Dưới sự điều khiển của Nhiếp Ngôn và Hồ Li Bán Tỉnh, mọi việc đều tiến hành một cách thuận lợi.

Cuối cùng, Pháp Lam đành thật sự buông tay, mặc kệ cho những thành viên phía dưới náo động. Các người chơi của Già Lam Thánh Điện vô cùng cường hãn, giết đến năm, sáu nghìn người của Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm, tất nhiên là bọn họ cũng trả giá không ít.

Già Lam Thánh Điện rốt cuộc cũng đã trở mặt thành thù với Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm rồi, Pháp Lam có muốn cũng không thể nào xoay chuyển được nữa.

Sau khi mọi chuyện xảy ra, Hồ Li Bán Tỉnh pm cho Nhiếp Ngôn, cười một cách khoái trá: "Lão già Pháp Lam này, đã ngồi chung một thuyền với chúng ta rồi, để xem hắn có thể bàng quan với mọi chuyện như trước không."

Trong lòng Nhiếp Ngôn cũng hết sức vui vẻ, kéo được Già Lam Thánh Điện vào hình thành được liên minh giữa ba đại công hội thì sẽ không còn thua kém lực lượng so với Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm nữa, thậm chí là còn hơn một chút.

Ở kiếp này, tình thế đã không còn giống kiếp trước, Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm không thể thao túng quyền lực như cũ được nữa.

"Đừng vội cao hứng, chúng ta nên bàn bác chuyện hợp tác với Pháp Lam đi đã." Nhiếp Ngôn thận trọng nói.

"Con vịt đã bị nhúng nước sôi rồi còn bay làm sao được, ta phải bắt bọn hắn phái một nhóm tinh anh tới tham gia vào cuộc chiến cứ điểm mới được." Hồ Li Bán Tỉnh tiếp tục cười. Nếu có thêm Pháp Lam tham chiến, thì đại cục chắc chắn thành công, ba công hội Ngưu Nhân Bộ Lạc, Thần Thánh La Mã Đế Quốc và Già Lam Thánh Điện sẽ tạo nên một thế chân vạc tường đồng vách sắt.

"Vậy ngươi đi nói chuyện nhanh đi." Đúng lúc này thì Nhiếp Ngôn nhận được pm của Quách Hoài bèn nói tiếp: "Ta nhận pm cái đã."

"Ok". Nói xong, Hồ Li Bán Tỉnh cũng đi tìm Pháp Lam để bàn chuyện luôn.

Nhiếp Ngôn bấm nhận pm của Quách Hoài.

"Công hội có bị tổn thất nhiều không?" Nhiếp Ngôn hỏi.

"Vẫn tốt, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát. Các huynh đệ của Ngưu Nhân Bộ Lạc đúng là quá dữ, chỉ chết một vạn mà đập banh xác hơn ba vạn người của Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm. Trang bị rơi ra một đống, chất đầy mặp kho hàng của công hội rồi." Quách Hoài nói. Tổn thất của Ngưu Nhân Bộ Lạc lúc nào cũng chỉ bằng một phần ba so với tổn thất của Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm, chỉ có thể nói là các huynh đệ của Ngưu Nhân Bộ Lạc quá dữ dội mà thôi.

"Ngươi nhớ phân phát điểm cống hiến cho mọi người, nhiều một chút nhé." Nhiếp Ngôn nói. Tố chất của các người chơi trong Ngưu Nhân Bộ Lạc vốn đã cao, nay càng đánh thì oai phong và sĩ khí càng dâng lên, nên chiến tích mới tốt đến thế.

"Ngoài ra, còn có một chuyện, Tào Húc của Thế Kỷ tập đoàn tìm ta nói chuyện, muốn thu mua cổ phần của Ngưu Nhân Bộ Lạc. Chỉ cần chúng ta đồng ý, giá cả không thành vấn đề. Ngươi tính sao?" Quách Hoài hỏi. Nếu có được vốn đầu tư của một đại tập đoàn thế này thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển của công hội.

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Nhiếp Ngôn trở nên âm trầm, kiếp trước chắc Thế Kỷ tập đoàn cũng dùng phương pháp thế này đây, thông qua đầu tư rồi từng bước khống chế bao nhiêu công hội. Bây giờ, lại muốn vươn vòi bạch tuộc về phía bọn hắn.

Nhiếp Ngôn nghiêm túc nói: "Ngưu Nhân Bộ Lạc tuyệt đối sẽ không bao giờ bán cổ phần cho Thế Kỷ tập đoàn, ngươi cự tuyệt đi."

"Được." Quách Hoài gật đầu. Hắn mơ hồ cảm thấy có một sự căm giận nào đó trong giọng nói của Nhiếp Ngôn. Hắn hơi khó chịu, không hiểu vì sao khi nghe nhắc tới Thế Kỷ tập đoàn, Nhiếp Ngôn lại trở nên kích động như thế? Không lẽ giữa Nhiếp Ngôn và Thế Kỷ tập đoàn có ân oán gì hay sao?

"Về sau, ngươi giúp ta để ý đến động tĩnh của Thế Kỷ tập đoàn một chút, xem xem bọn hắn còn thu mua những công hội nào nữa." Nếu Thế Kỷ tập đoàn đã bắt đầu vươn vòi bạch tuộc của mình ra, vậy thì Nhiếp Ngôn không thể không phòng bị được.

"Được. Chuyện này để ta, ngươi cứ yên tâm đi. Còn thêm một chuyện nữa, là về Tạ Dao. Ngươi nói ta tìm hiểu, ta đã tìm được rồi."

Tim Nhiếp Ngôn nảy lên một cái.

"Ngươi chuyển tư liệu sang cho ta đi."

"Lai lịch của cô gái mà ngươi muốn tìm hiểu thật không nhỏ đâu, ngươi biết Tạ Phái chứ?"

"Tạ Phái, ông trùm tài chính, tổng giám đốc của tập đoàn Quang Vinh?" Nhiếp Ngôn sửng sốt hỏi.

"Đúng, Tạ Phái là bác của Tạ Dao, ngoài ra, mẹ của Tạ Dao cũng chính là thiên kim của tổng giám đốc tập đoàn Long Dược. Thân phận thế này, đúng là không đơn giản. Còn nghe nói, khi Tạ Dao vừa mới sinh ra, đã nắm giữ cổ phần của cả hai tập đoàn, một bên là 12% và một bên là 28%, giá trị lên tới gần cả chục tỷ. Thật là vừa sinh ra miệng đã ngậm chìa khóa vàng. Chỉ là, gia đình của Tạ Dao lại nghe nói rất giản dị, cha mẹ của nàng cũng khá khiêm tốn, không thường qua lại với tầng lớp quản lý của công ty, chỉ mua một căn biệt thự ở Hoa Hải rồi sống ở đấy thôi." Quách Hoài nói. Không tra thì thôi, tra một cái đã hết hồn, bối cảnh hùng hậu như vậy, đúng là hết sức kinh hãi.

Nhiếp Ngôn cũng vô cùng khiếp sợ. Hai tập đoàn Quang Vinh và Long Dược, chính là hai ông trùm ở trong nước, giống như Thế Kỷ tập đoàn, vì sao ở kiếp trước, hắn lại chưa từng biết tới thân phận của Tạ Dao?

Kiếp trước, mọi người chỉ biết gia đình Tạ Dao có tiền, nhưng chưa từng nghĩ tới lại "có tiền" đến mức như thế.

Trước đây, vào thời điểm công ty của cha mẹ Nhiếp Ngôn khuếch trương lớn nhất, cũng không thể nào so sánh và đối chọi được với hai đại tập đoàn này. Đây chính là hai ông trùm thật sự.

"Còn nghe nói, cha mẹ của Tạ Dao sau khi để lại một số cổ phần cho con gái thì đã đem toàn bộ số còn lại quyên góp từ thiện hết. Họ cũng không phản đối con gái của mình lấy một người bình thường, chỉ cần đó là người nàng yêu thương là được, cho nên ngươi vẫn có hy vọng, đừng vội nản lòng." Quách Hoài nói. Cha mẹ của Tạ Dao có thể sống như vậy, đúng là quá bình dị.

Bối cảnh của Tạ Dao quả là khiến cho Nhiếp Ngôn chấn động, nhưng cái Nhiếp Ngôn quan tâm cũng không phải là tiền bạc vật chất mà chính là hình bóng mà hắn đã thương nhớ, khắc sâu trong tâm khảm ở cả hai kiếp sống, không cách nào xóa nhòa.

Kiếp trước, vì rất nhiều chuyện, hắn đã lạc mất nàng.

Nên kiếp này đây, bất chấp bối cảnh của Tạ Dao như thế nào, hắn không muốn lại đánh mất nàng lần nữa.

"Huynh đệ, cố gắng lên, ta tin vào ngươi." Quách Hoài nói. Nếu Nhiếp Ngôn còn không đủ tư cách, vậy ai mới đủ tư cách nữa đây?

Nghe được lời của Quách Hoài, Nhiếp Ngôn thấy phấn chấn hơn một chút, bèn cười nói: "Ngươi cũng cố gắng lên nha." Tất nhiên ý của hắn là nàng hoa khôi kia rồi.

Quách Hoài cười ngượng ngùng: "Sao ngươi có thể đá sang ta nhanh thế hả?"

Hai ngươi trò chuyện thêm một lúc mới thôi. Nhiếp Ngôn lại tiếp tục chú ý chỉ huy đánh quái.

Trong lúc Nhiếp Ngôn chỉ huy việc đánh quái thì thấy Yểu Yểu từ xa đi tới.

"Niết Viêm, ta đang làm dở một nhiệm vụ Thánh Ngôn Pháp Sư, chờ các ngươi đánh xong cứ điểm, có thể đi giúp ta một chút không?" Yểu Yểu hỏi. Đôi mắt trong veo của nàng nhìn Nhiếp Ngôn mong chờ, tựa như một viên pha lê rực rỡ, lấp lánh động lòng người.

Nhiếp Ngôn liếc mắt sang chỗ khác, hỏi: "Nhiệm vụ gì?"

"Là Chúc phúc của Tạp Nhĩ Tư, làm xong nhiệm vụ này là ta có thể lấy được Thánh đường ma pháp."

Nhiếp Ngôn kinh ngạc: "Ngươi tiếp được nhiệm vụ Chúc phúc của Tạp Nhĩ Tư rồi?" Nhìn lại, hắn quả thực không đành lòng từ chối yêu cầu của Yểu Yểu, hơn nữa hắn cũng có một phương pháp đặc thù, có thể giúp Yểu Yểu dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, bèn gật đầu nói: "Được rồi, đến lúc đó liên lạc với ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play