Nhiếp Ngôn lò mò tiến lên, khoảng cách với đám Cuồng Pháp, Ảnh Sát ngày càng gần, nhưng vẫn duy trì khoảng cách tối thiểu là 15 mét.

Đám người Cuồng Pháp và Ảnh Sát bàn bạc hơn một tiếng đồng hồ, Nhiếp Ngôn thật sự không đợi được nữa liền mở ra kỹ năng Tiêu Thất từ từ nhích đến gần, muốn nghe xem bọn chúng rốt cuộc là nói cái gì. Đại khái khoảng hơn 15 phút, hắn mới nghe được thì ra câu chuyện của bọn chúng liên quan đến Ngưu Nhân Bộ Lạc.

“Gần đây lão đại ra lệnh ngươi không đánh lại Cuồng tặc Niết Viêm thì chuyển mục tiêu đi, thử ám sát đám tinh anh của Ngưu Nhân Bộ Lạc xem sao. Ví dụ như đám Bại Hoại Giết Hoài Không Chết, Thập Lý Họa Sa…” Thanh âm của Cuồng Pháp vang lên, lúc này hắn đang nói với Ảnh Sát.

Nghe thế, ánh mắt Nhiếp Ngôn chợt trở nên quái dị, quay đầu nhìn về phía Ảnh Sát. Hắn cũng không biết Ảnh Sát sẽ quyết định như thế nào. Với hiểu biết của hắn về Ảnh Sát của kiếp trước thì người này rất tự cao, chịu không được việc người khác nói hắn không làm được. Cuồng Pháp nói thế không nghi ngờ gì chính là đòn đau đớn nhất.

Khuôn mặt của Ảnh Sát giấu sau lớp áo choàng, nhìn không ra thái độ.

“Trước khi giết Cuồng tặc Niết Viêm, ta sẽ không đụng đến đám rác rưởi khác.” Giọng của Ảnh Sát có hơi chút tức giận.

“Ngươi cho rằng ngươi giết được Cuồng tặc Niết Viêm sao? Lần ám sát trước kết quả sao? Hả?” Cuồng Pháp cười lạnh, câu nói của hắn bị Ảnh Sát vặn lại nên trong lòng rất khó chịu. Hắn dù sao cũng là hội trưởng của một công hội, còn Ảnh Sát nói cho cùng cũng chỉ là một tên lính đánh thuê kỹ năng hơi giỏi một chút thôi.

Giọng nói lạnh lùng của Ảnh Sát lại vang lên: “Hoặc là giết chết Cuồng tặc Niết Viêm, hoặc bị hắn giết chết. Về phần đám còn lại trong Ngưu Nhân Bộ Lạc, còn chưa nằm trong mắt ta.”

Cuồng Pháp tức giận, nói: “Chẳng lẽ lời của ông chủ ngươi cũng không nghe sao?”

“Ta chưa bao giờ nghe lệnh ai bao giờ, gồm cả Tào Húc trong đó! Đạo bất đồng bất tương mưu.” Ảnh Sát nói, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Ảnh Sát, Cuồng pháp cười lạnh một tiếng, tên khốn kiếp!

Ảnh Sát xoay người đi ra khỏi đại sảnh.

Nhiếp Ngôn nhìn bóng lưng Ảnh Sát rời đi, trong lòng âm thầm suy tính. Xem ra quan hệ giữa Ảnh Sát và tập đoàn Thế Kỷ, Pháp Sư Liên Minh cũng không hòa hợp, như vậy hắn có cơ hội lớn để đào góc tường. Nếu như Nhiếp Ngôn có thể thắng Ảnh Sát thì có thể thử chiêu dụ hắn xem sao, không thì có thể thử thuê hắn làm lính đánh thuê. Còn nếu Ảnh Sát không theo thì cứ dựa theo đánh cuộc, Ảnh Sát sẽ phải giúp Nhiếp Ngôn giết ba người, lúc đó Nhiếp Ngôn sẽ định mục tiêu là mấy nhân vật như Ngang Dực Thiên Sứ, để cho Ảnh Sát cùng tập đoàn Thế Kỷ, Thiên Sứ Phách Nghiệp thù hằn nhau. Đến khi đó, dù hắn không ra tay đối phó Ảnh Sát thì Thiên Sứ Phách Nghiệp và tập đoàn Thế Kỷ cũng sẽ thay hắn ra tay.

Nhiếp Ngôn theo sau Ảnh Sát, đi về phía hành lang bên cạnh đại sảnh.

Mục tiêu của hắn là Ảnh Sát!

Ảnh Sát đi ra khỏi cửa đại sảnh rồi theo hướng hành lang đi ra vườn hoa.

Ảnh Sát hỏi trên kênh phòng làm việc: “Tra được vị trí của Cuồng tặc Niết Viêm chưa?”

“Ảnh Sát lão đại, Cuồng tặc Niết Viêm giống như đột nhiên biến mất, không ai biết hắn đi đâu.” Trên kênh có người tên Hào Tư trả lời.

Lại có một người gọi là Toa Cáp nói thêm vào: “Có khi hắn đang làm nhiệm vụ, tạm thời không tra được.”

“Tiếp tục tìm, tìm khi nào được mới thôi.” Ảnh Sát nói, hắn nhớ đến những gì Cuồng Pháp vừa nói liền nắm chặt hai tay khiến cánh tay nổi lên gân xanh. Xem chừng giờ phút này hắn đang rất tức giận, đây là lần đầu tiên hắn bị xem thường như thế, cảm giác như tôn nghiêm của mình bị mang ra chà đạp vậy.

Dãy hành lang này hai bên là những cây cột đá to, phía trên trạm chỗ vô cùng tinh xảo, bên ngoài là từng hàng hoa đẹp như gấm, không sao tả xiết.

Ảnh Sát đi gần 100 mét, cả đường đi, hắn như tách biệt với mọi thứ xung quanh. Hắn là một người không trung thành với ai bao giờ, kể cả Tào Húc. Hắn là một thích khách có nguyên tắc riêng của mình, nhưng đồng thời cũng là lão đại của một phòng làm việc, nhiều người còn phải dựa vào hắn để kiếm cơm. Nếu như hắn và Cuồng tặc Niết Viêm cứ kéo dài như vậy, cứ từ chối yêu cầu của Tào Húc thì Tào Húc sẽ cắt đứt đầu tư, như vậy kinh tế của phòng làm việc sẽ bị hủy.

Hắn cho rằng mình không sai, cũng luôn tin vào việc ấy, vinh quang của thích khách cũng là tôn nghiêm của hắn. Ngưu Nhân Bộ Lạc ngoại trừ số ít như Cuồng tặc Niết Viêm, những người khác căn bản không xứng để hắn ra tay, mà hiện tại mục tiêu của hắn cũng chỉ có Cuồng tặc Niết Viêm!

Nhiếp Ngôn mò theo sau Ảnh Sát, sau khi đi qua cả đoạn hành lang, thấy xung quanh hết sức u tĩnh, không ai qua lại, coi bộ có thể ra tay rồi!

Ảnh Sát cùng Cuồng Pháp vừa cãi nhau, nếu Nhiếp Ngôn có thể ám sát Ảnh Sát thành công tại đây thì hắn nghĩ Ảnh Sát sẽ không lập tức báo cho Pháp Sư Liên Minh đâu. Ảnh Sát sẽ không dại mà đem chuyện mình bị Nhiếp Ngôn ám sát ra tuyên truyền để bị bêu xấu.

Cho nên ở đây, có thể nói là Nhiếp Ngôn ra tay không cần cố kỵ gì!

Nơi này chính là nơi chôn thân của Ảnh Sát!

Nhiếp Ngôn kiểm tra địa hình một chút, hành lang rộng rãi, nếu phát sinh chiến đấu thì vẫn đủ khoảng không để hoạt động.

Bất quá, trừ việc chính diện PK thì có cách nào khác không?

Lấy thực lực của Ảnh Sát, Nhiếp Ngôn muốn giết hắn cũng không dễ, Đạo tặc cái gì không có chứ kỹ năng chạy trốn lại rất nhiều, phải khiến Ảnh Sát không thể dùng kỹ năng chạy trốn mới có thể nhất cử thành công!

Lúc Nhiếp Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy trên đầu có một thanh xà ngang, cách mặt đất khoảng 5 mét, trong đầu liền lóe lên linh quang.

Có cách rồi!

Nhiếp Ngôn nhanh chóng đi xuyên qua hoa viên, đến phía trước Ảnh Sát, dùng kỹ năng trên Ba Hành Giả giới chỉ bò lên trên một cây cột sau đó tung người nhảy lên xà ngang, ngồi nhìn xuống dưới.

Nhiếp Ngôn làm hết thảy vô cùng cẩn thận.

Cả hành lang vẫn vô cùng yên tĩnh, bình thường trừ khi có hội nghị trọng yếu, nếu không sẽ không có ai đi đường này.

Thấy Ảnh Sát ngày càng gần, thân thể Nhiếp Ngôn hơi cong, tựa như một thợ săn nấp trong bóng tối, không chớp mắt dõi theo từng cử động của Ảnh Sát. Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng 6 mét, Nhiếp Ngôn dùng thêm một vài kỹ năng tăng trạng thái ẩn nặc.

Ảnh Sát đang đi tới, đột nhiên nhăn mày, cước bộ hơi ngừng lại, ngắm nhìn bốn phía, thấy không có bất kỳ dị động nào liền đi tiếp, nhưng chỉ đi được vài bước, lại vẫn cảm thấy có gì đó khác lạ.

Lúc này Ảnh Sát đã tới phía dưới xà ngang, hắn vẫn cảm thấy rất bất an, nhưng không biết cảm giác này phát ra từ đâu.

Huyết Ảnh Đồng Thị!

Mắt Ảnh Sát phát ra ánh sáng màu đỏ, quét nhìn bốn phía, nhưng đều trống không.

Suy nghĩ nhiều quá rồi! Ảnh Sát cười tự giễu, cất bước đi tiếp.

Vừa dùng Huyết Ảnh Đồng Thị kiểm tra xong, sự phòng bị trong lòng Ảnh Sát liền thả lỏng, cộng thêm xung quanh không có ai, hắn càng thư giản thêm vài phần.

Ảnh Sát lại đi trên con đường phía trước.

Đến đây, Nhiếp Ngôn nở một nụ cười lạnh lùng, chính là lúc này!

Đúng lúc Ảnh Sát vừa đi vài bước, Nhiếp Ngôn đột nhiên vươn tay trái bắn ra một cái tơ nhện về phía Ảnh Sát.

Ảnh Sát mặc dù cảm thấy sau lưng có gì là lạ nhưng có thể chắc chắn nó không phải chủy thủ, cũng không phải thứ gì bén nhọn.

Hắn đang định quay đầu lại nhìn thì tơ nhện đã dính chặt vào hông hắn, vững vàng cuốn lấy giáp da của hắn.

Nhiếp Ngôn dẫm hai chân lên xà ngang lấy đà, sau đó đạp một cái dùng sức kéo tơ nhện.

Ảnh Sát còn chưa kịp quay đầu nhìn xem là vật gì thì một lực đạo khổng lồ từ hông truyền đến, kéo hắn bay lên.

Ảnh Sát quay đầu nhìn qua thì thấy một dây tơ nhện, trong lòng giật mình, vội vung chủy thủ chém tới. Hắn cho rằng tơ nhện này sẽ dễ dàng đứt nhưng đột nhiên hắn buồn bực, thì ra tơ nhện mềm dẻo chỉ bị cắt một chút xíu.

Không được!

Thân thể của hắn bị treo lơ lửng trên không, không cách nào chạm đất. Đúng lúc ấy, ánh mắt hắn thấy một bóng người hiện ra, là Cuồng tặc Niết Viêm! Tại sao tên này có thể xuất hiện tại đây!

Khóe miệng Nhiếp Ngôn nở một nụ cười lạnh, nụ cười đó lọt vào mắt Ảnh Sát làm tâm thần hắn run lên, hắn hiểu được mình bị chơi rồi!

Lúc này bị treo trên không, bất kỳ kỹ năng chạy trốn nào cũng không xài được, hơn nữa thân thể hắn không tự chủ phải đung đưa, căn bản không thể đoán được phương hướng.

Nhiếp Ngôn xuất một cái Kích Vựng, ghim thẳng vào trán Ảnh Sát, nhanh như thiểm điện.

Ảnh Sát đang chuẩn bị đưa tay lên dùng Đón Đỡ thì bỗng nhiên “xẹt” một tiếng, một dòng điện đánh vào người hắn khiến hắn lâm vào trạng thái tê dại.

“Bỏ mẹ!” Ảnh Sát không nhịn được chửi một tiếng, ngay một khắc này, Nhiếp Ngôn thuận lợi đánh trúng Ảnh Sát khiến hắn choáng váng.

Mạt Hầu!

Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm mang theo một tia máu xẹt qua cổ họng Ảnh Sát, máu tươi phun ra.

Công kích xong, Nhiếp Ngôn thu hồi tơ nhện, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, thi thể Ảnh Sát cũng theo đó rơi xuống.

Ảnh Sát có khi chết cũng không biết tại sao Nhiếp Ngôn có thể lẻn vào đây đặt bẫy mình. Theo cách thông thường thì Nhiếp Ngôn tuyệt không thể nhẹ nhàng giết chết mình như vậy, dù cho Nhiếp Ngôn có mạnh hơn thì kỹ năng chạy trốn của mình cũng còn rất nhiều. Tuy nhiên nghệ thuật ám sát của Nhiếp Ngôn quá đặc biệt, hắn thật sự không kịp phòng bị gì đã trúng chiêu.

Trước tiên dùng tơ nhện treo Ảnh Sát lên, khiến hắn bị đung đưa trong không trưng, mất hết phương hướng, trong nháy mắt đó thì một cái Thiểm Điện Thuật trên Thiểm Điện giới chỉ lại làm hắn không thể cử động. Mà Ảnh Sát lại không có những kỹ năng khủng bố như Thiên Thần Trọng Tài của Nhiếp Ngôn, căn bản không thể chống lại Thiểm Điện Thuật, trong nháy mắt cơ thể bị tê dại đó, hắn đã trúng Kích Vựng.

Cả quá trình đó, từ đầu đến cuối Ảnh Sát không có một chút cơ hội để phản kích!

Cho nên chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã trở thành vong hồn dưới kiếm của Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn nhìn qua thi thể Ảnh Sát trên đất, miệng lộ ra một nụ cười thỏa mãn, thành công rồi! Hắn cất Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm vào, sau đó cúi người nhặt trang bị của Ảnh Sát rớt ra lên, là một miếng lót vai cấp Á truyền kỳ, không biết thuộc tính thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play