Đám Cuồng Pháp mặc dù chạy được nhưng không thể tránh khỏi việc bị rớt mất năm cấp. Chỉ cần Nhiếp Ngôn chiếm cứ 10 tòa thành, duy trì một tiếng trở lên thì Pháp Sư Liên Minh vẫn thua, dù có trốn kỹ hơn cũng thế mà thôi.

Tiếp theo là đợt săn giết của Ngưu Nhân Bộ Lạc đối với Pháp Sư Liên Minh, Nhiếp Ngôn cưỡi Ám Dực Long vần vũ trên bầu trời, chỉ cần thấy người của Pháp Sư Liên Minh lạc đàn là cho Ám Dực Long bay xuống vồ chết. Ngoài ra, đám Đao Quang, Tạ Dao, Đường Nghiêu cũng chia ra dẫn dắt mười một đội ngũ bao vây chặn đánh đám tàn binh bại tướng, nhất thời cả bản đồ loạn cào cào lên.

Đội ngũ Pháp Sư Liên Minh đã sớm tan rã, những người còn sống đua nhau chật vật chạy trốn, nấp vào những ngóc ngách không dám thò mặt ra. Cuồng Pháp căn bản không có biện pháp kêu gọi những người này để tổ chức thành đội ngũ nữa vì bản thân hắn cũng đang như chó nhà có tang. Sau khi chạy như điên mấy ngàn mét, hắn vẫn không có cảm giác an toàn bởi vì Aun vẫn nhìn chằm chằm, theo sát sau hắn như một bóng ma.

Bên cạnh hắn đã không còn ai, chỉ có thể chạy loạn trong rừng rậm.

“Bọn chó chết Ngưu Nhân Bộ Lạc!” Cuồng Pháp tức giận chửi ầm lên, tay huy động pháp trượng chưởng một cái Hỏa Cầu bay về sau.

Hỏa Cầu "oanh" một tiếng đánh bay một cây đại thụ.

Hắn muốn phát tiết lửa giận trong lòng, lúc này, hắn không còn tin vào tương lai của Pháp Sư Liên Minh nữa. Trong giờ phút này, xe bắn đá của Ngưu Nhân Bộ Lạc cùng hai vạn thành viên đã tiếp cận thành Nguyệt Quang, còn Pháp Sư Liên Minh thì thua trận này xem như tổn thất thảm trọng, mất năm cứ điểm vào tay Ngưu Nhân Bộ Lạc, nếu Ngưu Nhân Bộ Lạc còn đánh chiếm được thành Nguyệt Quang thì xem như tiến có thể công, lui có thể thủ.

Những điều khoản trong bản giao ước khiến Cuồng Pháp muốn giết người, nhường năm tòa cứ điểm, trong một tháng không thể chiếm lại. Mà trong một tháng này, Ngưu Nhân Bộ Lạc dựa vào năm tòa cứ điểm này có thể làm được rất nhiều việc! Lúc đó Ngưu Nhân Bộ Lạc dù bận cũng có thể ung dung tấn công các cứ điểm còn lại của Pháp Sư Liên Minh!

Giây phút này, giữa rừng rậm yên tĩnh, hắn bỗng nhiên cảm thấy như anh hùng mạt lộ.

Hắn đổi bộ trang bị cực phẩm trên người xuống, mặc một bộ đồ bỏ đi vào, chưa bao lâu thì một cây chủy thủ đã hiện ra trước cổ họng hắn.

Rốt cuộc cũng tới, Cuồng Pháp nhắm hai mắt lại.

"Phụt", máu tươi phun ra.

Thấy Cuồng Pháp ngã xuống đất, Aun có chút khó hiểu. Hắn còn đang nghĩ đến cảnh quyết đấu sinh tử cùng Cuồng Pháp, không ngờ rằng Cuồng Pháp lại dùng cách này để chết.

Cuồng Pháp thì hiểu mình giãy dụa thế nào cũng phí công, còn không bằng chết nhanh để còn về ổn định đại cục của thành Nguyệt Quang, Ngưu Nhân Bộ Lạc bên này động tác lớn như thế, nếu hắn không có mặt thì không biết thành Nguyệt Quang sẽ loạn thế nào.

Cuồng Pháp bên này tự sát, còn một số khác thì lại không muốn dừng lại, bọn họ khoảng năm sáu chục người, đều là người của phòng làm việc Dã Lang và Huyết Sát, bọn họ dùng cách đánh du kích để đánh đường dài với Ngưu Nhân Bộ Lạc. Mặc dù bọn họ cũng hiểu nhất định phải thua, nhưng bọn họ thà đập nồi dìm thuyền, giết thêm một người thì sẽ thêm một ít trang bị bù lỗ.

Ngưu Nhân Bộ Lạc đã bị bọn họ giết chết hơn mười người, tổn thất không nhỏ.

Vương Giả Thiên Hạ lúc này đang Tiềm Hành lao đi, hắn đang theo dõi vài người, tổng cộng là tám người, đầu lĩnh chính là Ô Nha và Khắc Lạc của phòng làm việc Dã Lang.

Ô Nha nhìn qua hệ thống, nói: “Cuồng Pháp tự sát rồi.”

“Thằng ngu, chúng ta bị nó hại thảm rồi, ở trong chỗ quái quỷ này chạy đâu cũng không thoát.” Khắc Lạc bực mình chửi, trong mấy câu tiếng Trung còn xen lẫn vài từ tiếng Anh.

“Cứ đi một bước tính một bước, không chừng còn thịt được vài đứa lót mông.” Ô Nha nói, hắn nhìn thoáng qua phía rừng rậm xa xa.

Khắc Lạc nhận ra vẻ khác thường của Ô Nha, liền hỏi trong kênh đội: “Sao thế?”

“Chúng ta bị theo dõi, là Đạo tặc!” Ô Nha nói, mặc dù động tác của đối phương rất bí ẩn nhưng hắn vẫn phát hiện.

Ô Nha vẫn luôn duy trì thói quan cẩn thận của mình, đó chính là nhờ hắn đi qua một nơi bí mật, lấy được một thứ gọi là Truyền phù chú đồ, nếu đem Truyền phù chú dán vào cây cối thì có thể dò ra gần đấy có người theo dõi hay không.

Vương Giả Thiên Hạ cũng vì thế mà bại lộ hành tung, nhưng dù Ô Nha biết vị trí đại khái của Vương Giả Thiên Hạ cũng khó có cách bắt hắn.

Đám người Ô Nha, Khắc Lạc vẫn ra vẻ bình thường, chỉ có hai Đạo tặc trong nhóm từ từ tiến vào trạng thái Tiềm Hành.

Vương Giả Thiên Hạ thấy hai tên Đạo tặc trong đội ngũ phía trước Tiềm Hành biến mất liền nhăn mày, hắn cảm giác được có chút không ổn, có nên lui lại hay không?

Vương Giả Thiên Hạ thấy đám người kia ngày càng đi xa liền chần chờ một chút sau đó đi theo.

“Nhiếp Ngôn, bây giờ ta đang theo sau đám người kia của phòng làm việc Dã Lang.” Vương Giả Thiên Hạ lập tức nói lên kênh đội.

“Theo sát bọn chúng, vài phút nữa ta sẽ dẫn người qua.” Nhiếp Ngôn nói, hắn đang chỉ huy Ám Dạ Long bổ xuống giết một người của Pháp Sư Liên Minh.

Đúng lúc Vương Giả Thiên Hạ đang muốn tiếp tục hồi báo tin tức thì đột nhiên bụi bay lả tả đầy trời, hắn liền giật mình, là Hiện Ẩn Chi Trần! Hắn từng từ Nhiếp Ngôn mà biết loại vật này, Nhiếp Ngôn luôn chưa từng sử dụng qua nhưng đối với hiệu quả thì vẫn biết rõ.

Những hạt bụi này dính vào trên người Vương Giả Thiên Hạ làm đường nét cơ thể hắn dần dần hiện rõ ra.

Những thứ này đã khiến vị trí của Vương Giả Thiên Hạ bại lộ!

Vương Giả Thiên Hạ vừa muốn chạy trốn thì hai Đạo tặc đã như tia sét đánh tới, trái phải giáp công!

“Xem ngươi chạy đâu!” Một tên Đạo tặc trong phòng làm việc Dã Lang cười lạnh.

Không tốt, bị vây rồi! Trong lòng Vương Giả Thiên Hạ trầm xuống, hai cây chủy thủ bén nhọn chém tới lóe lên hàn quang kinh người như tử thần gọi về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play