Lần này A Thủy nghĩ một chút rồi mới gật đầu:

– Có lẽ cổ nhân có phương pháp này nhưng cũng không ai chắc chắn được, nếu nói ý chí của nhiều người luyện võ mạnh hơn thì tôi nghĩ là tất cả mọi người đều đồng ý. Ví dụ nói người luyện võ có khả năng chống chọi cao, hoặc có thể nói là khả năng chịu đau đớn rất lớn, sức mạnh của bọn họ cũng rất mạnh, còn về việc họ có nắm được phương pháp gọi hồn hay không thì cũng không biết được.

Thần sắc Tô Yên Nhiên có chút thất vọng:

– Nói vậy thì con người hiện nay ngoài cái gọi là khoa học ra thì không thể làm được việc gọi hồn hả?

A Thủy cười khổ nói:

– Cho dù có dùng phương pháp của khoa học hiện đại thì cũng không làm được điều ấy, khoa học hiện đại về lý luận não vẫn dừng ở mức hiểu biết về sóng điện từ chứ cũng không đi sâu thêm bước nào. Về Trung Quốc thì mọi người cũng biết rằng chiến tranh liên miên là nguyên nhân chủ yếu, việc truyền thuật không truyền tâm thuật bất chính lại là một nguyên nhân khác. Hơn nữa người tốt thì đoản mệnh mà người xấu thì bách niên nên…aizzz…

Cậu ta thở dài một tiếng, nhìn Lâm Dật Phi:

– Tiểu Phi, lý luận trung y của cậu không phải cũng giống giống cái này sao?

– Nhưng không sâu sắc như cậu nói.

Lâm Dật Phi thấp giọng đáp, dường như thoáng chút suy tư.

– Yên Nhiên, hình như cô rất quan tâm đến phương pháp này.

A Thủy lơ đãng hỏi.

Sắc mặt Tô Yên Nhiên hơi trắng bệch:

– Tôi chỉ cảm thấy thú vị, tôi có mấy giấc mơ nhưng nó cứ bị đứt quãng, nếu như có phương pháp nối liền khiến nó ăn khớp với nhau thì tốt biết bao.

Thúy Hoa hoảng sợ:

– Yên Nhiên, cậu đừng học người ta chơi cái gì mà ma nhập, như thế mọi người đều rất lo lắng.

Tô Yên Nhiên cười cười:

– Tớ chỉ nói thế thôi mà, A Thủy, thời gian sóng điện từ suy giảm là bao lâu? Có khả năng là mấy trăm năm không?

Lâm Dật Phi ngẩn ra, ánh mắt cũng nhìn về phía A Thủy. A Thủy ho khan một tiếng:

– Việc tín hiệu có suy giảm hay không thì tôi không nghiên cứu, nhà khoa học kia cũng không nói đến, có khả năng đằng sau đó là một đống phương trình hóa học, cho dù là tôi thì tôi cũng không hiểu. Nhưng tôi nghĩ nếu như bị suy giảm thì có lẽ rất nhanh sẽ không đo được tín hiệu, chắc mấy trăm năm cũng không có khả năng, nhưng…

A Thủy dừng một chút:

– Chuyện gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như là ý thức của người chết rất mạnh, hơn nữa một số yếu tố bất ngờ có khả năng sẽ làm việc suy giảm trong không trung chậm lại.

Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng, không nói gì.

– Yên Nhiên, hình như tinh thần của cô khá hơn rồi đấy.

A Thủy ngẩng đầu nhìn một cái, thấy sắc mặt Tô Yên Nhiên tuy còn hơi tái nhợt nhưng cũng có thể coi như đã bình thường.

– Cô còn muốn kể về giấc mơ của cô không?

– Tôi chỉ sợ là mấy người không nghe thôi.

Tô Yên Nhiên phục hồi lại tinh thần, ánh mắt quét về phía Lâm Dật Phi một cái:

– Ở giữa cái đình viện đó có một hòn giả sơn, nước suối chảy róc rách, tôi không biết mình đang ở đâu, nói chính xác hơn thì căn bản là tôi không nhìn thấy bản thân mình.

Lần này Đại Ngưu lại gật đầu:

– Điều này rất bình thường, nhiều lúc trong giấc mơ chúng ta chỉ là những người khách qua đường chứ cũng không có mặt trong đó, sau đó nghĩ lại thì cũng thấy kì lạ.

Tô Yên Nhiên gật gật đầu:

– Lúc đó đột nhiên tôi nhìn thấy một cô gái tràn đầy sức sống bước ra nhưng lại mặc quần áo cổ đại, dường như là thời Tống.

Thấy tất cả mọi người không để ý đến niên đại thì cô lại thở dài trong lòng, nhìn Lâm Dật Phi nói tiếp:

– Nhìn cô gái không lớn lắm, dáng vẻ mười ba, mười bốn tuổi nhưng nhìn vẻ mặt thì hình như là người rất có chủ kiến. Không biết tại sao khi nhìn thấy cô bé ấy tôi lại cảm thấy rất thân thiết, hay nói cách khác thì tôi chính là cô bé ấy vì tâm tình cô bé rất kích động, nhấp nhổm bất an, muốn đi gặp một người nhưng lại hơi do dự. Tất cả những điều đó tôi đều cảm thấy được.

Đột nhiên Lâm Dật Phi nói:

– Nếu như ở thời Tống thì mười ba, mười bốn tuổi đã có thể nói đến chuyện gả chồng rồi, thậm chí còn sớm hơn, nhưng tuổi được phép kết hôn theo pháp luật ở hiện đại thì muộn hơn rất nhiều.

– Cậu biết nhiều thật.

Đại Ngưu than thở một câu, tưởng Lâm Dật Phi chẳng qua là đang khoe khoang.

Tô Yên Nhiên cũng kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi một cái:

– Anh nói vậy là có ý gì? Lẽ nào cô bé kia đi gặp người trong lòng sao?

– Giấc mơ là của cô…

Lâm Dật Phi cười nói:

– …thì sao tôi biết rõ được, tôi chỉ nói ra một khả năng thôi, nếu như cô có thể cảm nhận được tâm trạng của cô bé kia, lẽ nào lại không nhận ra được đó là tình yêu hay không sao?

Những câu này cho dù là A Thủy cũng cảm thấy hơi thân thiết vì dường như điều này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của cậu nhưng không ngờ cậu lại nghe được đáp án mà cậu không muốn nghe.

– Dường như tôi chưa từng yêu ai, nếu nói về kiểu nam nữ đó…

Trong nụ cười Tô Yên Nhiên có chút đau khổ:

– Tiểu Phi, A Thủy, Thúy Hoa, mấy người đều là bạn tốt của tôi, tôi vừa gặp mọi người đã cảm thấy trong lòng vui vẻ nhưng khi không gặp mọi người thì lại không cảm thấy ruột gan rối bời.

Có thể nói lúc này A Thủy vô cùng buồn bực, lần đầu tiên cảm thấy yêu đơn phương không phải là ngọt ngào mà là đau khổ.

– Cổ nhân đều nói, yểu điệu thục nữ, ngủ hay thức đều cầu, cầu không được thì nhớ mong.

Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng:

– Lại nói một ngày không gặp tựa ba thu, điều này đương nhiên là để hình dung nỗi nhớ giữa nam nữ nhưng từ trước đến nay tôi lại chưa từng cảm thấy cảm giác này trong hiện thực.

A Thủy giật mình trong lòng, giây lát lại thấy dở khóc dở cười, cậu nghe ra được ý của Tô Yên Nhiên, cô chưa từng có trong hiện thực, nói vậy thì đã từng có trong mơ, một người sống sờ sờ ngoài đời như mình mà không so được với một người trong mơ sao?

– Lúc này thì có tiếng sáo du dương truyền đến, trên mặt cô bé kia tràn ngập nụ cười.

Tô Yên Nhiên nhẹ giọng nói:

– Cô bé rón rén bước tới, vòng qua hòn giả sơn, dường như tôi cũng đi theo sau cô bé, sau đó thì nhìn thấy một người con trai rất trẻ.

Trong lòng A Thủy “lộp bộp” một cái, nhìn Lâm Dật Phi, không ngờ lại thấy khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười chua xót, không khỏi ngẩn người ra.

– Không biết tại sao mà tôi vừa thấy người con trai kia liền cảm thấy đã quen biết rất lâu rồi. Anh ta có khí chất văn nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt lộ ra vẻ nhớ nhung, thổi cây sáo ngắn giống như một người đang kể nỗi lòng.

Tô Yên Nhiên tiếp tục nói:

– Dáng vẻ của anh ta lúc đó khiến cho tôi, khiến cho cô bé kia say mê. Cô bé cứ đứng ở đó, ngây ngốc ngắm anh ta, tôi…tôi nhìn thấy vẻ mặt của cô bé thì đã biết chắc hẳn cô bé đã thích người con trai đó rồi.

A Thủy há miệng ra hai cái nhưng cuối cùng lại thành tiếng thở dài, không nói gì.

– Không biết đã qua bao lâu, người con trai kia buông cây sáo xuống, lúc này mới chú ý đến cô bé.

Trong giọng nói Tô Yên Nhiên có chút ảm đạm:

– Anh ta nói: “Uyển Nhi, muội đến rồi?”

– Cậu nghe thấy sao? Anh ta nói như thế thật sao?

Thúy Hoa không kìm được nói:

– Yên Nhiên, hình như giấc mơ của một người không rõ ràng như vậy, ít nhất mỗi lần tớ tỉnh dậy đều cảm thấy cảnh trong mơ rất mơ hồ, đừng nói người trong mơ nói gì, cho dù mặt mũi có thế nào tớ cũng không nhớ rõ nữa là.

Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng:

– Mỗi lần tớ nằm mơ đều nghe thấy rất rõ, sao lại không nhớ được cơ chứ?

Thúy Hoa cảm thấy hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ nghe cậu nói vậy thì hình như cậu không chỉ mơ một hai lần về giấc mơ này mà là rất nhiều lần. Nếu như để bác sỹ nghe thấy thì chắc hẳn sẽ nghĩ cô bị thần kinh phân liệt mất, chỉ có điều lúc nãy nghe đến kiếp trước, trí nhớ, cái gì mà kết luận của sóng điện từ, lẽ nào hiện tượng mà A Thủy nói xảy ra với Yên Nhiên thật? Hay đây chỉ là một đoạn? Thúy Hoa nghĩ đến đây thì không rét mà run, cô cảm thấy điều này chẳng có gì hay ho, đáng để tìm hiểu cả. Ngược lại cô còn cảm thấy sợ hãi, một người đang sống yên ổn nhưng lại luôn biến mình thành một người khác, đó không phải là thần kinh thì là cái gì?

– Tôi, cô bé kia đáp lại một tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “Nhan đại ca, huynh nhớ ai vậy?”

Tô Yên Nhiên nhẹ giọng nói:

– Trên mặt cô bé kia lại toát ra vẻ buồn bã không hề hợp với tuổi của mình, dường như đã biết đáp án từ lâu.

Cô ngồi đây nhẹ giọng kể lại nhưng Đại Ngưu lại có cảm giác sợ nổi cả da gà, muốn chạy lấy người nhưng lại thấy không hay lắm. Đột nhiên A Thủy nói:

– Cái người Nhan đại ca nói như vậy thì chắc là đã có người trong lòng nhưng cô bé kia chắc cũng chỉ là tuổi nhỏ không biết gì, gặp được người anh tuấn thì không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Đó không hẳn là tình yêu.

Tô Yên Nhiên nhìn A Thủy một cái, một lúc lâu mới nói:

– Cái người tên Nhan đại ca kia chỉ than nhẹ một tiếng, không nói gì.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không ai nói tiếp, dường như bị tiếng thở dài của Tô Yên Nhiên lây sang.

– Sau đó thì sao?

Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng lên tiếng.

– Đôi mắt đen láy của cô bé đảo một cái, đột nhiên nói: “Nghe nói ngày mai nhà muội sẽ tổ chức tiệc tiễn biệt cho quần hùng giang hồ, ngày mai di nương cũng đánh đàn tiễn bọn họ”. Thần sắc Nhan đại ca vừa động, cây sáo rơi xuống cũng không biết, chỉ hỏi: “Thật sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play