gọn:

– Bố tôi đã qua đời từ mười năm trước rồi.

– Oh!

Tất cả mọi người đều thở dài để biểu thị sự đồng cảm của mình, còn có chút bất đắc dĩ.

– Ông chết do một loại bệnh, mười năm trước căn bệnh đó vẫn là một bệnh nan y.

Mã Đặc Lợi thở dài một tiếng:

– Nhưng sau khi bố tôi mất được một năm, đột nhiên có người tuyên bố là đã có thuốc trị được bệnh đó. Điều này đối với tôi không thể nghi ngờ chính là càng thêm nuối tiếc và đau khổ.

Mọi người bắt đầu cảm thấy hứng thú, thực ra rất nhiều người đã từng trải qua tình cảnh mà cậu ta nói đến. Một người to béo lớn tiếng nói:

– Điều này thật là đáng tiếc nhưng cũng không có cách nào khác. Tôi nghe nói hiện giờ giới khoa học đang nghiên cứu một kỹ thuật ướp lạnh, có thể ướp lạnh cơ thể những người mắc bệnh nan y không chữa được, không phá hoại các tổ chức và tế bào của cơ thể. Loại ướp lạnh này có thể để đông được trong mấy chục năm, như vậy thì nếu như khoa học kỹ thuật hoặc là y học phát minh rồi thì còn có hy vọng được cứu sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play