– Phải biết rằng tôi và Dật Phi đều học khoa báo chí. Càng hiểu rằng đặc điểm của tin tức là đơn giản, xúc tích, đáng tin. Nhưng các cậu cũng biết, báo chí ngày nay cho phép chúng ta được thổi phồng sao cho thích hợp. Sau đó tìm tòi ánh sáng ở tầng sâu hơn, nhằm ủng hộ tinh thần cho người dân và các cấp lãnh đạo. Cuối cùng đạt tới mục đích tuyên truyền tinh thần nhân văn cho toàn thành phố Giang Nguyên.
Hai mắt của Đại Ngưu trừng lớn còn hơn cả mắt trâu. Lâm Dật Phi thì nhắm mắt lại, dường như bị một cái mũ đè nặng, chậm rãi ngồi xuống.
Trong ba người, thì A Thủy là biểu hiện bình tĩnh nhất, nhưng sắc mặt cũng có chút tái nhợt:
– Chủ tịch Phó, ông có thể nói đơn giản hơn một chút được không? Hiện tại thời gian là vàng là bạc, ông nên tiết kiệm số vàng bạc đó cho nước nhà thì hơn.
Chủ tịch Phó nghe ra ý trêu trọc của A Thủy, gượng cười nói:
– Tôi chỉ nói về những việc làm hàng ngày của Lâm Dật Phi mà thôi. Như lên xe nhường chỗ ngồi cho người già và người có thai. Dìu người già qua đường, giúp người bệnh tật. Ở trường lớp thì rất tích cực tham gia công tác của hội sinh viên. Cho dù mệt nhọc cũng không quan tâm.
Nói tới đây, Chủ tịch Phó dừng một chút. Kỳ thực y đã sớm có ý tưởng chiêu Lâm Dật Phi dưới trướng của mình. Chẳng qua là do y và Lâm Dật Phi luôn bề bộn nhiều việc, không có thời gian nhắc tới. Vốn định lúc này đề xuất, nhưng nhìn thoáng qua sắc mặt của Lâm Dật Phi, cảm thấy để lúc khác thì tốt hơn.
– Nói tiếp đi.
A Thủy thúc giục. Mấy nguyên nhân này giống như chưa đủ khiến cho quán chủ Karate, còn có minh chủ đại hội võ lâm tìm đến cửa chứ.
– Còn nữa chính là ngày thường rất tích cực giúp đỡ những bạn gặp khó khăn.
Vẻ mặt của Chủ tịch Phó giống như đã vắt hết óc:
– Chỉ có thế thôi. Dù sao Lâm Dật Phi cũng đã làm rất nhiều việc tốt, mà cũng chẳng có ai dư hơi mà kiểm tra hết. Dật Phi, thế nào, tôi nói vậy cũng đều vì tốt cho cậu.
Lâm Dật Phi mở to mắt, nhìn A Thủy một cái, cũng nhìn ra sự nghi hoặc của cậu ta, rất kỳ quái hỏi:
– Chẳng lẽ chỉ có như vậy?
– Dật Phi, cậu nói vậy là nghi ngờ tôi à. Tôi là người làm việc có chừng mực, rất hiểu đạo lý “Hăng quá hóa dở”.
Chủ tịch Phó thấm thía nói:
– Kỳ thực nói ra những lời đó, tôi cũng cảm thấy ngại ngùng.
Chỉ có điều trên mặt y không có chút ngại ngùng nào, mà đắc chí chiếm đa số.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Vậy bọn họ tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ là muốn thương lượng quyên góp tiền giúp đỡ người nghèo, tặng học bổng cho học sinh?
Hắn đương nhiên biết thái độ của hai vị kia hung dữ như vậy tuyệt đối không phải vì mục đích này. Tuy nhiên nghe kiểu gì cũng chỉ thấy Chủ tịch Phó là trát vàng trên người mình, chứ không chọc người khác khiến phải đánh nhau.
– Ai tìm cậu?
Chủ tịch Phó kỳ quái hỏi. Chẳng lẽ lại là phóng viên của tờ báo nào tới phỏng vấn. Nếu là như vậy thì mình vạn lần không thể bỏ qua.
– Một là hội quán Ảnh Phong, một là đại hội võ lâm.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
– Ồ, tôi nhớ ra rồi, còn có một điều, Dật Phi đã từng luyện qua võ thuật phải không?
Chủ tịch Phó nhìn Lâm Dật Phi, nhớ tới lúc trước Thu Hiểu Thần từng nói, một mình hắn có thể đánh mười mấy người. Tuy nhiên Chủ tịch Phó vẫn ôm thái độ hoài nghi.
– Biết một chút.
Lâm Dật Phi chỉ có thể gật đầu. Cũng may thời nay, biết võ thuật không cần phải giấu diếm làm gì.
Chủ tịch Phó gật đầu:
– Quả nhiên, nếu có thời gian rảnh thì dạy tôi một hai chiêu. Tôi đã nói với vị phóng viên kia, từ nhỏ cậu đã yêu thích võ thuật. Vài người vây đánh cũng không tới gần được người cậu.
Trời đất chứng giám, Chủ tịch Phó nói như vậy quả thực là không có ý khoa trương gì. Bởi vì y thực sự không biết lai lịch của Lâm Dật Phi. Chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của mình, nếu như Thu Hiểu Thần kia là nói thật, Lâm Dật Phi có thể một mình đánh mười mấy người. Vậy thì nói mấy người vây đánh không tới được gần coi như là đã giữ lại cách nói.
– Bọn họ tìm cậu cũng rất bình thường.
Chủ tịch Phó nhìn sắc mặt của mấy người, không kìm nổi nói:
– Ở phương diện này, đại học Chiết Thanh rất khai sáng. Từ trước tới nay, trường không cấm sinh viên học Karate, Taekwondo, hay là võ học truyền thống. Chắc là bọn họ nghe nói cậu biết võ, nên mời cậu nhập hội phải không?
– Không phải nhập hội, mà là khiêu chiến.
A Thủy không kìm nổi lớn tiếng nói, vung tay nhét hai tờ chiến thư vào tay của Chủ tịch Phó.
Chủ tịch Phó mặt mày hớn hở mở hai tấm danh thiếp, trong giây lát, gió xuân biến thành gió đông. Y cũng không ngu, nhìn ra hai tấm thiếp mời này không thể nghi ngờ là có ý khiêu chiến:
– Ba giờ chiều ngày mai? Như vậy sao được, Dật Phi còn phải thi đấu mà.
Ba người Lâm Dật Phi thiếu chút nữa té xỉu. Vị Chủ tịch Phó này đúng là không phải chuyên nghiệp kiểu bình thường. Hiện tại không suy xét Dật Phi có bị người đánh cho bầm dập mặt mũi hay không, vẫn còn nhớ mãi không quên trận bóng rổ của mình.
– Đám người kia cả ngày rảnh rỗi không có việc làm. Nếu không phải xã hội cấm đánh nhau thì bọn họ đã gây loạn khắp nơi rồi.
Chủ tịch Phó khép tấm thiếp lại, ném sang một bên, giống như vứt hai tờ giấy lộn vậy:
– Dật Phi, đừng để ý tới bọn họ. Chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết. Cậu yên tâm chuẩn bị tham gia trận bóng rổ cho tốt.
– Nhưng Tiểu Phi đã đáp ứng bọn họ rồi.
Đại Ngưu chen miệng nói. Thấy tình thế có vẻ không ác liệt như mình nghĩ, liền cầm lại hai túi đồ ăn mà mình vừa ném trên bàn.
– Vậy thì đổi lại ngày.
Chủ tịch Phó chẳng hề để ý nói.
– Kỳ thực đây là cơ hội tốt để dương danh. Thân thủ của Dật Phi vốn không tệ. Không phải một mình cậu ta có thể đánh mười mấy người đó sao? Cứ đọ sức với bọn họ. Không cho bọn họ nếm thử công phu của cậu, thì những người này chỉ sợ hơn nửa sẽ coi mình là thiên hạ đệ nhất. Đến lúc đó tôi sẽ phát động quần chúng trong khoa báo chí tới trợ uy cho cậu.
Chỉ trong chốc lát, Chủ tịch Phó đã thay đổi ý niệm trong đầu. Từ đầu chỉ là suy xét tới ảnh hưởng thắng thua của trận bóng rổ. Về sau lại nghĩ tới có thể mượn chuyện này để tuyên truyền quảng cáo cho khoa báo chí. Như vậy không phải quá tốt sao! Tuy nhiên y đương nhiên sẽ không xem xét nếu Lâm Dật Phi thua thì làm sao. Đó là chuyện của Lâm Dật Phi, chứ không phải của vị Chủ tịch như y.
Lâm Dật Phi rốt cuộc hiểu được vị chủ tịch này rất có tiềm chất của một nhà tư bản. Mục đích đúng là ép cấp dưới phát huy hết khả năng. Đột nhiên tiếng di động vang lên, Lâm Dật Phi nhìn màn hình, đi sang một bên, nói hai cậu lại quay lại nói với Chủ tịch Phó:
– Tôi có việc phải đi ra ngoài một chút. Chuyện ngày mai để ngày mai nói sau.
Bỏ lại ba người phía sau, Lâm Dật Phi đi ra nhà trọ. Chủ tịch Phó quay đầu nhìn A Thủy:
– Gần đây Dật Phi và Bách Lý Băng có tiến triển gì không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT