Nhìn thấy người kia trầm mặc không nói gì, Kế Béo hơi sốt ruột:
– Vậy thì tám phần tài sản của tôi?
Lại chờ thêm một lúc, vẻ mặt Kế Béo như đưa đám nói:
– Cậu phải chừa cho tôi ít gỗ quan tài chứ? Được rồi, tôi cho cậu toàn bộ tài sản của tôi.
Về điểm này anh ta đã tính rất kĩ rồi. Nếu như mình chết ở chỗ này thì một đồng xu cậu ta cũng không có được. Mặc dù anh ta có thể nói là không lấy những đồ mà ông chủ bảo đào trộm nhưng trên thực tế anh em bọn họ cũng hợp lại đào trộm không ít mộ, đồ quý đào được tuy không thể nói là vô số nhưng cũng không ít.
– Tôi có thể cứu anh ra ngoài.
Người kia thản nhiên nói, chỉ có điều giọng điệu có chút thất vọng khó nói ra.
– Thực ra ngoài mấy người các anh, trong mê cung này chỉ trong mấy trăm năm nhưng người chết trong này quả thật cũng không ít.
Kế Béo rùng mình một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương là quái vật bất tử, nếu không nghe khẩu khí của cậu ta, làm sao cậu ta biết rõ ràng trong mấy trăm năm qua có bao nhiêu người chết chứ?
– Tôi không có hứng với tài sản của anh, tôi muốn anh đồng ý với tôi một việc.
Người kia chậm rãi nói:
– Việc đó chính là không được nói chuyện ở đây ra cho bất kì ai khác, nếu không…
Giọng điệu người kia lạnh lùng:
– Tôi lấy mạng anh cũng không phải chuyện khó đâu.
Trái lại, Kế Béo vô cùng sửng sốt, không ngờ điều kiện lại đơn giản như vậy. Không phải chỉ là không nói với người khác thôi sao, có gì khó cơ chứ, lần sau những nơi quỷ quái như thế này thì người khác bỏ ra bao nhiêu tiền mời anh ta cũng không đến, vội vàng đáp ứng:
– Được, như vậy thì…
Cảm thấy cái người bắt nạt mình quay lại, còn chưa kịp kêu lên đã cảm thấy trước ngực tê rần, mất đi tri giác.
Sáng sớm, mặt trời mùa thu mặc dù mọc sớm nhưng chiếu vào người thì cũng không có gì phải lo lắng. Kế Béo mở to hai mắt nhìn trước mặt, không khỏi phải giơ tay che mắt. Do từ nơi tối tăm đến nơi có ánh sáng đem lại cảm giác vui sướng vô cùng, nên mặc dù mắt có chút đau đớn nhưng anh ta cũng đã không chờ đợi được mà quan sát bốn phía.
Ở xa, những dãy núi đẹp đẽ tươi tốt, gần thì thấy những bụi cỏ dại um tùm, Kế Béo phát hiện mình đang nằm trên bãi cỏ, trên người dính đầy sương sớm, ướt sũng, rất khó chịu. Anh ta nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng quay lưng về phía mình, ngẩn người nhìn dãy núi phía xa. Anh ta gần như nghĩ rằng tất cả những gì xảy ra đêm qua giống như là gặp phải dã quỷ núi rừng vậy. Tỉnh lại sau một đêm, chẳng qua tất cả cũng chỉ là ảo giác.
– Cậu này, phiền cậu một chút, đây là đâu vậy?
Kế Béo lớn tiếng hét.
– Chỗ này đương nhiên là mặt đất rồi, tôi đồng ý đưa anh ra, lẽ nào anh đã quên rồi?
Người kia quay đầu lại, khuôn mặt trẻ trung nhưng lại phối với đôi mắt tang thương, chỉ là khóe miệng mỉm cười, phảng phất có chút mỉa mai, đúng là người đêm qua vào ngôi mộ cổ theo cái anh Nghiêm – Lâm Dật Phi.
Bọn họ Nghiêm kia giống như những con ruồi bị lạc mất phương hướng vậy, xông loạn khắp nơi nhưng hắn nhắm mắt lại vẫn có thể đi ra ngoài được. Vốn nghĩ muốn đưa mấy người bọn họ ra ngoài, chỉ có điều thoạt nhìn những người này cũng không phải là người tốt gì nên để cho bọn họ trong này tự sinh tự diệt vậy. Nếu không phải là có chút chuyện muốn hỏi Kế Béo thì hắn cũng bỏ đi sớm rồi.
– Cậu là…người ở dưới kia?
Kế Béo khó tin chỉ vào Lâm Dật Phi, không nói nên lời. Anh ta quả thật không nghĩ ra cái người giống như âm hồn kia đứng trên mặt đất lại giống như mặt trời vậy.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Có phải là lên đến mặt đất thì chuẩn bị giả bộ không quen biết tôi không hả?
Lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh, Kế Béo thật sự không ngờ là cái người trước mặt như thế này mà lại có thể đánh ngất mình được. Nhìn cậu ta dường như ôn hòa nhưng lại ẩn chứa ánh mắt sắc bén, Kế Béo vội vàng khoát tay:
– Không phải thế đâu, chỉ là tôi không ngờ tới cậu còn trẻ như vậy. Tôi muốn hỏi, cậu là…
Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cái cậu này phần nhiều là cùng một ngành với mình, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
– Đây là đâu vậy?
– Nơi này cách cái thác nước mà các anh nói rất xa, cảm giác của các anh đêm qua chính là đi một vòng.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
– Nhưng thực ra là đã đi qua vị trí các ngã ba, cách cái cửa mà lúc đầu các anh vào rất xa rồi. Tôi chỉ khuyên anh một câu là đừng có vào lần nữa, đường trong mê cung chỉ là tầng trên cùng thôi, các anh vẫn chưa đi đến các vị trí của cơ quan, nếu không đã chết và bỏ mạng giống những người mấy chục năm trước rồi.
– Những người nào?
Kế Béo không nhịn được hỏi một câu, thấy Lâm Dật Phi không trả lời thì xấu hổ cười cười:
– Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đề cập chuyện này với bất kì ai khác, bản thân tôi cũng sẽ không đến đây nữa. Cậu cứ yên tâm, Kế Béo tôi mặc dù làm việc mua bán không thể lộ ra ngoài ánh sáng nhưng con người tôi cũng đầy nghĩa khí, nói lời tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
– Anh muốn đến cũng không sao, chỉ có điều lần sau anh đến chỉ sợ sẽ không may mắn như thế này đâu.
Lâm Dật Phi nhìn dãy núi phía xa nói:
– Tôi thấy nơi này đã tràn đầy nguy hiểm rồi. Hôm qua cách anh đào lên trên quả thực là không sai nhưng có khả năng lớn sẽ dẫn một lượng nước ngầm vào trong địa đạo. Trừ phi anh có thể thở trong nước giống như cá, nếu không khi anh chưa đào xuyên qua thì phỏng chừng là nước đã tràn ngập cả địa đạo rồi.
Kế Béo rùng mình một cái, không biết là cậu ta kể chuyện giật gân hay là thật sự có chuyện như vậy, anh ta cười lớn nói:
– Cậu họ gì?
– Tôi không đi chỉ vì muốn hỏi anh một chuyện.
Lâm Dật Phi không trả lời câu hỏi của Kế Béo.
– Tôi nghe nói thời gian anh trộm mộ cũng không phải là ngắn, trong tay anh có thể có tư liệu về thời Nam Tống Nhạc Phi không?
Kế Béo ngẩn ra:
– Tư liệu về thời Nam Tống Nhạc Phi? Vậy thì tôi lại không có nhưng tôi năm đó đã từng đào mộ một hậu nhân Tần Hội.
Ánh mắt Lâm Dật Phi ngưng tụ:
– Hậu nhân của chi Tần Hội.
Kế Béo nghĩ mãi mới hiểu ra chi Tần Hội chính là Tần Hội, gật đầu liên tục:
– Không sai, không sai. Lúc trước tôi nhớ là ông chủ có lật xem một phần tư liệu, cười không ngừng, nói với chúng tôi là cái gì mà hậu nhân của chi Tần Hội đã ghi lại, tự xưng mình là trung thần hậu nhân gì gì đó, tôi chết cười mất.
Kế Béo cười ngặt nghẽo, dường như đã quên nỗi sợ hãi trong mê cung đêm qua, chỉ có điều nhìn đến vẻ mặt Lâm Dật Phi không có nét tươi cười thì đành phải xấu hổ ngưng tiếng cười lại.
– Thật ra việc này cũng không có gì đáng cười cả. Hậu nhân ai mà không dát vàng lên tổ tiên của mình chứ? Cậu muốn tư liệu về thời Nam Tống Nhạc Phi làm gì?
Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu:
– Theo như trên sách vở ghi lại thì chi Tần Hội mặc dù hại chết Nhạc nguyên soái nhưng hậu nhân trung liệt rất nhiều. Việc này thì rất kì lạ nên tôi muốn xem một chút ghi chép của lúc đó. Đúng rồi, bạn anh tên là gì?
– Cậu nên biết là…
Kế Béo hơi do dự:
– Làm nghề này như chúng tôi thì không thể tiết lộ tư liệu của khách hàng được.
Anh ta vốn tưởng rằng Lâm Dật Phi sẽ giận tím mặt, tra khảo dã man, không ngờ hắn chỉ có gật gật đầu nói:
– Nếu đã như vậy thì coi như tôi chưa hỏi gì.
Kê Bàn không nghĩ rằng Lâm Dật Phi lại dễ nói chuyện như vậy, không khỏi có chút cảm động:
– Cậu còn cần cái gì ở chỗ tôi không? Nếu mà thật sự có cái mộ về Nam Tống gì đó mà cậu biết thì có bảo tôi đi đào, tôi cũng chắc chắn sẽ làm một cách chu đáo cho cậu, không để lộ chút gì ra ngoài hết. Hơn nữa tôi cũng quen biết với vài người, bất kể là hàng gì họ cũng có thể nghĩ cách lấy cho cậu.
Lâm Dật Phi nhìn Kế Béo một lúc lâu:
– Mọi người đều coi trọng nhập thổ vi an, dù có thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không làm mấy việc như đào mộ đâu.
Trong lòng Kế Béo run lên, chỉ đành gật đầu:
– Nói rất đúng, cậu nói rất đúng. Lần này tôi đã nhặt về được một mạng, về sau tôi sẽ không làm những chuyện thất đức như vậy nữa.
Lâm Dật Phi cười:
– Về sau thì liên lạc với anh thế nào?
Kế Béo thầm nghĩ, cuối cùng cũng đến rồi. Cậu đương nhiên không cần đi đào mộ nhưng nếu như ngày nào cũng lợi dụng điểm yếu để uy hiếp tôi, phỏng chừng tôi sẽ tìm hố tự chôn chính mình mất. Lúc này anh ta lại không dám đắc tội với Lâm Dật Phi, chỉ cần biểu hiện của hắn ở mê cung cũng quả thực quá đáng sợ rồi, anh ta giơ tay sờ ngực, móc ra một tấm danh thiếp:
– Ở đây có số điện thoại cá nhân của tôi, nếu như cậu muốn tìm tôi thì cho dù tôi không biết cậu cũng có thể để lại lời nhắn.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, giơ tay nhận lấy tấm danh thiếp trên tay Kế Béo, nhìn lướt qua một cái. Danh thiếp làm hơi cầu kì, có chút hương vị cổ xưa, hắn nhướng mày:
– Chuyên gia khảo cổ Kế Lương?
Địa chỉ ở trên danh thiếp là một thành phố lớn phía Bắc Hoàng Hà, cách thành phố Giang Nguyên hơi xa.
Kế Béo xấu hổ cười nói:
– Đây chỉ là xưng hô lúc đối ngoại thôi, tiện cho lúc chúng tôi làm việc.
– Vậy được, có chuyện gì thì tôi sẽ liên lạc lại. Anh nhớ kĩ đấy, nếu như có tư liệu về Nam Tống gì đấy thì nhớ thông báo trước cho tôi, tôi tên là Lâm Dật Phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT