Bách Lý Băng làm theo pháp vận khí mà Lâm Dật Phi dạy cho, không bao lâu sau, đã không cần ngoại lực trợ giúp, đợi đến khi không cần chủ ý vận khí, là khi có thể nhìn rõ hết thảy thế giới bên ngoài, trong lòng không tránh được có chút phấn khích, nhưng căng thẳng vẫn nhiều hơn.
Vì cô nhìn thấy gương mặt Lâm Dật Phi rất nghiêm trọng, hắn chỉ nhìn chăm chăm vào khối thạch nhũ trên vách đá, nét mặt của hắn rất kỳ quái, nhưng Bách Lý Băng đã nhìn thấy nhiều lần, giờ cô biết, mỗi lần Lâm Dật Phi nhớ lại ký ức gì, hắn đều sẽ biểu lộ ra vẻ mặt này.
Thạch nhũ, còn gọi là nhũ đá, cũng là tên gọi chung của canxi cacbonat trải qua thời gian dài, dưới điều kiện đặc biệt, kết tủa thành các hình dạng khác nhau ở khu vực đá cacbonat trong hang.
Những vật kết lại có hình dạng không giống nhau này bao gồm có măng đá, trụ đá và thạch nhũ, loại nhô lên trên mặt đất chính là măng đá, giống như măng mọc ra từ đất trong mùa xuân, loại nham thạch nhỏ xuống thì gọi là thạch nhũ, giống như nước từ mái hiên nhỏ xuống bị đóng băng lại trong mùa đông ở miền bắc, những đỉnh đá trên mặt đất gắn liền thành một khối gọi là trụ đá. Bách Lý Băng đương nhiên là đã từng nhìn thấy thạch nhũ, hơn nữa nhìn thấy khá nhiều lần, ví dụ như động Thiện Quyển với động Trương Công cách Giang Nguyên không quá xa, tảng Thất Tinh ở Quảng Tây, động Thạch Hoa với động Ngân Hồ ở Bắc Kinh, thạch nhũ ở đó có thể nói là cực kỳ kì lạ, các loại hình dạng đều có, có khối thì giống như con hổ, có khối thì giống rắn, đó cũng chỉ là đã thêm một nhân tố chủ quan là trí tưởng tượng của con người, nhưng cô chưa bao giờ thấy khối đá hình rồng nào mà giống đến như vậy.
Đó là khối thạch nhũ hình rồng tự nhiên nhất, Bách Lý Băng có thể khẳng định, hiện nay có rất nhiều khu danh lam thắng cảnh có nơi tiến hành cải tạo thạch nhũ nhằm thu hút khách du lịch, làm cho nó càng thêm phù hợp một vài hình dạng thực tế, thu hút sự tò mò ngạc nhiên của khách du lịch, từ đó tăng thêm thu nhập từ du lịch, nhưng ở đây đương nhiên không phải điểm du lịch, cũng chẳng có ai dùng tiền với tâm sức đi cải tạo cả.
Long thạch dài khoảng 6-7 mét, nhưng không phải thạch nhũ treo ngược bình thường, mà là hình dạng bay ngang, nhìn từ góc độ nhìn của Bách Lý Băng, rộng cũng khoảng gần nửa mét, cô có thể nhận ra sừng rồng, mắt rồng, thân rồng và đuôi rồng, thậm chí là từng từng mảnh vảy ở phần thân rồng. Nếu như nó không đứng yên bất động ở đỉnh đá, Bách Lý Băng hầu như tưởng rằng đó chính là một con rồng giống như thật, sống động.
“Tách” một tiếng vang nhỏ, phía miệng rồng nhỏ ra một giọt dịch màu trắng, rơi xuống một cái bệ đá màu trắng nhô ra ở phía dưới, văng tóe ra thành vài giọt nước nhỏ xíu, rơi lả tả trên bệ đá. Rất nhỏ, giống như sương mù vậy, Bách Lý Băng đột nhiên nhận thấy thị lực của bản thân tốt lên rất nhiều, những cảnh tượng nhỏ xíu như thế mà cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô kinh ngạc với tạo hóa tài tình của thiên nhiên, nhất thời không nói nên lời. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra Lâm Dật Phi đã chậm rãi bước gần lên trước, chìa tay lấy ra một cái lọ, đó là lọ Tráng Cốt tửu mà hắn mang theo. Lúc đầu Tô Yên Nhiên chỉ dùng một phần rất ít, hắn đem tráng cốt tửu đổ trên mặt đất không chút do dự, lắc mạnh cái lọ, lúc này mới lên cái bệ đá múc đầy lọ cái chất lỏng màu trắng nhũ kia.
Bách Lý Băng nhẹ bước đi tới, mới phát hiện ra nước chảy đá mòn một chút cũng không giả, khối đá này vốn cũng khá trơn bóng, có vẻ là tự nhiên làm ra như vậy, chỉ là trải qua sự ma sát của giọt nước chảy hàng năm, phía trên hình thành nên một cái hố nông, giữ chất lỏng chảy ra từ trong miệng của tảng long thạch phía trên, chỉ là lúc mới bắt đầu, chắc chắn là tràn ra khắp nơi, vì thế mới làm cho cả khối đá bị nhuộm thành màu trắng nhũ.
Cô gái trẻ có vẻ không biết rằng, sự hình thành của khối long thạch này là một hiện tượng địa chất vô cùng hiếm gặp, mấy trăm năm mới được 1cm. Điều này có nghĩa là sự xuất hiện của khối đá hình rồng này, ít nhất cũng phải trải qua 10 000 năm trở lên, tương đương với vài nghìn năm lịch sử ngắn ngủi của con người, thật sự là việc có thể gặp mà không thể cầu được.
Lâm Dật Phi nhìn trong hố vẫn còn sót lại chất lỏng, thoáng chút trầm tư. Bách Lý Băng nhìn ánh mắt của hắn, lần đầu cảm giác có mùi vị của sự tiếc nuối, cô thực sự không hiểu nổi.
Bởi vì cô biết, Lâm Dật Phi tuyệt đối không phải người có lòng tham, cho dù trong tay có vài trăm triệu cho hắn dùng, hắn cũng sẽ công khai sử dụng mà không chút do dự, nhưng hắn lại cẩn trọng với chất lỏng ở đây như vậy, có lẽ nào chất lỏng ở đây là loại dược liệu hiếm thấy nên hắn mới lấy một cách cẩn trọng như vậy. Hắn đã thu đến 99% chất dịch trong cái hố đó, không ngờ vài giọt cũng không thể bỏ qua, chẳng lẽ loại dịch lỏng này còn quý giá hơn cả vàng bạc tiền tài?
Lâm Dật Phi đột nhiên liếc mắt nhìn Bách Lý Băng một cái, khẽ gật đầu, vươn tay ra vung lên một cái, Bách Lý Băng liền nhìn thấy một việc mà cô cho rằng chỉ có nhà ảo thuật mới làm được, chất dịch trong hố đá bỗng nhiên nhảy vọt lên không trung, ngưng tụ thành một giọt, dừng lại ở giữa không gian một chút, rồi từ từ đi đến gần miệng của Bách Lý Băng.
Bách Lý Băng nhớ rất kỹ lời cảnh cáo mà không cần nói thành lời của Lâm Dật Phi, cũng luôn không quên lý do đến đây là vì cái gì, nhưng nhìn thấy thế thì có chút thắc mắc, nhưng vẫn há miệng ra, trong mắt có chút nghi hoặc, không biết bản thân hiểu đúng hay không, Lâm Dật Phi để cô uống chất lỏng mà long thạch phun ra sao?
Lâm Dật Phi gật gật đầu, cổ tay khẽ vung, giọt dịch lỏng đó đã vào trong cổ họng Bách Lý Băng, có một giọt băng như ngọc châu chảy tuột xuống.
– Nhắm mắt vận khí, ý thủ đan điền, không được cố ý kháng cự lại cơn lạnh kia, để khỏi ảnh hưởng đến công hiệu, anh đến giúp em dẫn khí.
Giọng nói ân cần của Lâm Dật Phi lại truyền tới, Bách Lý Băng không biết có chuyện gì, vẫn làm theo, cô biết, cứ cho rằng ai cũng muốn hại hắn, Lâm Dật Phi tuyệt đối không hề có ác ý với cô.
Chỉ là cái giọt chất lỏng tuy nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại giống như hàn băng, Bách Lý Băng lại cảm giác được thứ đó giống như vật chất thật, vừa vào trong bụng, lại dừng lại không động đậy, chỉ là toàn thân giống như rời vào một hầm băng. Tuy cô muốn tích cực vận khí, giống như lúc đầu Lâm Dật Phi dạy, nhưng hàm răng không chịu được nữa bắt đầu run lập cập, nếu không phải là phần cổ đột nhiên có luồng khí ấm truyền tới, trong chớp mắt từng đợt từng đợt, đi xuống phía hạ du, cô hầu như muốn nhảy dựng lên, vì cô nghi ngờ, bản thân có phải là sắp biến thành tảng hàn băng hay không!
Đột nhiên có chút tỉnh ngộ, luồng khí ấm đó không phải Lâm Dật Phi truyền cho, chỉ là nếu không phải Lâm Dật Phi, chẳng lẽ là tảng đá đó sao?!
Còn chưa chờ xem cô muốn nghĩ gì thêm nữa, Lâm Dật Phi đã thấp giọng dặn dò:
– Tĩnh tâm.
Ngay sau đó chỗ giữa lưng chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ sau lưng truyền tới, chớp mắt xua tan đi sự lạnh lẽo ở toàn thân. Bách Lý Băng vội vàng tập trung vận khí, không nghĩ gì nhiều thêm nữa, sau chốc lát, hoàn toàn quên mất thân ở nơi nào.
Mười lăm phút sau đó, Bách Lý Băng chỉ cảm thấy toàn thân lúc nóng lúc lạnh, có một sự khó chịu không thể nói nên lời. Chỉ là luồng khí lạnh lại nổi lên, đợi đến lúc bản thân không cách nào chống đỡ, luồng khí nóng liền tới tương trợ, nhưng không phải át chế quá, chỉ là vừa đủ giới hạn Bách Lý Băng có thể chịu đựng. Không biết là qua bao lâu, luồng khí lạnh dần dần bị yếu đi, Bách Lý Băng lần đầu cảm thấy có loại cảm giác người nhẹ như chim yến, lúc này mới mở mắt, rồi phát hiện không biết từ lúc nào Lâm Dật Phi đã lại đứng ở phía dưới tảng đá, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Bách Lý Băng vừa mở mắt, liền nhận ra Lâm Dật Phi quay đầu lại, cứ như một con kiến đi ngang qua hắn cũng có thể nghe thấy rõ mồn một, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc đó, Bách Lý Băng cảm thấy ánh mắt của Lâm Dật Phi rất kỳ dị, nhưng cái nét kỳ dị đó thoáng biến mất, không lưu lại một chút dấu tích nào nữa. Cô gái trẻ giờ mới phát hiện, bản thân đã không cần vận công. Quang cảnh trong động đá bỗng lại rõ ràng hơn mấy phần.
Cô đột nhiên nhớ đến loại nội công thời cổ đại mà mình đã nghe nói, chẳng nhẽ bản thân mình đã gặp được thiên tài địa bảo gì, vừa mới uống giọt nước vôi mà rồng đá nhả ra, có được sự giúp đỡ Lâm Dật Phi cao thủ võ thuật nà, có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc, rồi tiến tới là nội công tăng mạnh?
Cô biết thành phần nhũ đá phần lớn là cacbon-axit gì gì đó, chẳng lẽ cacbon-axit ở đây có gì khác biệt?
Tuy rằng cảm thấy ý nghĩ này của bản thân hết sức buồn cười, Bách Lý Băng vẫn không chịu được ngưng khí dùng bàn tay vỗ vào bệ đá, cảnh tượng đá đổ đất rung trong tưởng tượng của mình tuyệt nhiên không hề xảy ra, ngược lại là tay của cô có cảm giác đau đớn. Nhìn thấy ý cười trong mắt Lâm Dật Phi, Bách Lý Băng có chút ngượng ngùng thu tay về phía sau lưng.
– Đi thôi.
Giọng nói của Lâm Dật Phi lại truyền tới.
Bách Lý Băng bỗng nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, vì miệng của Lâm Dật Phi không hề động đậy, nhưng giọng nói lại truyền đến tai cô một cách rõ ràng, chuyện gì thế này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT