Trong chốc lát nét mặt Dật Phi vẫn đăm chiêu, hắn vẫn đang nghĩ đến vấn đề này.

Hắn nghĩ đến khi Ngân Bình cũng xuyên qua được không gian, trong lòng hắn muốn nổ tung ra vậy, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, vì hắn biết cho dù hắn vô cùng thương tâm, hay hắn vô cùng gấp gáp, không cần nói đến là tám trăm năm trước hay là vài thập niên trước thì hắn cũng không thể quay lại được nữa.

– Em cũng nghĩ giống như anh vậy.

Bách Lý Băng tuy đã ngừng khóc nhưng vẫn rất đau lòng nói:

– Cho nên hành vi của Quân Ức không hề lạ chút nào, bà ấy cũng giống Nhan Phi Hoa muốn tìm hiểu thấu đáo việc xuyên qua không gian của mình hay có thể nói là muốn tìm hiểu sự bí mật của luân hồi, rất có khả năng bà ấy nghĩ đó là luân hồi của bà ta còn có linh hồn xuyên việt cho nên Quân Ức mới đi tìm người để luận võ, dụng ý của bà ta rất rõ rang, muốn kẻ có võ công cao cường xuất đầu lọ diện, hoặc có thể nói, người bà ta muốn tìm chính là anh, bà ta vẽ ra ba bức tranh đó, vì bà ta biết, miếng ngọc kia và cả những bức tranh kia, bất luận là Tiêu Biệt Ly của tám trăm năm trước hay Lâm Dật Phi của ngày hôm nay cũng được, chỉ cần anh nhìn thấy bức tranh đó nhất định sẽ có chút ấn tượng nhất định nào đó, tuy điều đó là vô cùng hoang đường đối với mọi người nhưng bà ta vẫn muốn thử, những hành động và mục đích của bà ta đều có liên quan đến anh, điều này đưong nhiên không phải là của Hoàn Nhan Liệt, nếu như là Hoàn Nhan Liệt, thì cách hắn tìm anh sẽ không như vậy. Cách nghĩ của cô ấy không hề sai chút nào, chỉ cần anh khôi phục trí nhớ, cho dù cách trăm núi nghìn sông, anh cũng bất chấp để đi tìm cô ấy đúng không?

– Em sợ anh sẽ đi tìm cô ấy sao?

Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi.

– Không đâu.

Bách Lý Băng lại không cầm được nc mắt nói:

– Em chỉ lo anh lại đau lòng thôi, em chỉ em sợ điều đó thôi, em sợ anh tràn trề hy vọng, nhưng lại không tìm được cô ấy thôi.

Lâm Dật Phi nhìn cô thật lâu, hắn nắm chặt hai tay cô không rời rồi trầm giọng nói:

– Đó là vinh hạnh của anh, không phải sinh mệnh của anh, Băng nhi, trên đời này, anh có thể gặp được em đó là may mắn của anh!

– Nhưng Ngân Bình chị ấy.

Bách Lý Băng không hiểu sự việc sao lại có kết quả như vậy, Lâm Dật Phi nói không sai, nếu năm đó cô là Nhạc Ngân Bình, khi đi cứu viện, nhìn thấy Tiêu Biệt Ly tiến vào quầng sáng, không biết kết cuộc ra sao, bất luận thế nào cô ấy cũng sẽ đến đó để xem sự tình, nhưng nếu cô ấy biết được đó là đường hầm thời gian, hơn nữa khi bước vào sẽ không thể phan khai được cô ấy sẽ vẫn kiên quyết bước vào hay không?

– Quân Ức không phải Ngân Bình!

Lâm Dật Phi lắc đầu nói.

– Tại sao.

Bách Lý Băng thất thanh hỏi, cô cảm thấy suy đoán của mình rất logic, cũng chưa từng hoài nghi về điều đó, hơn nữa cách nghĩ của cô và Dật Phi khá giống nhau, sao hắn lại khẳng định như vậy?

– Cô ấy cũng giống như anh, bất luận là vượt thời gian như thế nào, cũng sẽ không thể lạm sát người vô tội.

Lâm Dật Phi thở dài nói:

– Có một số người như vậy, tính cách đã được định hình rồi, cả đời sẽ không thay đổi được, cho dù là xuyên qua không gian cũng không thể thay đổi được, cũng giống như Nhan Phi Hoa cũng vậy, không thể thay đổi được tính cách long lang dạ sói khi xưa của hắn, Ngân Bình nếu quả thực có đến đây, cô ấy sẽ luôn dành cho người khác con đường sống, tuyêt nhiên sẽ không đuổi cùng giết tận đâu.

– Nếu đây không phải là chị Ngân Bình thì người đó có thể là ai? Năm xưa còn ai có thể xuyên qua không gian nữa nhỉ?

Bách Lý Băng suy tư đột nhiên mắt sáng ngời nói:

– Dật Phi, cô ấy có phải là.

Hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cô cũng nói:

– Cô gái đó có phải là đệ tử của chị Ngân Bình không, anh có đệ tử, chẳng nhẽ chị ấy không có đệ tử được sao? Chị ấy tìm không được anh …

Nói đến đây,Bách Lý Băng đột nhiên thấy mình rất thông minh, nhưng quá thông minh đối với một số người mà nói đó không phải là chuyện tốt!

Lâm Dật Phi đờ đẫn một hồi, chỉ mỗi mắt là đang chớp ngoài ra không có biểu hiện gì, rồi không che dấu nói:

– Có lẽ em đoán đúng.

– Có lẽ?

Bách Lý Băng không biết vì sao Dật Phi luôn hàm hồ như vậy, sự việc đã quá rõ rang còn có nghi vấn gì nữa?

– Bây giờ muốn biết rõ chân tướng sự việc, cần phải tìm được bà Quân Ức kia.

Lâm Dật Phi nhíu mày nói:

– Đây không phải là một việc dễ dàng, thứ nhất chúng ta không biết bà ta còn sống ở trên đời này nữa hay không, thứ hai, coi như bà ta vẫn còn sống đi chăng nữa, biển người mênh mông, biết tìm bằng cách nào, quả đúng là mò kim đáy biển!

– Nhưng chúng ta cũng nên thử xem sao.

Bách Lý Băng kiên quyết nói, đột nhiên cô có cảm giác không ổn, nếu Nhạc Ngân Bình xuất hiện cách đây mẫy năm, thì còn có lý do để đi tìm, nhưng nếu xuất hiện cách nay vài chục năm trước, cho dù bọn họ có tìm được đi chăng nữa thì cũng giống như ông lão Phương, có thể làm được gì?

Giờ phút này cô đã hiểu được sự bình tĩnh của Lâm Dật Phi, sự bình tĩnh này có được là do sự bất đắc dĩ của số mệnh.

– Đúng vậy, ta hãy nên thử một chút.

Lâm Dật Phi có chút ẩn ý nói:

– Hiện giờ chúng ta có mấy cách, không ngại bỏ công, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài dự kiến thì sao.

– Những cách nào vậy?

Bách Lý Băng mắt sáng lên nói:

– Đúng rồi ba em cũng là một đầu mối.

– Đúng vậy.

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu nói:

– Đó cũng là một đầu mối, suy đoán theo lẽ thường, cái chết của ông nội em ông Bách Lý Thủ Nghiệp rất đáng ngờ, chẳng qua khi đó bá phụ tuổi còn quá nhỏ, những điều người biết e là rất ít, đúng rồi bà nội của em hiện giờ đang ở đâu?

– Bà nội em?

Không ngờ Bách Lý Băng ngẩn người trả lời:

– Em cũng không biết.

Khi nói ra những lời này cô cảm thấy rất ngại ngùng, thật ra đó là điều rất kỳ cục cô nói tiếp:

– Khi em được sinh ra đã không thấy ông nội và bà nội, em còn nhớ khi còn bé em cũng đã hỏi xem bà nội đâu, mẹ em nói rằng, trong xã hội cũ con người ta thường mất rất sớm, Dật Phi anh thử nói xem, ông nội em thích bà Quân Ức, ông nội em có lấy bà em không? Còn nữa, có lẽ ông Phương biết được điều gì đó, vừa rồi chúng ta quên không hỏi ông rồi.

Lâm Dật Phi buốn cười nói:

– Bà nội của mình em còn không biết là ai, còn phải đi hỏi người khác sao, thế này đi, em về hỏi bá phụ sự việc đã xảy ra khi trước, nhân tiện em hỏi xem còn manh mối gì còn sót lại hay không?

Khi nói tới đây, Lâm Dật Phi cảm thấy đây như câu chuyện nghìn lẻ một đêm vậy, trải qua mấy thập niên, hai người đã chết xương cốt cũng đã hóa thành tro bụi hỏi còn manh mối gì nữa đây?

Hai người không đứng trong gó tuyết nữa, họ nắm tay nhau đi về phía trước, Lâm Dật Phi nội công thâm hậu, cái lạnh này thấm tháp gì với hắn, chẳng qua hắn không thể suốt ngày mặc độc một cái áo mỏng nên vẫn phải khoác một chiếc áo gió cho giống mọi người, Bách Lý Băng cảm thấy bàn tay ấm áp của Lâm Dật Phi đang nắm chặt tay cô không chịu buông ra, nó giúp cô xua tan mọi giá rét, giúp cô không cợn hãi nữa.

– Cái này em sẽ đi hỏi ba em ngay, nhưng những cách khác thì sao?

Bách Lý Băng hỏi.

– Một đầu mối khác là ông cụ Phương, hay em đi hỏi ông Phương xem sao.

Lâm Dật Phi mỉm cười:

– Ông ấy nói khá dài dòng nhưng lại cố tình bỏ quên nhiều tình tiết quan trọng, ví dụ như việc của ông nội em, còn việc ông ta có một trăm triệu. Có lẽ, anh cần phải điều tra lại một chút, tuy ông ta là đội trưởng, quyền lực nhà họ Phương tuy rất lớn, nhưng ông ta không giống người sở hữu một trăm triệu được, chẳng qua ông ta không muốn nói ra còn anh cũng không muốn ép buộc ong ta phải nói.

– Như vậy.

Bách Lý Băng nghĩ lại một chút, quả nhiên cảm thấy lúc trước ông cụ Phương có rất nhiều chuyện đều là suy đoán hàm hồ, dường như ông ta muốn che giấu một điều gì đó cô nói:

– Anh hãy đi nói chuyện với ông ấy đi, bằng không lại nói đến cái gì tam bát súng trường, lựu đạn phản kích, em không hứng thú với mấy chuyện đó, huống chi ông ta có ấn twongj tốt hơn đối với anh, anh viện cớ đến khám bệnh để đến tìm ông ta.

Lâm Dật Phi cười cười:

– Anh cũng đang tìm cớ để đến, thật không ngờ em còn nghĩ ra cái cớ hộ anh luôn rồi.

– Còn những đầu mối khác thì sao?

Bách Lý Băng lại hỏi.

– Còn có mạng internet.

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Trước kia, ví dụ mấy chục năm trước đó là một việc rất khó khăn, nhưng bây giờ có internet, sự việc đã khác rất nhiều.

– Đúng vậy, đi tìm a Thủy.

Bách Lý Băng nhanh nhẹn nói:

– Trong lĩnh vực này hắn ta là chuyên gia.

– Ừ anh cũng nghĩ như vậy.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Nhà hắn ở thủ đô, hắn ta còn đưa số điện thoại cho anh, hắn nói nếu anh tới thủ đô gọi điện cho hắn, hắn ta nhất định sẽ đến đón anh, anh nghĩ cú điện thoại này thật hữu ích.

Hắn vừa nói liền làm ngay, hắn lấy điện thoại bấm số gọi cho a Thủy, một lúc sau không thấy ai nghe máy hắn cười nói:

– Chắc thằng này đang ngủ, về đến nhà không có việc gì làm chỉ có ngủ không sai.

– Hình như Tô Yên Nhiên cũng đang ở thủ đô.

Bách Lý Băng hồn nhiên nói.

– Em nói xem anh Thủy hắn có người yêu hay không?

Lâm Dật Phi cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play