Sau khi Kích Vựng thành công Toái Cốt Chi Đao, Nhất Chuy Định Tình đột nhiên bộc phát sát thương siêu cao tiễn Toái Cốt Chi Đao về thành. Lấy sát thương của nàng, giết chết một Đạo tặc tuyệt đối chỉ tốn vài giây đồng hồ mà thôi.

Toái Cốt Chi Đao ngã xuống, mấy đạo ma pháp mới bay về phía này.

Nhất Chuy Định Tình mở Tật Phong Bộ biến mất khỏi tầm mắt người của Pháp Sư Liên Minh.

“Đừng để nó chạy, giết nó!” Cuồng Pháp nhìn thi thể của Toái Cốt Chi Đao nằm cạnh mình, nổi giận hét lên.

Từng cái Quang Chiếu Thuật bay lên trời rồi chiếu rọi xuống mặt đất, tuy Nhất Chuy Định Tình đang cắm đầu cắm cổ lao ra ngoài như điên nhưng vẫn bị hiện hình. Từng đạo ma pháp không kiêng nể nổ tung trên người nàng khiến thanh HP của nàng giảm hơn phân nữa. Ngay lúc thanh HP rơi xuống đến đáy, Nhất Chuy Định Tình dùng một cái Tùy Cơ truyền tống quyển trục biến mất tại chỗ.

Cuối cùng vẫn để nàng chạy thoát! Cuồng Pháp điên tiết chửi ầm lên, hắn không còn kiểu ra vẻ như trước nữa.

Nếu người đánh lén mà là Cuồng tặc Niết Viêm thì có khi hắn chết ngay lập tức rồi!

“Bên trái, tất cả Pháp sư tấn công!” Cuồng Pháp liếc về phía những người chơi Ngưu Nhân Bộ Lạc đang liều chết lao qua, ngay sau đó mấy chục đạo ma pháp bay đến đập thẳng vào nhóm người này.

Hao tổn của hai bên ngày càng lớn, thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc lâm vào khổ chiến nên số lượng thương vong ngày càng tăng cao.

Đường Nghiêu thấy tình hình Ngưu Nhân Bộ Lạc càng ngày càng bất lợi, nếu cứ tiếp tục thế này thì có khi phải diệt đoàn mất.

“Đao Quang, che chở cho ta, ta muốn triệu hồi U Minh Lôi Ưng!” Đường Nghiêu hô lên trên kênh đội ngũ. Gọi về U Minh Lôi Ưng phải cần thời gian nhất định, trong khoảng thời gian này nếu bị quấy nhiễu thì sẽ triệu hồi thất bại.

Đám người Đao Quang Sáng Chói, Thủy Sắc Yên Đầu sau khi nghe Đường Nghiêu nói liền tập trung phòng ngự xung quanh hắn, chỉ cần ai dám nhích đến gần liền bị giết chết.

Đường nghiêu liên tục tung ra ba ma pháp giết chết ba tên Pháp Sư Liên Minh gần đó, sau đó niệm một đoạn chú ngữ.

Đám Đao Quang Sáng Chói, Thủy Sắc Yên Đầu bảo vệ xung quanh Đường Nghiêu, không dám rời đi quá xa, không để ai lại gần. Nếu như gần đó có người thi triển ma pháp thì bọn họ liền dùng thân thể đỡ lấy hoặc là xông lên cắt đứt.

Cuồng Pháp thấy xa xa, Đường Nghiêu đang triệu hồi phi hành thú cưỡi liền cười khẽ. Trò hay rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, hắn liền nhắn tin riêng cho một thuộc hạ đáng tin cậy, bảo hắn chuẩn bị kế hoạch đối phó với phi hành thú cưỡi.

Tên thuộc hạ kia sau khi nhận được tin tức liền lập tức đi an bài.

Không biết qua bao lâu, sau khi đoạn chú ngữ cuối cùng được niệm, một con U Minh Lôi Ưng khổng lồ hiện ra trước mắt đám người Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ. Con U Minh Lôi Ưng này hình thể vô cùng to lớn, sải cánh cũng phải đến năm sáu mét, chỉ cần mở rộng ra là đủ che kín cả vùng trời.

Người Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ xung quanh liền kinh hoảng lui lại.

“Là phi hành thú cưỡi của Diêu Tử!”

“To thật!”

Đường Nghiêu nhảy lên người U Minh Lôi Ưng sau đó điều khiển nó vỗ cánh tạo thành một cơn gió lốc mãnh liệt cuốn bay một đám người Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ ra ngoài, vài Pháp sư đang niệm phép cũng bị quét ngã.

"Quác" một tiếng, U Minh Lôi Ưng hót lên sau đó lao lên không rung.

Đường Nghiêu đứng trên lưng U Minh Lôi Ưng, ma pháp từ tay hắn tuôn ra như súng máy, quét chết một mảng người bên dưới.

U Minh Lôi Ưng lượn một vòng trên không trung, sau đó lao xuống, hai móng quắp một phát chết năm sáu người.

Thành viên Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ thất kinh rút lui, còn Ngưu Nhân Bộ Lạc lại tinh thần đại chấn.

“Diêu Tử lão đại triệu hồi U Minh Lôi Ưng kìa!”

“Anh em, giết sạch bọn khốn Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ!”

Ngưu Nhân Bộ Lạc điên cuồng xông lên khiến Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ cũng bị dọa sợ. Nhưng dù sao bọn hắn cũng là tinh anh, không thể xảy ra chuyện mất ý chí chiến đấu. Nếu xoay người chạy trốn thì sẽ bị giết thảm hơn, không bằng đập nồi dìm thuyền, lao lên đổi mạng với người của Ngưu Nhân Bộ Lạc. Tỷ lệ bỏ mạng của hai bên vẫn duy trì ở tỷ lệ 1:5.

U Minh Lôi Ưng xuất hiện ở đây giống như một con boss vậy, vô số ma pháp oanh kích lên người nó cũng chỉ rụng vài cộng lông mà thôi, mà những tên tập trung tấn công U Minh Lôi Ưng cũng nhanh chóng bị dẹp gọn.

Đường Nghiêu quét dọn cả một mảng người Pháp Sư Liên Minh, sau đó mắt lạnh ngắm thẳng về phía Cuồng Pháp đang ở trên sườn núi chỉ huy cuộc chiến. Cầm tặc trước tiên phải cầm vương, nếu có thể giết chết Cuồng Pháp thì đám hỗn tạp kia liền mất hết ý chí chiến đấu.

Đường Nghiêu ra lệnh cho U Minh Lôi Ưng lao xuống chỗ Cuồng Pháp.

Bóng dáng lôi ưng ngày càng gần, Cuồng Pháp tựa hồ nhìn rõ vẻ mặt sát khí nghiêm nghị của Đường Nghiêu, hắn chỉ cười thầm, rốt cuộc đã tới, chờ người lâu rồi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau tóe lửa.

Ngay lúc U Minh Lôi Ưng sắp chụp được Cuồng Pháp thì Cuồng Pháp chợt thoắt một cái hiện ra cách đó 50 mét.

"Oanh" một tiếng, U Minh Lôi Ưng quắp trúng mặt đất khiến tại chỗ xuất hiện một cái hố sâu hoắm, mấy tên Pháp Sư Liên Minh đứng xung quanh cũng bị trúng dư lực mà chết trận.

Bị Cuồng Pháp né được, Đường Nghiêu vội ra lệnh U Minh Lôi Ưng bay lên. Lúc hắn nhìn lại về phía Cuồng Pháp thì thấy hắn đang điên cuồng chạy về phía rừng rậm.

Đường Nghiêu làm sao cam tâm để Cuồng Pháp dễ dàng chạy thế, nên lập tức điều khiển U Minh Lôi Ưng đuổi theo.

Mới mười mấy giây, hai người một đuổi một chạy mà đã vọt hơn 100 mét rồi. Cuồng Pháp lại ra sức thi triển ma pháp phong hệ gia tốc khiến tốc độ của hắn tăng lên cực hạn.

“Chuẩn bị xong cả chưa?” Cuồng Pháp lo lắng hỏi trong kênh đội ngũ. Nếu mười mấy giây nữa mà người của hắn chưa chuẩn bị xong thì hắn chết chắc rồi!

“Lão đại, xong hết rồi!” Một thành viên Pháp Sư Liên Minh vội vã trả lời.

“Đi chết đi!" Đường Nghiêu quát lên, sau đó ra lệnh U Minh Lôi Ưng tăng tốc lao xuống, móng nhọn như cương đao chụp xuống, xem bộ Cuồng Pháp chắc chắn phải chết.

Móng U Minh Lôi Ưng ngày càng gần đầu Cuồng Pháp, trong khoảnh khắc sợi chỉ treo chuông này, Đường Nghiêu chợt nghe phía bên phải vang lên từng tiếng "sưu sưu sưu". Hắn chợt giật mình, chỉ thấy bên phải hiện lên mấy bóng người, không ngờ bởi vì điên cuồng đuổi giết Cuồng Pháp lại không để ý bên cạnh lại có mai phục.

Đám Đạo tặc này đều dùng Tiềm Hành núp trong rừng, đợi Đường Nghiêu lọt vào phạm vi công kích với ra tay.

Đám người này điên cuồng bắn thứ gì đó về phía Đường Nghiêu. Chỉ thấy trên không trung lóe lên hàn quang một chút, trong đó còn ánh lên chút ánh sáng màu xanh. Đường Nghiêu định thần nhìn lại thì liền kinh hãi, những vật này không ngờ là những cây rìu to bằng một cánh tay, chuôi dài, phần lưỡi làm bằng tinh thiết, vô cùng sắc bén, ngoài ra còn bôi độc nữa.

Phi phủ là đạo cụ rất hay được sử dụng, sát thương cực lớn, là khắc tinh của phi hành thú cưỡi. Nếu bình thường, phi hành thú cưỡi duy trì ở độ cao trên 30 mét so với mặt đất thì không cần để ý thứ này lắm, nhưng hiện tại Đường Nghiêu vì đuổi giết Cuồng Pháp mà cho U Minh Lôi Ưng bay thấp cách mặt đất chưa tới năm mét, đương nhiên nằm trong phạm vi công kích của phi phủ.

Bị nhiều phi phủ như vậy đánh trúng thì U Minh Lôi Ưng nhất định trọng thương.

Phi hành thú cưỡi khi bị thương sẽ bị chia thành bị thương nhẹ, bị thương sâu và trọng thương. Vết thương nhẹ sẽ tự khôi phục trong vài tiếng, còn trọng thương thì sẽ không như người chơi chỉ cần uống bình máu là được, mà cần phải có thảo dược đặc biệt mới chữa trị được, chưa kể thời gian khá dài, phải qua tận mấy ngày. Nếu bị trọng thương mà không trị liệu có khi còn dẫn đến cái chết, mà phi hành thú cưỡi chết thì bình thường không có cách nào hồi sinh lại.

Đường Nghiêu vội vàng chỉ huy U Minh Lôi Ưng lướt qua một bên sau đó bay ra ngoài, dùng một động tác siêu khó né tránh trên không.

"Sưu sưu sưu" mấy chục cái phi phủ bay xẹt qua Đường Nghiêu, có hai cái cắm vào người U Minh Lôi Ưng khiến nó kêu thảm một tiếng, máu tươi phun ra. Thậm chí có một cây phi phủ còn xẹt qua cạnh mặt Đường Nghiêu khiến hắn kinh hãi túa mồ hôi cả ra.

Nguy hiểm thật!

U Minh Lôi Ưng chỉ dính hai cái phi phủ, xem ra chỉ bị thương nhẹ mà thôi, tạm thời sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì.

Pháp Sư Liên Minh cùng Thần Thánh Thủ Hộ đã sớm mai phục ở đây, Đường Nghiêu cũng không ngu xuẩn, đương nhiên nhận ra ngay đây là bẫy. Cho nên hắn cũng không có cố đuổi giết Cuồng Pháp nữa mà cưỡi U Minh Lôi Ưng lướt về một bên né tránh, chuẩn bị thoát đi. Độc tố trên hai cây phi phủ cũng nhanh chóng lan ra, khiến tốc độ của U Minh Lôi Ưng cũng bị ảnh hưởng một chút, nhưng may là không nhiều.

Cuồng Pháp cho là trận phi phủ này có thể trúng hơn mười cây, ít nhất cũng khiến U Minh Lôi Ưng bị vết thương sâu, năng lực hành động sẽ giảm xuống một khoảng lớn, lúc đó bọn họ sẽ có cơ hội giết chết nó. Không nghĩ tới Đường Nghiêu lại có thể điều khiển U Minh Lôi Ưng dùng một động tác khó như thế để né tránh, gần như là né hết phi phủ bôi độc.

“Anh em chuẩn bị phi phủ, đừng để hắn thoát!” Cuồng Pháp lo lắng hét lên. Vất vả lắm mới có cơ hội giết chết U Minh Lôi Ưng, tuyệt đối không được bỏ phí!

Hai mươi sáu thành viên của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ vác phi phủ đuổi theo U Minh Lôi Ưng. Ném phi phủ cũng có thời gian làm lạnh, trong thời gian đó không cách nào sử dụng, hơn nữa số lượng phi phủ cũng có hạn, chỉ có thể công kích hai lượt mà thôi.

Không kịp nữa rồi, U Minh Lôi Ưng sắp thoát rồi! Cuồng pháp lo lắng vô cùng.

Đường Nghiêu đang chuẩn bị cưỡi U Minh Lôi Ưng chạy trốn đột nhiên cảm giác không khí xung quanh có gì là lạ, trong rừng rậm truyền đến tiếng cổ quái.

Cuồng Pháp chợt nghi ngờ hỏi trong kênh đội ngũ: “Chuyện gì đó?”

Chẳng lẽ Ngưu Nhân Bộ Lạc có viện binh?

“Không biết!”

Bọn họ nhìn về phía đó, chỉ thấy một con phi hành thú cưỡi khổng lồ xuất hiện. Con phi hành thú cưỡi đó có thân thể dài như rắn, cuộn một vòng trên không trung, trên lưng còn có hai cặp cánh trong suốt tựa như chuồn chuồn đang liên tục phe phẩy.

Chợt bên phía Pháp Sư Liên Minh có người kinh hô: “Là Phong Xà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play