Biệt danh này của ông ta không phải gọi cho hay. Ngoài việc đào hang như chuột ra, nhãn lực và thính lực cũng không hề kém chuột một chút nào!
Đều nói rằng chuột có tầm nhìn hạn hẹp, nói cách khác là nó bị cận thị, những thứ hơi xa một chút nó đều không nhìn thấy. Nhưng nhãn lực của Du Lão Thử lại chỉ kém diều hâu một chút, càng vào đêm ông ta càng nhìn rõ sự vật. Mấy chục năm như một ngày mà sống đến bây giờ, bản lĩnh ở phương diện này không hề giảm. Ông ta dán tai xuống mặt đất, vốn muốn nghe xem Lâm Dật Phi đi đến chỗ nào, không ngờ ông ta chẳng nghe thấy gì cả. Lâm Dật Phi giống như một âm hồn biến mất trong hư không vậy.
Ông ta khó có thể tin mà nghe một hồi lâu sau, lúc này Du Lão Thử mới nâng người lên, ánh mắt hiện lên sự hoang mang và lo sợ. Lẽ nào Lâm Dật Phi không đi mà chỉ dừng lại, lén nấp vào chỗ tối nào đó rồi cho mình một đòn trí mạng. Ở đây hiện tại chỉ có hướng mà hắn đi là thông, mình muốn không gặp hắn cũng khó. Nhưng ông ta không biết rằng Lâm Dật Phi khinh công cao tuyệt, bây giờ có thể nói là đạt mức không dính chút bụi, tuyệt không phải là bước chân nặng nề của người bình thường. Lúc này hắn có thể đã đi xa rồi.
Không biết ngồi yên bao lâu, Du Lão Thử càng ngày càng cảm thấy sợ hãi, đột nhiên tai khẽ giật giật, sắc mặt lộ ra sự vui mừng. Ông ta rất nhanh móc ra một cái kẹp nhỏ rất tinh xảo từ bên cạnh mình, cái kẹp đó chỉ lớn bằng hộp diêm. Ông ta banh cái kẹp ra, từ trong ngực lôi ra một miếng bánh khô, nhéo một miếng chỉ to bằng hạt gạo rồi đặt lên trên cái kẹp, sau đó đặt cái kẹp sang bên cạnh thông đạo và lui ra cách đó một đoạn. Không đến một lát sau, một con chuột bạch xuất hiện trong tầm ngắm của Du Lão Thử.
Du Lão Thử nuốt nước miếng, không dám phát ra một chút tiếng động. Hôm nay vận khí không tệ, không ngờ có một con chuột tới cửa chơi, xem ra bữa nay có thức ăn rồi. Ông ta nhìn chằm chằm vào con chuột, toàn thân rất nhanh nhảy bổ tới, nhưng con chuột kia lại chậm rì rì mà bò, rồi đột nhiên dừng lại. Cái mũi của nó mấp máy, dường như cảm giác thấy nguy hiểm, xoay người bò quay lại lối vào.
Du Lão Thử hậm hực trong lòng, biết rằng hôm nay từ biệt thì không biết đến ngày nao mới gặp lại. Nhìn lại một chút khoảng cách giữa mình với con chuột, không biết khí lực đến từ đâu, ông ta rất nhanh nhẩy bổ sang một đầu khác của thông đạo, bịt kín lối đi của con chuột. Phía đó là đường chết, ông ta không lo lắng việc con chuột sẽ chạy mất, ông ta móc cái xẻng Lạc Dương ra, nhìn vào đồ ăn hôm nay như lâm vài đại địch.
Con chuột bạch nhỏ hoảng sợ, kêu chít chít hai tiếng rồi lùi lại phía sau. Du Lão Thử cầm xẻng Lạc Dương trong tay, không chút buông lỏng từng bước ép sát. Khi con chuột phát hiện không còn đường để lui, liền lao về hướng ông ta. Du Lão Thử tay giơ chiếc xẻng lên, ra tay cực chuẩn và quyết đoán khác thường. Mắt thấy con chuột sắp chết dưới cái xẻng của mình, thì có một cánh tay giơ ra, tóm lấy cổ tay ông ta:
– Phải sống.
Người nọ hạ giọng nói.
Chỉ trong thời gian chốc lát này, con chuột đã thoát khỏi phạm vi khống chế của Du Lão Thử, nhưng lại thấy người nọ giơ bàn tay ra, cơ thể chỉ hơi nhô, động tác cũng không nhanh gọn, con chuột kia đã bị hắn nhấc gọn lên, kêu chít chít trong tay hắn.
Du Lão Thử khẽ rùng mình, nhưng lại không khỏi khâm phục. Loại tuyệt kỹ bắt chuột của loại người này, xem ra không chết đói được, hèn chi hắn không lo ngại gì. Hóa ra người này không phải ai khác, mà chính là Lâm Dật Phi.
Vừa thấy Lâm Dật Phi đứng bên cạnh mình, Du Lão Thử không ngờ không biết hắn tới từ khi nào, trong lòng có chút sợ hãi. Nhìn con chuột bạch trong tay hắn, ông ta nuốt nước bọt:
– Người anh em, khá lắm, cậu ăn đi, tôi không đói.
Miếng ăn vào miệng bị Lâm Dật Phi móc mất, Du Lão Thử chỉ đành thuận nước giong thuyền.
Lâm Dật Phi vừa bực mình vừa buồn cười, giơ tay vứt mấy thứ gì đó giống như củ cải xuống trước mặt ông ta:
– Nếu ông thích ăn chuột tôi không phản đối.
Du Lão Thử cho rằng thứ mà hắn ném xuống là bom, không kìm nổi mà lui lại sau hai bước. Đợi đến khi nhìn rõ mọi thứ, thì ông ta lại mừng rỡ, tiến lên hai bước, ôm mấy thứ dưới đất vào lòng. Ông ta nhặt một củ rồi cho vào miệng cắn, miệng đầy đồ ngoàm ngoạp hỏi:
– Người anh em, số lão hổ khương (khương: củ gừng) này cậu tìm thấy ở đâu vậy?
Lão hổ khương còn được gọi là hoàng tinh, hoặc là sâm đầu gà, vốn dùng để làm thuốc, tuy nhiên rễ của nó có thể ăn, hơn nữa có tác dụng cường thân kiện thể. Lâm Dật Phi vứt một lúc ba bốn củ, vào lúc này không thể nghi ngờ là còn quý hơn vàng.
Khi đợi Du Lão Thử ăn hết một nửa củ lão hổ khương, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngượng ngùng cười nói với Lâm Dật Phi:
– Cậu nhìn tôi này, thật sự là đói không tả nổi nữa rồi. Người anh em, nếu không thì cậu ăn chút đi.
Lời tuy nói như vậy, nhưng tay lại ôm mấy củ lão hổ khương rất chặt, không hề có ý muốn nhường lại.
– Tôi không đói.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Ông ăn nhanh lên đi, nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ xuất phát.
Nhìn trái nhìn phải củ lão hổ khương trong tay, yết hầu của Du Lão Thử khẽ động lên động xuống hai cái, cuối cùng vẫn nhịn được dục vọng tiếp tục ăn của mình, cười khổ nói:
– Tốt nhất nên tiết kiệm một chút. Người anh em, chỗ này cậu tìm đâu ra vậy, có nhiều không, đủ chúng ta ăn bao lâu?
Nhìn một chút số lão hổ khương trên tay vẫn còn dính đất, Du Lão Thử trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào là hắn vừa mới nhổ lên, sao hắn không lạc đường nhỉ? Hoàn cảnh ở đây ông ta rõ mười mươi, làm sao mà chưa từng nhìn thấy ở đây có thứ này chứ?
– Ăn bao lâu?
Lâm Dật Phi nhìn ông ta một lúc:
– Lẽ nào ông muốn ở đây cả đời sao?
– Đương nhiên không phải.
Du Lão Thử cuống quít đáp:
– Ai muốn ở đây thì người đó làm cháu.
Rồi ông ta bỗng nhiên mơ hồ đoán ra được gì đó:
– Người anh em, ở đây hẳn là có một kho báu, cậu…
– Ông muốn kho báu hay cái mạng của mình?
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Tôi chuẩn bị ra ngoài rồi, nếu ông có hứng thú tiếp tục tìm kho báu, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
– Ra ngoài, ra ngoài, đương nhiên là ra ngoài.
Du Lão Thử luôn miệng nói:
– Nhưng ra ngoài như thế nào?
Nhìn thấy Lâm Dật Phi mang theo con chuột bạch kia, ông ta nhịn không được nói:
– Vứt nó đi, dù sao chúng ta đã có đồ ăn rồi.
Vừa nghĩ đến những ngày ăn tươi nuốt sống vừa rồi, Du Lão Thử nhìn thấy con chuột kia chỉ cảm thấy muốn ói, nhưng cố nhịn lại. Ai biết có thể ra hay không, chút thức ăn này một chút cũng không được lãng phí!
– Đương nhiên là dựa vào con chuột này.
Lâm Dật Phi nhìn con chuột bạch nhỏ trong tay cười nói:
– Ông biết vì sao không, trong mê cung này vốn dĩ không có chuột. Nếu như không phải ông cả ngày cứ bắt được chuột là ăn nó, thì hơn phân nửa sớm đã có thể tìm được lối ra rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT