Nhìn chiếc máy nghe trộm trong tay Lâm Dật Phi, Phong Tuyết Quân giống như bị bệnh sốt rét, toàn thân run rẩy, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng như một con dã thú bị thương, hung dữ lao tới. Cô giơ hai tay ra muốn bóp cổ Lâm Dật Phi, trong miệng kêu lên:

– Anh là ma quỷ, anh đã hủy hoại tôi.

Lâm Dật Phi chỉ xoay người một cái đã ở phía sau cô, lạnh lùng nói:

– Người hủy hoại cô chính là bản thân cô.

Phong Tuyết Quân thở hồng hộc, khuôn mặt vốn xinh đẹp có vẻ dữ tợn không nói ra lời:

– Anh nói đi, anh hủy hoại tôi thì anh được cái gì? Tôi biết là anh vẫn còn hận tôi, hận tôi sao lúc trước không nói câu nào đã đá anh. Anh đưa cho tôi mấy thứ đồ rách nát như là hiến bảo vật, tôi lại chuyển cho Uông Tử Hào, anh muốn phá hỏng chuyện tốt của anh ấy nhưng không ngờ là anh ấy lại ra tay trước, lái xe đâm chết anh. Khi đâm vào anh anh ấy còn dương dương đắc ý, tôi cũng ở trong xe, nhìn thấy anh bò dậy như một con chó rồi lại lăn vào góc tường. Anh không biết là tôi đã vui vẻ, hài lòng thế nào đâu, vì anh tự cho là mình si tình nhưng thực ra lại giống như một con ruồi lúc nào cũng vo ve bên tôi. Anh không biết lúc tôi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy buồn nôn thế nào đâu.

Lâm Dật Phi nhìn Phong Tuyết Quân, không nói lời nào, cũng không nổi giận như trong tưởng tượng của Phong Tuyết Quân nhưng trong ánh mắt bi ai lại có một tia thương hại.

– Anh tự cho là mình thanh cao, bây giờ không biết gặp phải vận may gì mà cặp kè với Bách Lý Băng, uy phong, ngạo mạn quá nhỉ?

Phong Tuyết Quân biết mình đã hết cách với hắn liền chửi ầm lên:

– Nhưng trong mắt tôi, anh luôn luôn là cái dáng vẻ buồn nôn, cầu xin tôi đừng rời xa anh kia. Anh đừng có mà đắc ý, anh chẳng có gì đáng để đắc ý vì anh chỉ còn sống được một ngày nữa thôi.

Phong Tuyết Quân nói đến đây thì trên mặt lộ ra ý cười tàn nhẫn, độc ác:

– Anh hủy hoại tôi, không cho tôi sống, anh cũng vậy thôi, chẳng qua là anh còn chịu dày vò nhiều hơn tôi một ngày.

– Cô đang nói Giang Hải Đào sao?

Lâm Dật Phi thở dài nói.

– Sao anh biết?

Phong Tuyết Quân ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc.

– Cậu ta diễn thật sự rất tệ.

Lâm Dật Phi thở dài nói:

– Ngay từ ngày đầu tiên cậu ta xuất hiện trước mặt tôi tôi đã biết cái gọi là đào hoa lăng nhăng của cậu ta chỉ là giả bộ bên ngoài thôi. Thân thủ của cậu ta không tồi, có thể bày ra được dáng vẻ cố tình, đi đường lúc nào cũng có vẻ sắp ngã sấp xuống. Thông thường kiểu che dấu thực lực này đều có mục đích gì đó, nhưng tôi cũng không vội. Sau khi Uông Tử Hào chết, người ta nhìn thấy cậu ta đưa vào hai cô gái, người đầu tiên chính là cô, cậu ta sắp xếp ổn thỏa cho cô rồi lại đổi một cô gái điếm, cố ý giả vờ say rượu trước mặt tôi, nhưng cậu ta cũng quá tin tưởng thực lực của bản thân mình, tưởng rằng tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay mình nên mới thua. Cậu ta còn làm sai rất nhiều chuyện, tôi chỉ hoài nghi một điều là kĩ thuật diễn của cậu ta kém như vậy thì làm sao mà trở thành một sát thủ giỏi được đây?

– Anh là ma quỷ, anh không phải là người.

Phong Tuyết Quân chỉ lẩm bẩm nói.

– Thật ra khi có người bảo tôi đặt máy nghe trộm…

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Là chỉ muốn biết một chút động tĩnh của Uông Tử Hào. Tôi không ngờ là trong chớp mắt cậu ta đã bị bắn chết nhưng tôi lại vô tình biết được bí mật của cô. Sau khi Uông Tử Hào chết thì các cô đổi kế hoạch, chuẩn bị ngày hôm sau thì tìm tôi, giúp cô cải trang rồi ám sát tôi, nhưng các cô không ngờ rằng tôi đã đi là đi năm ngày liền. Hôm nay khi tôi xuất hiện có nhìn thấy Giang Hải Đào gọi điện trong bữa tiệc, tôi nghĩ chắc là muốn cô theo kế hoạch hẹn tôi ra ngoài, đầu tiên dùng thuốc mê rồi cho tôi một phát trí mạng.

– Chắc chắn anh sẽ chết, Giang Hải Đào sẽ không bỏ qua cho anh.

Phong Tuyết Quân nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi mà nguyền rủa.

– Thế thì để cô thất vọng rồi, tôi vốn nghĩ là sẽ gặp cậu ta ở đây.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:

– Nhưng không ngờ lúc tôi đi ra đây lại nhận được thông tin thứ hai là nhà của Giang Hải Đào có giấu con trai của Đỗ Bách Tuyền. Tội danh của cậu ta không nhẹ, hiện giờ khi cô và tôi đang nói chuyện với nhau thì chắc là cậu ta đã bị giam lại rồi.

Phong Tuyết Quân giống như bị rút đi sống lưng, đôi mắt vô thần, mềm oặt ngã xuống đất, đột nhiên khóc ầm lên:

– Dật Phi, em biết tất cả đều là lỗi của em, anh hãy cho em một cơ hội nữa đi, em biết anh vẫn còn thích em.

– Cô nhầm rồi, tôi đã cho cô quá nhiều cơ hội.

Hắn xoay người rời đi không chút chần chừ.

– Lâm Dật Phi hiện giờ không còn nợ cô bất cứ thứ gì.

Hắn ra khỏi con hẻm thì nhìn thấy một người, nhìn Chương Long Châu dưới ánh đèn đường có chút già nua mệt mỏi, Tạ Na đứng bên cạnh xe, cũng nhìn về phía này. Hắn chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt Chương Long Châu, im lặng không nói gì.

– Giang Hải Đao đã bị bắt.

Trong giọng nói của Chương Long Châu đượm chút mệt mỏi:

– Chúng tôi tìm được con trai của Đỗ Bách Tuyền trong nhà cậu ta, còn có một ít vũ khí như súng bắn tỉa. Tuy con trai của Đỗ Bách Tuyền không lớn nhưng khẩu cung đã chứng minh đúng là do Giang Hải Đào làm.

– Anh tin sao?

Nét mặt của Lâm Dật Phi lại có vẻ kì lạ, thông thường khi hắn phát hiện thấy cái gì không đúng thì đều có vẻ mặt này.

– Tôi tin.

Chương Long Châu cũng không ngẩng đầu lên:

– Tối hôm nay ở bến tàu Giang Nguyên, khi hai nhóm hắc bang lén giao dịch với nhau thì bị chúng ta bắt tại chỗ, thu lại được hầu hết các cổ vật đang được truy xét. Bọn tôi đang tiến hành thẩm vấn, Uông Nhân Viễn không tham gia, cũng không quan tâm, vụ án trộm cổ vật này có thể sẽ mất một khoảng thời gian.

Lâm Dật Phi im lặng một lúc lâu, cuối cùng phun ra hai chữ:

– Chúc mừng.

– Phong Tuyết Quân thì làm thế nào đây?

Chương Long Châu ngẩng đầu lên, trong mắt có chút áy náy, còn một chút hổ thẹn. Anh ta theo phá vụ án này lâu như vậy, đáng lẽ nên vui mới phải, sao lại cảm thấy áy náy chứ?

– Đương nhiên là xử lý theo pháp luật.

Lâm Dật Phi lạnh lùng nói một câu nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Chương Long Châu, đột nhiên thở dài một tiếng:

– Không sai, việc này cũng phải có kết quả, thực ra kết quả này cũng được xem là không tệ.

Chương Long Châu nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, khoát khoát tay, hai viên cảnh sát bước vào con hẻm kia. Mắt Lâm Dật Phi không chút biểu tình, đi thẳng về phía trước.

– Cậu đi đâu vậy?

Chương Long Châu không nhịn được hỏi một câu.

– Tôi đi xử lý chút chuyện riêng.

Lâm Dật Phi không quay đầu lại, biến mất trong bóng tối.

Trên sân thượng Đế Vương Building, nhìn xuống bốn phía chỉ thấy từng đốm sáng của đèn, lóe lên như sao trời. Đêm đã yên lặng nhưng người lại chưa ngủ, một cô gái ngồi trên một chiếc ghế rộng rãi, thoải mái như đang ngồi trong phòng nhưng cô đang nhìn bầu trời sao phía xa, chìm vào suy tư.

Đêm vốn lạnh lẽo, con người cũng thấy cô tịch, ánh sao là vĩnh hằng, con người là tang thương.

Lâm Dật Phi đi rất nhẹ, cho dù là một con mèo cũng e là không được như vậy nhưng hắn vừa xuất hiện trên sân thượng thì cô gái kia đã nhìn sang, ánh mắt rất phức tạp:

– Cuối cùng anh cũng tới, mặc dù hơi muộn.

Giọng nói của cô rất thản nhiên, dường như người trước mặt chỉ là một người khách đến muộn.

– Đến muộn còn hơn là không đến.

Lâm Dật Phi chậm rãi đi tới, ánh mắt khi đối diện với cô gái cao ngạo thần bí này lộ ra một chút cảnh giác và phòng bị.

– Ngồi đi.

Nhan Phi Hoa chỉ dùng ánh mắt ra hiệu nhưng cũng không có ý định đứng dậy, bình thường khi cô ngồi thì người bên cạnh luôn đứng nhưng hôm nay cô lại chuẩn bị một cái ghế, lẽ nào cô đoán được rằng hôm nay Lâm Dật Phi sẽ đến?

Lâm Dật Phi yên lặng ngồi xuống, nhất thời không nói gì.

– Tôi vốn tưởng rằng người đến sẽ là Tiêu Biệt Ly.

Nhan Phi Hoa nói ra một câu khiến người khác kinh ngạc:

– Nhưng đáng tiếc người đến lại là anh.

Lâm Dật Phi liếc nhìn cô một cái:

– Có sự khác nhau sao?

– Khác nhau?

Nhan Phi Hoa thì thào tự nói, ánh mắt lướt qua Lâm Dật Phi, nhìn về bầu trời sao phía xa:

– Anh ấy có nói qua tôi là ai sao?

Lâm Dật Phi do dự một chút:

– Nhan Phi Hoa hiện giờ hay là Nhan Phi Hoa của tám trăm năm trước?

Nhan Phi Hoa từ chối cho ý kiến, chỉ nói:

– Tôi tưởng là anh ấy muốn gặp tôi.

– Tại sao?

Lâm Dật Phi nhíu mày.

Nhan Phi Hoa liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái:

– Nếu như anh rời quê hương đến một nơi xa lạ, đột nhiên biết một người quen thì anh có muốn gặp không?

– Vậy cũng phải xem đó là bạn hay thù.

Lâm Dật Phi nhìn Nhan Phi Hoa, trầm giọng nói.

– Là bạn hay thù?

Nhan Phi Hoa nhoẻn miệng cười, dáng vẻ cô đơn:

– Rốt cuộc anh biết được bao nhiêu về Tiêu Biệt Ly? Nhưng bất luận anh có biết bao nhiêu về anh ấy thì tôi cũng muốn nói với anh là tôi chỉ muốn gặp anh ấy, chỉ thế thôi, bởi vì tôi muốn biết rốt cuộc mấy năm nay anh ấy sống như thế nào.

– Nên cô tìm người đến giết tôi?

Lâm Dật Phi trầm giọng nói:

– Chỉ vì cô muốn gặp Tiêu Biệt Ly sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play