– Hôm Lâm Dật Phi nhờ chúng ta đi treo biểu ngữ, tưởng cậu ta nói đùa, ai ngờ bên tổ chức nói không việc gì, đã đợi rất lâu rồi, thật không biết sao cậu ta lại có máu mặt lớn như thế.
– Đương nhiên là có Bác Lý Hùng hậu thuẫn rồi.
Giang minh chủ có chút hâm mộ:
– Có điều bản thân Lâm Dật Phi cũng là chiêu bài. Tu Vũ, tối qua ông thảo luận với Lâm Dật Phi thế nào?
Dương Tu Vũ thấp giọng nói:
– Còn thế nào nữa, tốt nghiệp mỗi tháng nhận mấy trăm tệ, còn không bằng Dật Phi vật lộn một chuyến. Tôi xem trọng cậu ta, không chừng chúng ta có được công thần để khởi đầu công ty.
Giang minh chủ gật đầu lia lịa:
– Tôi cũng nghĩ thế, cũng nghĩ thế.
Lâm Dật Phi đến trước sàn đấu, xé rách dây giăng bên lôi đài, lộn vòng một cú rồi đáp xuống, mọi người đều kêu một tiếng hay. Với trình độ của Lâm Dật Phi, bày ra động tác này có vẻ khoe khoang, nhưng hôm nay hắn đã hạ quyết tâm phải trình diễn một phen.
Đối thủ lần này của hắn là Triển Kiệt của đại học khoa học tỉnh. Y chỉ chầm chậm bước lên, đội cổ động của trường này không nhiều, biểu ngữ giơ lên chỉ có “Triển Kiệt tất thắng”, “đại học khoa học tỉnh cố lên”,…
Ngoại hiệu của Triển Kiệt là Vượn tay dài. Mỗi người tham gia Bách Gia hội đã tập võ nhiều năm, ai cũng có ngoại hiệu đặc sắc, người không có ngoại hiệu như Lâm Dật Phi là độc nhất vô nhị. Ánh mắt y nhìn Lâm Dật Phi có phần phức tạp, chắp tay nói:
– Mời!
Mọi người đã đấu một trận, trọng tài nói sơ quy tắc, tuy nhiên cũng không nói đến cấm điểm huyệt. Trên ghế trọng tài xuất hiện thêm hai gương mặt xa lạ, chòm râu chớm bạc, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần quắc thước, đều lưu ý nhất cử nhất động của Lâm Dật Phi. Họ vừa thấy hắn xoay người lên đài, liền châu đầu ghé tai một phen.
Lâm Dật Phi vươn tay ra, cũng bày ra thủ thế của Nhạc Gia Quyền:
– Mời.
Triển Kiệt tập trung tinh thần, vừa sải bước lên, duỗi quyền liền đánh, nhưng vung ra rồi đột nhiên lùi về, quyền tay phải cũng bất ngờ đánh ra. Y và Lâm Dật Phi vốn cách nhau hai cánh tay, quyền này đánh ra lại nhắm trúng vào mặt Lâm Dật Phi, xem ra Vượn tay dài đúng là danh bất hư truyền!
Tất cả mọi người hô một tiếng hay. Ngay cả hai lão già cũng vuốt râu, liên tục gật đầu, hiển nhiên đối với chiêu này của Triển Kiệt khá khẳng định.
Lâm Dật Phi chỉ lui về sau nửa bước, đã thủ thế, tay trái vẽ nửa vòng tròn, tay phải từ trong nửa vòng tròn rồi đột nhiên đánh ra. Nếu Nhạc Hạo Phong thấy chiêu này của hắn, hơn phân nửa sẽ vỗ tay bảo hay. Cùng là chiêu “Trường hồng quán nhật”, ai có thể đánh một cách thần hình vẹn toàn, đóng mở hữu lực giống Lâm Dật Phi!
Chiêu của Triển Kiệt vẫn là hư chiêu, không đợi Lâm Dật Phi đánh ra, y đã lùi về phía sau. Dù vậy, Lâm Dật Phi vẫn vung quyền đánh trúng đầu vai Triển Kiệt, y lảo đảo lùi lại, tung một cước vào Lâm Dật Phi. Hắn giơ tay ngăn cản, rồi lui về một bước.
Mỗi một chiêu thức của hai người tung ra nhanh lẹ gọn gàng, trên đài chỉ nghe được tiếng bùm bụp vang không ngừng, dưới đài gần như cuồng lên, liên tục bảo hay. Trong lúc đó, Triển Kiệt một quyền đánh ra, Lâm Dật Phi lộn mấy vòng trên không trung, đến độ cao nhất rồi đột nhiên lộn trở lại. Một cước đá ra nhắm ngay giữa mông Triển Kiệt, y trở tay không kịp bay thẳng ra ngoài với tư thế “bình sa lạc nhạn” (chim rơi trên cát bằng). “Bịch” một tiếng rơi xuống đất, phút chốc y xoay người nhảy lên, cao giọng:
– Tôi thua rồi.
Xem Lâm Dật Phi và Triển Kiệt bắt đầu đấu võ đến khi kết thúc họ luôn có những pha đánh kịch liệt dị thường, hai người quyền qua cước lại, động tác mau lẹ, mọi người xem rất hứng thú, Triển Kiệt bị một cước ngã ra sau, đột nhiên nhận thua quả thực khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.
Tất cả trọng tài chụm lại bàn tán. Sau một hồi bàn bạc, một vị trọng tài bước ra cao giọng tuyên bố:
– Tôi tuyên bố, luận về võ công, trận này phần thắng thuộc về Lâm Dật Phi của đại học Chiết Thanh!
Tỉnh Khoa Đại đều mặt mũi trắng bệch, tuy nhiên họ cũng nhận ra, vừa rồi hai người tuy quyền tung cước đá, nhưng ưu thế vẫn thuộc về Lâm Dật Phi, Triển Kiệt dù võ công không tệ, nhưng nhìn lại vẫn có điểm khác biệt, hơn nữa dù có tính điểm thì Tỉnh Khoa Đại vẫn bị thua, kết quả này có thể nói là sớm đã định trước rồi chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Lâm Dật Phi đi tới vươn tay nắm chặt Triển Kiệt khẽ cười nói:
– Đa tạ đã nương tay.
– Nương cái gì.
Triển Kiệt vốn dĩ đang buồn thấy Lâm Dật Phi đi tới cao hứng trở lại nói:
– Quả thực phải đa tạ cậu đã hạ thủ lưu tình mới phải.
Sau đó lấy tay vén áo rồi nói:
– Tuy nhiên cậu xuống tay cũng khá nặng đấy, au, về nhà xoa rượu thuốc cũng phải mất vài ngày mới đỡ.
Lâm Dật Phi lộ vẻ đắc ý vẫn yên lặng, phía sau đài có một người mặc âu phục chạy nhanh tới trong tay cầm một chiếc lọ nhỏ bên trong có màu đỏ, mọi người không hiểu là thứ gì. Người nọ cười cười đi về phía Triển Kiệt và nói:
– Hiện tôi xin tuyên bố một tin tức tốt lành, nhận được sự tài trợ nhiệt tâm của công ty chế dược Bách Thảo, tôi đang cầm trên tay đây là Bách Thảo cường tráng cốt, một loại rượu do công ty chế dược Bách Thảo chế ra, hễ là tuyển thủ dự thi đều được sử dụng miễn phí, cậu học sinh Triển Kiệt cậu là người đầu tiên sử dụng.
Triển Kiệt liếc nhìn Lâm Dật Phi rồi làm bộ dạng nhăn nhó nói”
– Xem ra tôi vẫn còn may mắn đấy.
Dưới đài rộ lên một tràng cười. Nếu những lời này thốt ra từ miệng người chủ trì thì xem như một lời châm chọc, nhưng đây lại là những lới do chính Triển Kiệt nói ra mọi người cảm thấy đó như hành vi tự giễu mình, mọi người ở Tỉnh Khoa Đại nghe xong đều cười ầm lên, có người còn nói:
– May mắn như vậy sao còn không đi mua xổ số đi.
Hôm qua Lâm Dật Phi một chiêu hạ đo ván Trang Bố Kỳ một cao thủ trong tỉnh. Tỉnh khoa đại cũng không quá đặt nhiều hy vọng, dù sao cũng đỡ mất mặt như Trang Bố Kỳ một chiêu đã bị đo ván.
– Mua xổ số cũng không cần vội.
Triển Kiệt mỉm cười nói:
– Trước tiên phải bôi thuốc vào cánh tay đau đã, Bách Thảo chế dược,đây không phải hàng nhập lậu chứ?
Hắn cố tình liếc về phía Lâm Dật Phi nói:
– Dường như chưa từng nghe qua, mọi người đã nghe đến loại thuốc này chưa?
Mọi người cũng xì xào bàn tán:
– Chưa từng thấy quảng cáo nào, nó là một công ty sao?
Triển Kiệt mở lọ thuốc ngay trên khán đài, đổ một ít thuốc màu đỏ ra lòng bàn tay, sau đó xoa nhẹ lên chỗ bị sưng đỏ trên cánh tay.
– Bác sĩ Tiền. Đây có phải là loại thuốc mà Dật Phi nói là dùng để chữa trị vết thương không?
Thu Hiểu Thần ở dưới đài nhìn và kì lạ hỏi, phương thức trị liệu của loại thuốc này tuy cách quảng cáo có khác biệt nhưng hiệu quả lại giống hệt với những loại thuốc dạo mãi võ làm xiếc ngoài đường trước đây vẫn hay làm.
– Ừ, đúng vậy.
Bác sĩ Tiền cũng không ngờ đến kết quả này, không ngờ Triển Kiệt lại độ lượng như vậy, thật may mắn, đối tượng sử dụng thuốc lần này là Triển Kiệt, nếu như là Trang Bố Kỳ chắc chắn hắn đã vứt lọ thuốc đi mà chạy tháo thân.
– A.
Triển Kiệt bỗng kinh ngạc kêu lên.
– Thật sự tốt như vậy sao.
Hắn lại xoa nhẹ lên chỗ đau và nói:
– Hơi lạnh, nhưng không hề đau nữa.
Hắn vươn cánh tay để mọi người cũng nhìn, mọi người đã nhìn thấy và đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vừa nãy còn thấy Trang Bố Kỳ cánh tay sưng tấy lên, bây giờ chỗ sưng đã được xẹp xuống đương nhiên vết đỏ vẫn còn. Triển kiệt đi xuống khỏi võ đài lấy bình nước khoáng đổ vào tay sau đó hắn còn lấy tay áo lau khô, mọi người đều trông thấy cánh tay hắn gần như đã bình phục như cũ.
Triển kiệt vui vẻ tươi cười nói:
– Thuốc bách Thảo dược này chưa từng nghe nói đến, thật không ngờ rượu Bách Thảo cường tráng cốt này thật tốt, nó còn tốt hơn loại rượu thuốc mà nhà tôi tự chế ra.
Thu Hiểu Thần đi vôi tới chỗ võ đài, nghe hắn nói không kìm được vọt lên trên đài lấy máy ghi âm đưa ra trước mặt triển kiệt hỏi:
– Xin hỏi khi dùng thuốc này anh cảm thấy trong người ra sao?
– Trước đây tay hơi đau, và cô cũng thấy tay tôi bị sưng.
Triển Kiệt lớn tiếng nói:
– Tên tiểu tử Lâm Dật Phi này ra tay khá nặng, vừa rồi tôi và hắn va chạm khá mạnh, thật không ngờ giống như va phải ống thép vậy, lúc mới thoa rượu thuốc cảm giác đầu tiên là ớn lạnh sau đó cảm giác chỗ đau đỡ rất nhiều, đến bây giờ cảm thấy hoàn toàn ổn, xem ra rượu cường tráng cốt này phải đổi là cường gân hoạt huyết mới đúng.
Thu Hiểu Thần vô cùng hưng phấn, cô liên tục đưa ra những câu hỏi tiếp theo:
– Rượu thuốc ở nhà của anh có phải là do tự tay anh chế ra không? Công hiệu của loại rượu thuốc này có khác gì với những loại hiện đang bán ngoài thi trường không?
Cô liên tục đưa ra những câu hỏi, một mặt là lấy tin để viết báo, đương nhiên cô sớm đã biết chai rượu thuốc này là do công ty của Lâm Dật Phi điều chế ra, còn về phần Lâm Dật Phi có đồng ý cho cô làm cổ đông nguyên thủy hay không thì chỉ mình cô là người hiểu rõ nhất.
Hai người một hỏi một đáp không hề có ý định thổi phồng sự việc, chẳng qua đây là sự thật sớm đã được phơi bày, nên mọi người phía dưới ai cũng tấm tắc thán phục khen thuốc hay. Hai vị trọng tài tóc bạc cũng đã đi tới nói:
– Cậu thanh niên, mang cho ta xem chai thuốc cậu đang cầm ta xem nó ra sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT