Lâm Dật Phi nhận ra, đó chính là Phong Tuyết Quân.

A Thủy ho khan một tiếng:

– Tôi giờ mới nhớ ra, cơm tối vẫn chưa ăn. Dật Phi, tôi ra ngoài ăn cơm nhé, cậu muốn tôi đi cùng hay đơn phương độc mã đi khiêu chiến với minh chủ của Đại hội Võ lâm?

Đột nhiên cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện giờ mới là buổi trưa.

Tuy rằng không chỉ một lần nhìn thấy Phong Tuyết Quân, nhưng trước nay đều vội vàng gặp qua, được gặp và đối diện nhìn kỹ như lần này mới là lần đầu tiên. Đôi mắt của Phong Tuyết Quân rất to, hai hàng mi cong cong, miệng hơi mỏng, son phấn trên mặt cô đã che dấu đi nước da thật của cô, bao gồm cả nét mặt.

Lâm Dật Phi đột nhiên phát hiện mình rất bình tĩnh, dường như cảm thấy chỗ nào đó có chút không đúng, nhưng nhất thời không nghĩ ra.

– Lâm Dật Phi, có rảnh không?

Giọng nói của Phong Tuyết Quân có chút lạnh, giống như bộ dạng trên cao nhìn xuống của nhân viên công vụ đối với người dân đến khiếu oan. Trong sự lễ phép mang theo phần xa lánh. Đôi khi thói quen rất khó thay đổi. Có lẽ trong suy nghĩ của cô, Lâm Dật Phi dù ở Chiết Thanh quyền thế rất mạnh như thế nào, thì vẫn không phải là cậu học sinh nghèo vất vả theo đuổi cô nhưng không thành của hai năm trước!

– Tiểu Phi gần đây rất bận.

A Thủy lạnh lùng trả lời một câu:

– Sợ là không rảnh đâu.

Cậu ta thấy Lâm Dật Phi sững sờ nhìn Phong Tuyết Quân, không khỏi lo lắng hắn sẽ tro tàn lại cháy. Bất luận đối với con trai hay con gái, mối tình đầu luôn có ý nghĩa đặc biệt nhất, cũng có chỗ khiến người ta khó quên nhất.

Phong Tuyết Quân đến nhìn cũng không thèm nhìn a Thủy một cái, giống như coi cậu ta là người trong suốt vậy:

– Lâm Dật Phi, không mất nhiều thời gian của anh đâu, mấy phút thôi là được.

Trong giọng nói còn mang làn điệu chân thật đáng tin, giống như Nữ hoàng cao ngạo ban cho nô tì một nụ cười, như thế đã là sự bố thí rất lớn rồi.

Lâm Dật Phi đột nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng cũng rõ chỗ nào không đúng. Khi hắn nhìn thấy Phong Tuyết Quân, thiếu mất nhịp đập con tim, là thứ nhịp tim tự phát!

Không sai, chính là nhịp đập con tim.

Ánh mắt không tự chủ được nhìn lên cổ Phong Tuyết Quân, nơi đó có đeo một chiếc dây chuyền vàng.

Lâm Dật Phi nhắm mắt lại, chỉ nhớ lại một lúc liền xác định được. Lần trước, chiếc dây chuyền đeo trên cổ là vàng trắng.

Thiếu niên mơ hồ cảm thấy cái kiểu tim đập này có quan hệ rất mật thiết với bản thân mình. Điểm ấy lại khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái. Lâm Dật Phi và Phong Tuyết Quân có quan hệ là có lý do của nó, còn Tiêu Biệt Ly làm sao lại có quan hệ với Phong Tuyết Quân của sau tám trăm năm?

Nhìn Lâm Dật Phi dường như vẫn giống trước kia, ánh mắt đang nhìn mình không thể di dời, thần sắc Phong Tuyết Quân ngược lại trở nên dịu lại:

– Dật Phi, chúng ta đi ra ngoài đi một chút được không?

A Thủy vẫn còn đợi nói cái gì đó, thiếu niên giơ tay vỗ vỗ vào vai a Thủy, trầm giọng nói:

– Được.

Phong Tuyết Quân cười ra oai với a Thủy, xoay người đi ra ngoài trước. Lúc đợi cho Lâm Dật Phi đi tới cửa, a Thủy đột nhiên kêu một tiếng:

– Dật Phi, nhớ rõ buổi hẹn với Bách Lý Băng.

Hôm nay Bách Lý Băng không có hẹn với Lâm Dật Phi. Cho dù có hẹn, cũng sẽ không nói cho a Thủy. A Thủy nói như vậy đơn giản có hai ý, một là nhắc nhở Lâm Dật Phi không cần bởi vì chuyện của Phong Tuyết Quân khiến Bách Lý Băng hiểu lầm, ý khác chính là thông báo cho Phong Tuyết Quân biết rằng Lâm Dật Phi đã có bạn gái.

Lâm Dật Phi cười lắc đầu, lại gật gật đầu, ra hiệu biết a Thủy tính toán chu toàn, nói:

– A Thủy, cậu yên tâm đi, tôi không phải là Lâm Dật Phi của trước kia.

A Thủy ngẩn ra, nhìn bóng dáng Lâm Dật Phi biến mất không thấy gì nữa, có chút kinh ngạc, thì thầm:

– Hắn không phải là Lâm Dật Phi của trước kia?!

Phong Tuyết Quân yên lặng bước đi trên đường nhỏ của sân trường, Lâm Dật Phi vẫn luôn cách xa cô vài bước. Thỉnh thoảng có mấy người học sinh gặp thoáng qua, có chút kinh ngạc nhìn hai người. Đợi đi xa vài bước, lại quay đầu lại chỉ trỏ, xì xào bàn tán. Trong lòng Lâm Dật Phi cười khổ, biết rằng nói không chừng mấy giờ sau, trên BB của Chiết Thanh sẽ xuất hiện các loại thông tin liên quan đến mình.

Trong khoảng thời gian này, tin tức về hắn thực sự nhiều lắm. Có chuyện tốt, nhưng tiêu cực thì nhiều hơn. Khả năng thật ứng với câu nói kia, “Người nổi bật thì dễ bị ghét, người nổi tiếng, tất sẽ bị quần chúng phỉ báng.”

Ai bảo hắn ưu tú như vậy, ai bảo hắn không biết kiềm chế, chuyện gì tốt đều bị một mình hắn chiếm hết, tất cả mọi người buồn bực. Xem hắn đường làm quan rộng mở, tâm tình khó chịu, nói vài câu, mắng mấy câu, đó là chuyện vô cùng bình thường mà thôi.

– Dật Phi, con đường này chúng ta trước kia thường xuyên đi qua.

Phong Tuyết Quân phía trước cuối cùng cũng dừng bước. Cô vẫn chờ Lâm Dật Phi chủ động mở miệng, trước kia bình thường đều là như thế này. Khi cô vui vẻ, Lâm Dật Phi cùng cô vui vẻ. Khi cô không vui, Lâm Dật Phi biết dỗ cô vui. Lâm Dật Phi nếu như thấy cô không nói lời nào, sẽ tìm đề tài đùa cô mở miệng. Nhưng hôm nay cô bỗng nhiên phát hiện, Lâm Dật Phi đã thay đổi rất nhiều, biến thành người khiến cô cảm giác vô cùng xa lạ. Cô vốn rất có lòng tin, không biết làm sao, thậm chí có chút chột dạ.

Thiếu niên chỉ là ‘Ồ’ một tiếng, chậm đợi câu dưới của cô. Hắn đi ra cũng không phải là vì cùng Phong Tuyết Quân hồi ức chuyện cũ, hắn duy nhất cảm thấy hứng thú chính là lúc trước Lâm Dật Phi rốt cuộc đã giao cho Phong Tuyết Quân cái gì. Nếu như đó là về nhược điểm của Uông Tử Hào …, thiếu niên sẽ cảm thấy thật đáng buồn vì chỉ số thông minh của Lâm Dật Phi. Như vậy không thể nghi ngờ là đưa mình tới đường cùng, hắn có thể trông cậy vào một cô gái đã thay đổi lòng làm những thứ gì cho hắn chứ?

Bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của Chương Long Châu. Sau khi Lâm Dật Phi giao thứ đó cho Phong Tuyết Quân, ngày hôm sau liền xảy ra tai nạn xe. Thiếu niên hít một hơi dài, không muốn tiến thêm một bước nghĩ tiếp nữa!

– Đường vẫn không thay đổi, cây cũng không thay đổi, nơi này tất cả cũng không có thay đổi.

Phong Tuyết Quân xoay người lại, có chút nhìn Lâm Dật Phi có chút mong chờ.

– Nhưng người đã thay đổi.

Thiếu niên nhìn Phong Tuyết Quân. Cũng không có né tránh, nói:

– Tôi đã không phải là Lâm Dật Phi của trước kia!

Phong Tuyết Quân cũng không rõ hàm ý của thiếu niên, nghĩ lầm hắn vẫn còn giận. Cảm thấy mừng thầm, vẫn làm bộ như thở dài một tiếng, nói:

– Chúng ta tuy rằng chia tay, nhưng vẫn là bạn tốt, không phải sao?

Thiếu niên mỉm cười, ánh mắt lộ ra một tia mỉa mai, nhìn chằm chằm Phong Tuyết Quân nói:

– Cô thật sự coi Lâm Dật Phi là bạn ư?

Phong Tuyết Quân không khỏi một trận hoảng hốt, nói:

– Đương nhiên, chẳng lẽ anh không coi tôi là bạn sao?

Thiếu niên trốn tránh không đáp, chỉ thản nhiên nói:

– Cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?

Phong Tuyết Quân do dự, sau một lúc lâu mới nói:

– Tôi biết trước kia tôi làm một số chuyện không đúng, nhưng đối với cảm tình thực không thể miễn cưỡng. Tôi biết anh rất thích tôi, nhưng tôi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play